Nhạc Vãn Vãn vui lòng với kết quả dạy dỗ của mình, làm sao nó có thể biết được vẻ chất phác ngoan ngoãn này chỉ là một cú lừa, còn là một cú lừa kéo dài nhiều năm.
Nhạc Yên Nhi búng trán nó:
– Evan là khách, không được thế!
Con nhóc chẳng biết trời cao đất dày gì cả, đây là người thừa kế nhà Louis trong tương lai, là quý tộc đấy.
– Mẹ, lúc này không phải lúc quan tâm chuyện của con, mà là mẹ kìa! Mẹ không muốn ba hối hận à? Không muốn ba cũng phải chịu cảm giác đó à?
– Có tàn nhẫn quá không?
– Thế ba không tàn nhẫn với mẹ chắc?
Tàn nhẫn.
Đương nhiên là có, khắp người cô là thương tích, trái tim cũng chảy máu.
Trong những ngày này, cô không biết mình đã làm thế nào để tiếp tục, bây giờ cũng không dám tưởng tượng nữa.
Cô yên lặng.
Đàn ông không thể được nuông chiều, mà cô cũng cần có thời gian bình tâm.
Nhạc Yên Nhi gật đầu:
– Vậy chúng ta đi thư giãn đi.
Dạ Đình Sâm nấu cơm xong thì bưng tới trước cửa phòng Nhạc Yên Nhi nhưng hắn bị Vãn Vãn và Evan ngăn lại.
– Xin lỗi, mẹ không muốn gặp ba.
– Nhưng cơm phải ăn.
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói rồi định mở cửa nhưng bị hai đứa trẻ ôm chặt lấy đùi.
– Mẹ không muốn gặp ba đâu, bọn con không cho ba vào được, đồ ăn để con mang vào, không cho ba vào!
Nhạc Vãn Vãn thông minh phản bác, kết quả nó lấy khay, mau chóng biến mất sau cửa.
Evan tiếp tục ôm lấy đùi hắn.
Vãn Vãn biết nếu đồ ăn không giảm bớt thì Dạ Đình Sâm sẽ nghi ngờ nên con bé ăn hai miếng giả vờ rồi mang ra.
– Ăn ít thế à?
– Phải, mẹ bảo không khỏe, muốn ngủ một giấc nên không cho ai quấy rầy, có lẽ tối mẹ sẽ muốn ăn.
– Vậy được, ba đi mua đồ ăn, mẹ con muốn ăn gì?
– Mẹ muốn ăn đồ thanh đạm.
– Được, ba đi mua nguyên liệu.
Dạ Đình Sâm không hề nghi ngờ, hắn đâu biết con gái cưng đã sớm đào hố cho hắn rồi.
Thành phố A và Lạc Thành không xa, chỉ đi xe bus một giờ là tới.
Khi trốn sự truy tìm của nhà họ Nhạc, Nhạc Dĩnh và Nhạc Yên Nhi đã ở Lạc Thành một thời gian nên cô đã rất quen với Lạc Thành, dù nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn có cảm giác thân thuộc.
Cô về tới nơi trước kia thuê trọ, chẳng ngờ qua nhiều năm mà đồ đạc còn đó, khoảng hai rương lớn trong nhà chủ.
Vì phòng còn trống nên cô ở lại chứ không tới khách sạn.
Phòng đã cho nhiều người thuê nhưng bên trong vẫn thế, có thể nhìn thấy những mảnh giấy dán tường khi trước của cô.
Một giường, một bàn học, một tủ quần áo giản dị.
Cô mang hai rương đồ của mình ra ngoài, tìm thấy rất nhiều ảnh chụp, đa phần là ảnh ngày cô còn bé, chưa tới mười tuổi, lùn như củ cải, trông có vẻ hận đời, không thích cười.
Nhạc Yên Nhi bật cười.
Bao năm trôi qua nhanh như chớp mắt, cô đã kết hôn, sinh con rồi.
Mẹ trên trời thấy cô bây giờ chẳng biết sẽ yên tâm không nữa, con gái bà đã trưởng thành rồi.
Căn nhà thuê khi xưa là của một cặp vợ chồng mới cưới, qua nhiều năm, con họ giờ đã lên đại học.
Buổi trưa, cô ăn cơm cùng chủ nhà. Chủ nhà nhận ra cô vì ngày nào cũng thấy trên TV nhưng họ thật thà cũng giữ miệng, sẽ không nói lung tung.
