Ăn tối xong, Dạ Đình Sâm nói:
– Tôi đưa em về đoàn phim.
Nhạc Yên Nhi suýt thì bị sặc sữa, lắc đầu nói:
– Đừng, anh cứ đi làm đi, để tài xế đưa tôi đi là được rồi.
Dạ Đình Sâm thấy thái độ cô kiên quyết thì cũng không khăng khăng nữa mà để tài xế đưa cô đi.
Buổi sáng ngày hôm sau, tài xế đưa Nhạc Yên Nhi đến đoàn phim.
Vừa đi vào khu nghỉ dưỡng, còn chưa đến trường quay, Nhạc Yên Nhi đã nói với tài xế:
- Dừng ở đây là được rồi.
- Phu nhân, chủ tịch đã dặn dò nhất định phải đưa cô đến tận trường quay rồi.
- Không sao, ở đây cũng không xa trường quay lắm, tôi tự đi qua đó là được rồi, nếu không bị
người trong đoàn phim nhìn thấy tôi còn phải giải thích nửa ngày luôn đó.
Danh tiếng của cô trong đoàn phim vốn đã không tốt, bây giờ càng không muốn gây thêm rắc rối nữa.
Nói xong, Nhạc Yên Nhi liền lập tức xuống xe.
Cách đó mười mét, trong chiếc xe chuyên dụng, một trợ lý ánh mắt sắc lẻm nhìn thấy bóng dáng Nhạc Yên Nhi, đầu tiên sững sờ, sau đó nói không chắc chắn lắm:
– Chị An, chị nhìn xem kia có phải là Nhạc Yên Nhi không? Người đang trang điểm chính là An Tri Ý.
Nghe thấy lời nói của trợ lý, An Tri Ý lập tức ngồi thẳng dậy, đẩy người trước mặt ra, hạ rèm xe xuống rồi cẩn thận nhìn.
– Đúng là Nhạc Yên Nhi.
Vẻ mặt An Tri Ý tỏ ra khó chịu,
– Hai hôm nay cô ta không ở đoàn phim, hiếm thấy được yên tĩnh một chút, giờ sao lại trở về nhanh thế chứ.
Tròng mắt An Tri Ý xoay chuyển, nghĩ đến gì đó rồi hỏi trợ lý:
– Cô có nhìn rõ chiếc xe lúc nãy đưa cô ta tới là loại xe gì không? Trợ lý suy nghĩ một chút rồi nói:
– Là Audi A6.
Mắt An Tri Ý sáng lên, nhìn chằm chằm vào trợ lý hỏi dồn:
– Thật không, cô nhìn rõ chứ? Trợ lý gật đầu khẳng định:
– Chiếc xe kia vừa nãy đi qua bên cạnh xe của chúng ta thì em liền nhìn thấy, chắc chắn là Audi A6 đó.
Nghe vậy, trên mặt An Tri Ý hiện lên vẻ đắc ý, trào phúng cười nói:
– Ha, tôi còn tưởng Nhạc Yên Nhi bám được vào chỗ dựa nào tài giỏi lắm mới dám chặt đứt con đường của tôi.
Không ngờ cũng chỉ là một tên nhà giàu lái A6, muốn tranh giành với tôi, cô ta cũng xứng sao? Bản thân An Tri Ý có được một chiếc xe tốt thì luôn mong muốn có thể cao giọng nói cho cả thế giới biết, nên cũng cảm thấy tất cả mọi người đều giống như mình, cô ta nghĩ, Nhạc Yên Nhi chỉ có thể có một chiếc xe năm mưoi vạn đương nhiên là chứng minh cô chỉ có một chút tiền rồi.
- Chị An, vậy chúng ta có cần tiết lộ chuyện này không?
- Đồ ngu! Chuyện này thì có gì hay ho mà tiết lộ, trong cái vòng luẩn quẩn này có mấy ngôi sao
nữ trong sạch cơ chứ? Muốn chỉnh Nhạc Yên Nhi thì cách tốt nhất là để cho cô ta cầm được đồ vật trong tay rồi lại phải nhổ ra cho tôi! Trợ lý không theo kịp suy nghĩ của An Tri Ý, nên cũng không dám tiếp lời cô ta ngay lập tức.
An Tri Ý nheo mắt suy nghĩ sau đó duỗi tay ra:
– Điện thoại của tôi đâu? Trợ lý nhanh chóng đưa điện thoại ra.
An Tri Ý nhấn gọi đi, trong nháy mắt điện thoại được kết nối thì giọng nói trở nên nhẹ nhàng, ỏn ẻn.
- Giám đốc Lưu, em là Ý Ý đây, thật là, lâu như thế cũng không liên lạc với em.
- Em không phải vì chuyện bộ phim White Lover mà trách tôi sao, tôi nào dám gọi cho em nữa.
- Sao em lại trách ngài được, ngài cũng đã giúp em hết sức rồi, em biết ơn ngài rất nhiều ấy
chứ.
– Em hiểu là tốt rồi, việc này tôi thực sự không có cách nào, em cố gắng diễn cho tốt, một thời gian nữa Hoàn Vũ có phim mới tôi sẽ cho em vai nữ chính.
An Tri Ý biết giám đốc Lưu này miệng toàn lời hay nhưng chỉ có thể tin một nửa, âm thầm cười lạnh trong lòng, cũng không coi câu giới thiệu cô nhận vai nữ chính là thật.
Nhưng giọng điệu lại trở nên tủi thân:
– Giám đốc Lưu, em sợ em không đợi nổi đến bộ phim tiếp theo thì đã bị người khác bắt nạt chết rồi.
Giám đốc Lưu phẫn nộ nói:
– Ai dám bắt nạt em! Đây là phim của Hoàn Vũ thế mà lại dám bắt nạt người của Lưu Uy này, được lắm!
