– Đừng nhìn, không sao đâu, không chết được đâu.
Anjoye cười nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng.
– Nhưng mà… rõ ràng tôi nghe thấy nhiều người đánh cậu như thế, họ vụt cậu nhiều phát, sao có thể không sao được! Tại sao cậu không lên tiếng, tại sao lại bịt tai tôi lại, tại sao không nói cho tôi biết đó là câụ!
Nước mắt của Nhạc Yên Nhi tuôn ra như mưa.
Anh ta có biết lúc đó cô sợ biết bao không, cô không biết người tới cứu cô là ai, cô đoán hoặc là anh ta hoặc là Dạ Đình Sâm.
Bất luận là ai, cô đều không hy vọng có chịu chút tổn thương nào.
Một loạt câu hỏi của cô đâm vào trái tim anh ta, bỗng nhiên anh ta cảm thấy rất chột dạ.
Anh ta vẫn luôn tự khoe khoang tình yêu của mình giành cho Nhạc Yên Nhi không ít hơn Dạ Đình Sâm, nhưng nhìn thấy chuyện hôm nay anh ta mới biết.
Từ lúc Dạ Đình Sâm nhận định người vợ là Nhạc Yên Nhi, hắn đã chuẩn bị cùng chia sẻ cả cuộc sống với cô, chỉ riêng đau khổ thì chỉ tự chịu một mình.
Vì người yêu mà vứt bỏ tính mạng của chính bản thân mình, quyết định này tưởng như rất khó, nhưng chỉ cần tình đủ sâu, bất cứ ai cũng có thể làm thế.
Thế nhưng…
Dù đã hy sinh nhưng vẫn không để cho người kia biết, dùng tất cả mọi thứ của mình để bảo vệ cho người kia, tình yêu đó lớn đến cỡ nào.
Có lúc Dạ Đình Sâm rất phức tạp, nhưng một khi yêu ai đó, hắn sẽ yêu hết lòng, không giữ lại chút gì cho mình, hiến dâng tất cả mọi thứ trong sinh mệnh của mình cho người kia.
Anh ta…
Thua rồi.
Không chút do dự, giống như số mệnh đã định sẵn.
Nhẹ nhàng ôm lấy Nhạc Yên Nhi vào lòng, anh ta vẫn ích kỷ giấu cô:
– Không sao, chị đừng quên em là một người xấu, người xấu định trước là sẽ sống dai, em còn chưa gây họa cho chị thì sao nỡ để mình xảy ra chuyện chứ?
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì hô hấp chậm đi nửa nhịp.
Anh ta đang tỏ tình, anh ta nói rất rõ ràng không hề che giấu,cô cũng nghe rõ.
Nếu như là trước kia chắc chắn cô không cần suy nghĩ gì mà sẽ đẩy anh ta ra, nhưng bây giờ cô không thể làm như thế được.
Nếu như không có Anjoye, chắc hẳn lúc này cô đã chết rồi.
Cô nợ anh ta một mạng, phải trả lại cho anh ta chứ.
Nhạc Yên Nhi nặng nề nhắm mắt lại, không giãy ra khỏi vòng ôm của Anjoye, nước mắt của cô rơi như mưa.
Bọn họ đi thẳng tới bệnh viện, xương tay phải của Anjoye bị gãy vụn, cộng thêm di chứng năm xưa, bây giờ lại bị trọng thương một lần nữa, tay của anh ta khó mà hồi phục lại được, thậm chí có khả năng tàn phế.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy lời chuẩn đoán của bác sĩ thì trái tim nghẹn lại, nắm chặt lấy quần áo của bác sĩ không ngừng cầu xin:
– Dù thế nào bác sĩ cũng phải cứu cậu ấy, cậu ấy không có tay phải làm sao mà được?
Nghe thấy giọng nói lo lắng của cô, Anjoye cảm thấy rất ấm lòng.
– Em làm Dương Quá cũng được mà!
– Phủi phui, không biết nói chuyện thì đừng có nói!
Nhạc Yên Nhi tức giận quát lên.
Lúc bị đẩy vào phòng phẫu thuật, trên gương mặt Anjoye vẫn treo nụ cười tươi, anh ta nói tệ nhất cũng chỉ là tàn tật mà thôi, nhưng Nhạc Yên Nhi càng lo cho vết thương bị gậy sắt vụt vào của anh ta hơn, cô không nhìn thấy chúng, nhưng cô nghe thấy tiếng gậy sắt vụt xuống với lực rất mạnh.
Thế mà anh ta còn nói cười vui vẻ được như thế, anh ta cố ý làm thế để cô không lo lắng đúng không?
Lúc cô lo lắng đi đi lại lại ngoài hành lang, trong lòng cô thấy rất bất an, nỗi bất an này quá mạnh, chúng nhấm chìm cả lý trí, cô cũng không biết tại sao lại như thế.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, lúc mở mắt ra lần nữa, Anjoye phát hiện ra mình nằm trong phòng bệnh, bên cạnh còn có một người đè vào.
Vì quá mệt mỏi nên Nhạc Yên Nhi đã ghé vào giường bệnh để ngủ, bàn tay của cô quấn chặt quanh cánh tay của anh ta, có vẻ cô ngủ không ngon, hai đầu lông mày nhíu chặt lại.
Nếu như là trước kia, chắc chắn anh ta sẽ trêu đùa cô một chút nhưng bây giờ anh ta không có tâm trạng đó.
