– Anh xem em đã chuẩn bị nhiều thứ thế này, anh định làm hỏng bầu không khí lãng mạn này sao? Chúng ta ngồi xuống ăn cơm trước được không? Đến bây giờ em vẫn chưa ăn cơm, chắc anh cũng thế đúng không? Hôm nay đích thân em xuống bếp đấy, anh nếm thử xem.
Hai mắt cô cong lên, miệng nở nụ cười hạnh phúc, trông còn ấm áp hơn cả ngọn nến kia.
Trái tim của anh không thể khống chế được mà run rẩy.
Rõ ràng biết bây giờ nên nổi giận, nên dạy dỗ cô, lời nói đã lên đến cô họng rồi nhưng không thốt nói ra được.
Nhìn vào gương mặt cô, tất cả phẫn nộ của anh đều hoàn toàn tan biến.
Cô đang cười rất vui vẻ, anh không nhẫn tâm.
Nhưng… anh cứ cảm thấy nụ cười của cô như băng mỏng dễ vỡ, như một giấc mộng đẹp, một bong bóng xà phòng, sẽ nhanh chóng… biến mất không dấu vết.
Anh lựa chọn trầm mặc, ngồi xuống bên cạnh cô.
– Nếm thử rượu mà em cất giữ đi, cả hai chúng ta đều uống được, hôm nay phải uống một trận ra trò.
Cô mỉm cười bưng ly rượu lên đưa cho Bạch Kính Thần, nhưng anh không động đậy.
– Hôm nay… là ngày đặc biệt gì sao? Sao phải chúc mừng như thế?
Dường như ánh mắt của Bạch Kính Thần có khả năng xuyên thấu, có thể nhìn vào tận sâu trong tâm hồn của cô.
Cô đang run rẩy sợ hãi, sợ bữa cơm này kết thúc.
Sau khi bữa ăn lãng mạn dưới ánh nến này kết thúc, sẽ có gì chờ đợi anh?
Anh không muốn đợi đến khi ăn xong mới biết, anh muốn được biết ngay bây giờ!
Đợi lát nữa hơi rượu làm tê liệt thần kinh, anh sẽ không nghe rõ những gì cô nói, cũng không thể suy nghĩ bình thường, vậy thôi không uống nữa thì hơn.
– Anh hỏi thẳng luôn, em muốn nói gì với anh?
Lúc nói ra câu ấy, trái tim Bạch Kính Thần run lên, trong lòng anh dâng lên dự cảm chẳng lành, anh cảm nhận được rằng những lời tiếp theo đây của cô sẽ rất tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với anh!
Dư San San không thể tiếp tục mỉm cười nữa, nụ cười ấy từ từ thu lại, cuối cùng tắt hẳn.
Cô đặt ly rượu xuống.
Ly rượu chạm vào mặt bàn phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng trong nhà ăn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi thì âm thanh đó như được phóng đại gấp nhiều lần.
Nó giống như sấm sét đánh thật mạnh vào lòng hai người.
Dư San San bình tĩnh nói:
– Chúng ta… đừng ở bên nhau nữa.
Đừng ở bên nhau nữa…
Lời nói của cô đổi lại nụ cười lạnh của Bạch Kính Thần.
– Tại sao? Đây chính là những gì em muốn nói ư? Vậy bữa cơm này là gì?
– Bữa cơm chia tay.
Mỗi câu mỗi từ của cô đều như những mũi kim sắc nhọn.
Chúng khiến cô đau đớn đến nghẹn thở.
Bàn tay đặt dưới mặt bàn của cô siết chặt lại, bàn tay bị thương càng đau đớn dữ dội hơn.
Nhưng mà, chút đau đớn này làm sao so được với nỗi đau trong lòng cô?
Trái tim cô đau như bị xé rách, khiến cô có cảm giác như mình sắp chết đi.
Cô nghe thấy tiếng ly rượu vang rơi xuống đất, chất lỏng đỏ tươi như máu tràn ra đất.
Bạch Kính Thần vô cùng tức giận, gương mặt của anh sắp nhăn hết lại, đôi mắt hoa đào tràn ngập sự phẫn nổ đỏ vằn lên trông rất đáng sợ.
Bàn tay anh nắm chặt hai mép bàn, rướn người lên trước, ghé sát vào cô.
– Tại sao? Nói cho anh biết lý do tại sao?
– Bởi vì… thật sự em không thể cho anh những gì anh muốn….
– Đừng dùng câu nói đó để đối phó với anh, anh không quan tâm, anh không cần gì hết, anh chỉ cần em thôi. Chẳng lẽ như thế vẫn không đủ ư? Rốt cuộc em muốn gì?
Anh nắm chặt lấy hai vai cô lắc mạnh như muốn xé nát cô ra vậy.
Nhưng Dư San San vẫn rất bình tĩnh.
Trên gương mặt của cô chỉ có vẻ lạnh nhạt, đến một chút cảm xúc bi thương cũng không có.
