Nhạc Yên Nhi dịu dàng xoa đầu nó:
– Vãn Vãn có nghe lời cô và bà nội không? Có bắt nạt bạn không?
– Con nghe lời, không bắt nạt bạn, ăn ngoan, đi ngủ đúng giờ, học chung với Evan. Mẹ, con tưởng mẹ không cần con nữa.
– Sao thế được, mẹ với ba đi đón con về đây còn gì? Vãn Vãn không khóc, Evan cười con đấy.
– Không dám ạ.
Evan đang đi xuống, nghe vậy liền ngốc nghếch nói một câu rồi chào:
– Cháu chào chú, chào dì.
– Người lớn nhà cháu đâu rồi? Dì muốn cảm ơn họ, cảm ơn mọi người đã chăm sóc Vãn Vãn.
Nghe vậy, Evan muốn nói cho Nhạc Yên Nhi rằng mấy ngày gần đây toàn là mình chăm Vãn Vãn. Nhưng nghĩ kỹ thì mình đi con đường ngốc nghếch để làm tê liệt thần kinh đối phương nên không thể sơ hở được.
Nó đáp:
– Chú của cháu muốn giữ mọi người ở lại ăn cơm, chú bảo dì là bạn cũ của chú nên chú ấy muốn ôn chuyện với dì.
– Bạn cũ?
Nhạc Yên Nhi sửng sốt, cô không có nhiều bạn ở Pháp, làm sao lại có thể là bạn cũ của chú Evan được?
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì bước tới, ôm chặt lấy eo Nhạc Yên Nhi:
– Chú thằng bé là gia chủ của gia tộc Louis, Francis.
Tên này quen quá.
Là tên bá tước có chết cũng không chịu cưới vợ béo đấy à?
– Đúng là anh đây! Yên Nhi, lâu rồi không gặp, có nhớ anh không?
Francis vẫn dẻo miệng như xưa, dù tươi cười thân thiết nhưng nụ cười này trong mắt Dạ Đình Sâm lại rất hèn mọn.
Người chưa tới gần, Dạ Đình Sâm đã vươn tay giữ vai Francis:
– Giữ khoảng cách an toàn, trước đây anh với vợ tôi từng có tin đồn đấy.
– Ôi chao, chuyện bao năm rồi hả? Cùng lắm thì tôi cũng là người theo đuổi thất bại thôi. Mà bây giờ em có phải Nhạc Yên Nhi đâu, em là nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhé, cũng coi như lần đầu gặp mặt, theo lý là phải hôn tay!
– Miễn đi.
– Yên Nhi chưa lên tiếng mà anh vội trả lời làm gì?
Francis tức giận trợn mắt, sau đó, anh nịnh nọt nhìn Nhạc Yên Nhi.
Cô cười:
– Tôi không khỏe bằng anh ấy, đánh không lại anh ấy nên phải nghe lời thôi!
Cô chỉ nói đùa, chẳng ngờ Francis tưởng thật, anh kinh ngạc hỏi:
– Hai người còn đánh nhau nữa? Ai chẳng biết Dạ Đình Sâm yêu chiều em thế nào.
– Đánh nhau trên giường, tất nhiên cô ấy không đánh lại rồi.
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói.
Không khí đóng băng ngay lập tức.
Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, cô thẹn quá nên đập Dạ Đình Sâm một cái.
Francis thì ngây như phỗng, sửng sốt chớp mắt.
Duy chỉ có hai đứa trẻ không biết gì, chúng nhìn nhau, không hiểu người lớn nói gì.
Cuối cùng, Francis ho khan hai tiếng, phá vỡ bầu không khí đầy xấu hổ:
– Khụ khụ, quả là lời kinh người… Quả là lời kinh người! Chúng ta đừng đứng đây nữa, bạn cũ ôn chuyện thôi, anh có chuyện muốn nói thật.
– Không nói chuyện công việc.
Dạ Đình Sâm tuyên bố.
– Việc tư, việc tư! Evan, cháu đưa em Vãn Vãn vào thư phòng đọc sách đi, sau đó lại xuống đây, chú có lời muốn nói.
Anh để hai đứa bé đi trước rồi mời vợ chồng Dạ Đình Sâm ngồi xuống, khuôn mặt vui vẻ trở nên thảm thương.