Anh ta nhìn thấy điện thoại của mình bèn vội vàng gọi điện cho Trần Lạc, điện thoại vừa được kết nối, anh ta liền lo lắng hỏi:
– Anh ta thế nào rồi?
– Tính mạng của chủ tịch đang gặp nguy hiểm, đã được chuyển gấp sang trụ sở bên Anh để cách ly điều trị rồi, tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không rõ.
Không rõ…
Ai cũng không rõ…
Ai cũng không biết, chỉ có…
Đây là một biện pháp để bảo vệ người thừa kế LN, mặc kệ kết quả tốt xấu thế nào đều không dễ dàng để người ngoài biết chuyện, bao gồm cả mẹ của hắn phó chủ tịch.
Dạ Đình Sâm liệu… có chết không?
Trái tim Anjoye run rẩy mãnh liệt,
Tranh đấu với Dạ Đình Sâm bao nhiêu năm nay, anh ta vẫn cứ nghĩ mình mong hắn chết đi, nhưng đến lúc chuyện đó thật sự xảy ra, anh ta không nhịn được mà tự hỏi bản thân, đây thực sự là chuyện mà anh ta muốn nhìn thấy sao?
Vào lúc này, Nhạc Yên Nhi cũng đã tỉnh lại, nghe thấy có tiếng người nói, cô nghi hoặc dụi dụi mắt:
– Cậu tỉnh rồi à? Gọi cho ai thế?
– Không ai cả.
Anjoye cúp máy, cuối cùng anh ta cũng không nói ra sự thật vì sợ cô không tiếp nhận được.
– Bác sĩ nói số cậu may, tay không bị tàn phế, nhưng… cũng không thể khỏi hẳn được. Tôi hỏi bác sĩ vết thương do gậy sắt đánh sau lưng cậu như thế nào, bác sĩ còn ngốc nghếch hỏi lại tôi là vết thương nào cơ, rốt cuộc anh ta có chuyên nghiệp không thế! Chúng ta đổi bác sĩ khác đi, càng nhiều tuổi càng tốt, nói không chừng còn chữa khỏi cả tay cho cậu được ấy chứ!
Nhạc Yên Nhi bực tức kể.
– Yên tâm đi, dù gì cánh tay em không bị phế cũng chẳng làm được việc gì, em thuận tay trái mà!
– Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn có tâm trạng để nói đùa thế, Anjoye… nếu như cậu thật sự gặp chuyện gì thì tôi sẽ áy náy cả đời đấy.
Hốc mắt của cô đong đầy nước mắt, nghĩ đến mọi việc xảy ra vào ngày hôm nay, cô vẫn thấy sợ hãi.
Anjoye nghe thế thì sầm mặt lại, lấy đi sự vinh quang không thuộc về mình và cả sự áy náy của cô, trong lòng anh ta vô cùng khó chịu.
Lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt của cô, không để cho cô khóc nữa, anh ta nói:
– Em không có việc gì đâu, em hứa đấy.
– Đúng rồi, Dạ Đình Sâm đi đâu rồi nhỉ, sao tới giờ mà tôi vẫn không nhìn thấy anh ấy?
Cô lo lắng hỏi.
– Dạ Đình Sâm…
Bàn tay Anjoye khựng lại, ngay sau đó hắn cười nói:
– Không biết nữa, chắc là sau khi em cứu chị ra thì anh ta đã đi rồi, em không để ý nữa.
– Ừm.
Giọng nói của cô… vừa lạc lõng vừa thất vọng.
Hắn đi rồi, hắn không quan tâm đến sự sống chết của cô như thế sao?
Lòng cô rất đau, nhưng cô cố nhịn xuống, không biểu hiện ra ngoài.
Từng ngày từng ngày trôi đi, Anjoye đã ra viện, Nhạc Yên Nhi chăm sóc cho anh ta không rời nửa bước, cô không còn nhắc tới cái tên Dạ Đình Sâm nữa, cũng không ăn những món mà bác đầu bếp béo nấu, dường như… cô đã hạ quyết tâm xóa cái tên Dạ Đình Sâm ra khỏi sinh mệnh của mình vậy.
Ngày nào Anjoye cũng để ý sát sao tới các tin tức bên Anh nhưng không thu được gì.
Bao nhiêu ngày thế rồi mà không có chút tin tức nào về Dạ Đình Sâm lộ ra, không ai biết hiện giờ hắn sống hay chết.
Ngày thứ mười sau khi xảy ra chuyện kia, anh ta nhận được tin tức từ trụ sở chính.
“Vì người thừa kế tiền nhiệm gặp chuyện không may, không thể tiếp tục gánh vác trọng trách của gia tộc nữa, theo như quy định của nhà họ Dạ, Anjoye sẽ trở thành người thừa kế của tập đoàn LN, lập tức được hưởng quyền của người thừa kế, có được bốn mươi phần trăm cổ phần của chủ tịch, cũng tức là số cổ phần nhiều nhất trong hội đồng quản trị.”
Người thừa kế tiền nhiệm gặp chuyện không may, không thể gánh vác trách nhiệm của gia tộc…
Thế là thế nào?
Anjoye gọi ngay sang trụ sở chính, người nhận điện là Mike.
– Này ông già, mail ông gửi cho tôi có ý gì, anh của tôi sao rồi?
Ngữ khí của anh ta rất hung ác, thực ra là đang che giấu sự hoảng loạn trong lòng mình.