Càng nhìn cô, trái tim của anh càng thấy lạnh lẽo.
Anh như rơi vào hầm băng, hai tay buông lỏng ra.
Bạch Kính Thần đứng thẳng người dậy một cách thảm hại, một người cao to là thế mà bây giờ trông yếu đuối làm sao.
Dư San San nhìn thẳng vào anh, nói:
– Bình tĩnh lại chưa? Bình tĩnh rồi thì nghe em nói đây.
Bạch Kính Thần ngã ngồi xuống ghế, cầm lấy bình rượu rồi ngửa đầu lên tu.
Lúc nãy anh thật là ngốc, nếu như sớm biết cô sẽ nói ra những lời này thì anh đã dùng rượu làm tê liệt bản thân rồi… nếu không sao anh có thể chịu đựng nỗi đau tận xương cốt này được?
– Em nói đi, anh nghe đây!
Anh gằn từng chữ một.
Dư San San hít sâu một hơi, nói:
– Đúng là anh không cần gì cả, cũng không ép em, nhưng bản thân em không thể vượt qua được chính mình, em không thể không cho anh bất cứ thứ gì được. Chúng ta nói thẳng với nhau nhé, em không thể sinh con được, trước kia em từng bị cưỡng bức, sau đó có thai, là thai ngoài tử cung, phải cắt bỏ ống dẫn trứng. Vì thế bây giờ em chỉ có thể thụ tinh trong ống nghiệm, nhưng cơ thể của em không thể chịu đựng nổi. Em đã từng đến khám ở vô số bệnh viện rồi. Em không thể tiếp tục hại anh nữa!
– Vậy… sao từ đầu em không nói, sao lúc đầu không đẩy anh ra. Tại sao sau khi để anh nếm được nhiều ngọt ngào như vậy mới đẩy anh ra? Tại sao?
Dư San San nghe thế thì hô hấp nghẹt lại.
Tại sao…
Cô cùng không ngờ ngày hôm nay lại tới nhanh như thế.
Cô không muốn làm vậy nhưng bất đắc dĩ không còn cách nào khác.
Bạch Kính Thần thấy cô trầm mặc liền tức giận lật tung cả bàn ăn lên.
Công sức suốt một tiếng đồng hồ của cô cứ thế biến mất.
Xây dựng tình cảm khó khăn là thế, nhưng muốn phá vỡ nó thì đơn giản vô cùng.
– Em nói đi!
Dư San San ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy lửa giận của anh, cô nói:
– Bởi vì… lúc đầu em ích kỷ, em tham lam sự ấm áp của anh, vì thế…
Cô còn chưa nói xong, Bạch Kính Thần đã ngắt lời:
– Vậy em tiếp tục tham lam đi, không có con cũng không sao cả. Chẳng phải anh đã nói rồi à, anh không cần con mà chỉ cần em thôi!
– Nhưng em không thể làm thế được, hơn nữa em cũng đã có dự định nếu một năm sau vẫn không thể thụ tinh thành công thì em sẽ rời xa anh.
– Nhưng bây giờ mới được một tháng thôi phải không? Chúng ta vẫn còn mười một tháng nữa mà. Một năm sau em chia tay với anh cũng không muộn mà!
Bạch Kính Thần cảm thấy mình thật thê thảm, từng bước từng bước nhượng bộ cô.
Trước mặt cô anh như một tên hề, đến tự tôn cuối cùng cũng không còn.
Nhưng cô…
Lại lạnh lùng bàng quan.
– Xin lỗi anh.
Sự thỏa hiệp của anh chỉ đổi lại được ba chữ này.
Xin lỗi anh…
Chỉ một câu xin lỗi là xong ư.
Ha ha…
Thật là mỉa mai biết bao.
Anh lê từng bước một tới trước mặt Dư San San, bàn tay thon dài nắm chặt lấy cằm cô, khóe môi nhếch lên thành nụ cười sắc bén đầy châm chọc.
Bất tri bất giác, tay anh siết lại thật mạnh.
– Dư San San, cô không có trái tim đúng không? Hay là trái tim của cô quá đen tối rồi? Tôi từng nghĩ rằng trái tim của cô là băng đá, chỉ cần tôi đối tốt với cô, tốt với cô một ngàn một vạn lần thì sẽ có một nó sẽ tan ra.
Nhưng mà… bây giờ tôi mới phát hiện trái tim của cô không phải là băng đá mà là sắt thép, không thể tan ra được. Cho dù tôi có cho cô nhiều ấm áp hơn nữa cô cũng không cảm nhận được! Sao cô có thể nhẫn tâm như thế, có ở bên tôi hay không đều chỉ là quyết định của một mình cô, tôi không phải con người à? Cô không hề hỏi xem tôi có muốn không mà cứ thế tổn thương tôi!
Khi nói đến câu cuối cùng anh gào lên. Tai cô đau đớn, cằm đau đớn, toàn thân đau đớn…
Nhất là trái tim cùng chung nhịp đập với anh, nó đau như bị xé nát.