– Thực không dám giấu, anh trai chị gái tôi mất sớm nên Evan do tôi nuôi dưỡng. Vì phải quản lý công việc của gia tộc lớn, lại chăm cháu nhỏ, bồi dưỡng gia chủ đời kế tiếp, áp lực của tôi thực sự rất lớn. Tôi đã lớn tuổi rồi, bây giờ vẫn chưa kết hôn, cô nàng béo khi trước giảm cân thành công rồi mà tôi còn chưa cưới vợ đây này!
Nói xong, Francis khóc lên, hoàn toàn không có hình tượng.
– Quan trọng là cô béo chết bầm kia giảm cân xong thì trước lồi sau lõm, dáng rất đẹp.
Điều này chứng tỏ rằng mỗi một người béo đều rất có tiềm lực à?
Nhạc Yên Nhi rất thông cảm với Francis.
Nhưng Dạ Đình Sâm thì không, hắn đi vào chủ đề chính:
– Nói trọng điểm đi.
– Trọng điểm là muốn LN chăm sóc cho gia tộc Louis một chút, nhường nhịn chút, như vậy tôi không phải vất vả làm ăn, có thời gian đi tìm tình yêu đích thực.
Francis thực ra là một người rất lười biếng, thích những điều tốt đẹp, không muốn bị gò bó.
Anh ở đây là vì Evan còn nhỏ, không còn ai thích hợp làm người giám hộ, vậy nên Francis mới đứng ra.
Nhưng nguyện vọng của anh không ở đây.
– Vì sao?
Dạ Đình Sâm nhướng mày.
Đúng lúc này, Evan xuống. Francis vẫy tay gọi nó lại, nói:
– Nhìn đi, Evan nhà chúng tôi bị bắt nạt, người xanh tím hết lên, đầy dấu răng. Con gái nhà các người là chó à? Sao động tí là cắn người thế?
Anh kéo tay áo Evan lên, cánh tay chỗ xanh chỗ tím, lại thêm vẻ mặt ngoan ngoãn ngốc nghếch của Evan khiến người ta thấy đứa bé này thật đáng thương.
– Có đau không?
Nhạc Yên Nhi quan tâm hỏi.
– Không ạ.
Nó lắc đầu.
Nhạc Yên Nhi mủi lòng, cô vẫn luôn không chống cự được những đứa bé xinh đẹp, hơn nữa còn là nam.
– Vì sao Vãn Vãn cắn cháu? Em làm thế mà cháu không bảo em à? Làm thế là không đúng! Cháu là anh, em làm sai thì cháu không thể bao che, biết chưa?
– Em rất buồn, ngủ trưa ở nhà cháu mà toàn gặp ác mộng, tỉnh dậy là khóc. Lúc em khóc thì thích nghiến răng nên cháu sợ em cắn vào lưỡi, thế là cháu đưa tay cho em cắn. Mỗi ngày một lần thôi, không quá đau.
Mỗi ngày một lần, một tháng này là ba mươi ngày, chẳng phải đã cắn hơn ba mươi lần?
Quả nhiên, hai cánh tay nhỏ toàn dấu răng.
– Dì, dì đừng trách em Vãn Vãn. Em cắn xong cũng buồn lắm, em lo cho dì, biết dì với chú gặp chuyện nên mới thế. Bình thường em ngoan lắm.
Francis nghe thế thì nhíu mày, ranh con này đúng là chỉ biết nói hộ người khác, bé tí đã biết che chở cho con gái rồi.
Nhưng chiêu này tốt hơn khổ nhục kế đấy.
Chẳng phải mình có thể ném thẳng củ khoai lang nóng này cho Nhạc Yên Nhi rồi sao?
Francis đã quyết ý, anh ta xoa tay, nói:
– Yên Nhi, phải làm thế nào?
Cô đáp ngay:
– Tôi sẽ bảo Vãn Vãn xin lỗi, dù gì cũng là lỗi của nó.
– Thời gian này là đặc biệt nên có thể tha thứ, Evan thấy không sao thì anh cũng không so đo. Nhưng anh sắp phải đi công tác rồi, để nó một mình ở nhà thì không yên tâm, chi bằng để nó ở nhà em vài hôm đi. Dù gì cũng có Vãn Vãn làm bạn, được chứ?
Francis vừa nói vừa cười hì hì.