Chủ thuê nhà kinh doanh một cửa hàng bán đồ mỹ thuật, sinh viên trường mỹ thuật ở gần đây thường tới mua.
Bà chủ không khỏe vì có bệnh lâu năm, ông chồng bận rộn chăm vợ lại đón con nên không kịp việc quản lý cửa hàng.
Nhạc Yên Nhi không có việc làm, ngồi không lại nghĩ lung tung nên bắt đầu giúp trông tiệm.
Cuộc sống bình thản cứ thế trôi qua, lâu lắm rồi cô không thả lỏng như vậy.
Chẳng mấy đã qua ba ngày, cô và Vãn Vãn luôn giữ liên lạc nên biết rõ tình hình ở thành phố A, Dạ Đình Sâm biết cô bỏ đi nhưng không hề có động tĩnh gì.
Nhạc Vãn Vãn rất thông minh nhưng cũng không hiểu nổi ý hắn.
Nghe thấy đáp án này, Nhạc Yên Nhi không chờ mong, không đau lòng, hắn muốn làm gì cũng chẳng liên quan tới cô.
Sau này, những cuộc trò chuyện thưa dần, cô trốn tránh mọi thứ liên quan tới thành phố A.
Tám giờ sáng mở cửa, sửa soạn đồ vẽ, bày hàng, bận rộn tới tám rưỡi.
Mỗi sáng sớm sẽ có một người đàn ông tới mua màu vẽ với số lượng lớn, coi như khách quen.
Cô cứ nghĩ ngày nào người này cũng tới nhưng khi hỏi chủ nhà mới biết đây là chuyện của mấy ngày này thôi.
Về sau họ nói chuyện nhiều hơn, người này là giáo viên phòng vẽ gần đó, tên Thành Diệu.
Cứ chín giờ, người này sẽ tới mua màu cho học sinh, lần này còn mang cả bữa sáng cho cô nữa.
Nhạc Yên Nhi giật mình, vội vàng nói:
– Sáng nay tôi ăn rồi, anh cứ giữ lại đi.
– Không cần, mua cho cô đấy, đồ của nhà này rất ngon, cô nếm thử đi.
Giáo viên kia xấu hổ cười cười.
Nhạc Yên Nhi cũng ngại, cô đành lễ phép gật đầu ăn.
Cô tới giá để màu vẽ thì nghe được tiếng bước chân, cứ nghĩ có khách, cô nhìn sang.
Trước cửa có một người mặc vest xám bạc đang đứng, người này đứng ngược sáng khiến cô không thấy rõ mặt nhưng bóng dáng kia đã sớm in sâu vào lòng cô rồi.
Hắn ôm một bó hoa hồng, từng đóa từng đóa kiều diễm, đẹp vô cùng.
Nhạc Yên Nhi nhíu mày, sao hắn lại tới đây, chẳng phải mấy ngày này đều không thấy bóng dáng à?
Cô không chào hỏi mà lấy màu vẽ ra, đặt trước mặt giáo viên:
– Xin chào, đây là màu vẽ của anh.
– Ừm, vậy… vậy tôi đi trước nhé, cô nhớ ăn đấy.
Nhạc Yên Nhi cười tươi, dịu dàng gật đầu:
– Yên tâm đi.
Đây là nụ cười tươi nhất mà giáo viên gặp trong mấy ngày qua, anh cũng lập tức trở nên vui vẻ.
Giáo viên là người hướng nội nên mặt lập tức đỏ bừng, cầm màu vẽ bước ra ngoài.
Lúc ra cửa, anh thoáng thấy Dạ Đình Sâm, ngay lập tức nhận ra khí thế của người đàn ông này.
Dường như không có bất cứ chuyện gì hay kẻ nào có thể ảnh hưởng tới hắn.
Đến gần, giáo viên nhận ra đây là nhân vật ghê gớm gây xôn xao gần đây, rất hay thấy trên TV: Dạ Đình Sâm!
Giáo viên nhìn thêm một lần rồi bước đi.
Nhạc Yên Nhi cúi đầu ghi sổ và ăn, cô mặc kệ sự xuất hiện của một người.
– Tặng em này.
Dạ Đình Sâm nói, giọng mang theo mỏi mệt.
– Vứt vào thùng rác ngoài cửa ấy.
Cô thẳng thừng đáp.