– Còn không phải là Nhạc Yên Nhi đã đoạt mất vai diễn của em đó sao, mỗi ngày đều hung hăng không chịu nổi, em luôn phải nhìn sắc mặt cô ta, cô ta bắt nạt em thì cũng thôi đi, nhưng lại còn phao tin muốn đuổi em ra khỏi đoàn phim! An Tri Ý nói đến đây thì giả vờ khóc lên.
– Cô ta dám! Tôi ngược lại muốn đi xem xem cái cô Nhạc Yên Nhi này rốt cuộc là loại người gì đây! An Tri Ý thấy đã đạt được mục đích liền ngưng khóc rồi trò chuyện với giám đốc Lưu thêm vài câu mới tắt máy.
Trợ lý ở bên cạnh tỏ ra khâm phục:
– Chị An, chị giỏi thật.
An Tri Ý lạnh lẽo cong khóe môi, ném điện thoại vào tay trợ lý rồi sửa sang lại tóc tai chuẩn bị vào phim trường.
– Ban đầu cho rằng cô ta có chỗ dựa rất lớn nên mới nhường cô ta vài phần, không ngờ cô ta không có chỗ dựa nào lại vẫn ngông cuồng như thế, vậy thì đợi bị người xử lý đi.
Cảnh diễn đầu tiên buổi chiều của Nhạc Yên Nhi là đối diễn cùng với Diệp Thiên Hạ.
Bởi vì mâu thuẫn về thân thế không thể giải quyết nên đoạn trước trong phim Ôn Tố Tố và Thẩm An Nhã có rất nhiều xung đột, cảnh quay hôm nay cũng như vậy.
Nhạc Yên Nhi đầu tiên đi trang điểm rồi mới đi thay quần áo.
Lúc Nhạc Yên Nhi và Diệp Hiểu Như đang vừa nói chuyện vừa vươn tay chuẩn bị đẩy cửa thì cánh cửa lại bị kéo ra từ bên trong.
Hai người ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái lạ mặt từ bên trong vội vã đi ra, không thèm nhìn Nhạc Yên Nhi mà cúi đầu đi sượt qua bên cạnh hai người.
Nhạc Yên Nhi chỉ cho là diễn viên quần chúng nào đó đến mượn phòng thay đồ của diễn viên chính nên cũng không nghĩ nhiều liền tranh thủ thời gian thay quần áo rồi trở về phim trường.
Cảnh quay này là ngoại cảnh, trực tiếp chọn quay trong phòng nghỉ của khách sạn, bên cạnh là ghế nằm và bể bơi.
Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ vào vị trí xong thì chính thức quay.
Thẩm An Nhã mặc quần áo phục vụ, cau mày nhìn Ôn Tố Tố vẻ không kiên nhẫn.
– Cô Ôn, cô đang làm phiền đến công việc của tôi đấy.
Ôn Tố Tố muốn lấy giấy bút ra nhưng bị Thẩm An Nhã xua tay ngăn lại.
– Được rồi, tôi hiểu ngôn ngữ ký hiệu, cô mau tranh thủ thời gian muốn nói cái gì thì nói đi, giám đốc chỉ cho tôi mười phút nghỉ ngơi thôi.
Thẩm An Nhã hiểu ngôn ngữ ký hiệu nhưng trước đây lại luôn mượn cớ không hiểu để tránh né cô, hiển nhiên là không phải vì không hiểu thật mà chỉ là không muốn nói chuyện với cô mà thôi.
Ôn Tố Tố nghĩ tới đây thì ánh mắt hơi mờ đi.
Cánh tay nhỏ bé trắng nõn của cô ra dấu, giống như một điệu nhảy của ngón tay.
Thẩm An Nhã ôm lấy cánh tay cười lạnh:
– Vậy cô nói xem tôi nên làm việc ở đâu? Tòa thị chính? Tập đoàn An thị? Hay là giống cô, mở tiệm sách, không cần bận tâm kiếm tiền, chỉ cần thỏa mãn sở thích của bản thân? Ôn Tố Tố hơi sốt ruột nói: <Không phải như thế, tôi có thể giới thiệu một công việc tốt cho cô, cô không nên làm phục vụ trong khách sạn…>
– Ôn Tố Tố, Thẩm An Nhã sắc mặt lạnh nhạt ngắt lời cô,
– Thật ra tôi không hề nghét cô, tôi biết chuyện năm đó cô cũng là người vô tội, nói ra thì, ngược lại là tôi chiếm mất gia đình của cô suốt 14 năm.
Nhưng tôi đã trả hết lại cho cô rồi, có thể xin cô tôn trọng cảm nhận của tôi không, đừng lặp đi lặp lại mà khoe khoang trước mặt tôi như vậy.
– Cô và An Vĩnh Hạo nếu như hy vọng tôi có thể sống tốt thì đừng xuất hiện trước mặt làm phiền tôi nữa, tôi không cần sự bố thí của mấy người.
Nói xong Thẩm An Nhã không quay đầu lại liền đi ra ngoài.
Ôn Tố Tố không thể nói, không có cách nào ngăn cản cô ta, chỉ đành nhào về phía trước kéo chặt cánh tay Thẩm An Nhã.
Thẩm An Nhã Không kiên nhẫn hất tay.
Dựa theo kịch bản, Nhạc Yên Nhi phải ngã xuống đất rồi bị An Vĩnh Hạo đi qua nhìn thấy, dẫn đến hiểu nhầm với Thẩm An Nhã, vì vậy làm cho Thẩm An Nhã càng ghét Ôn Tố Tố hơn.
Không ngờ lúc Nhạc Yên Nhi chuẩn bị thuận theo sức lực của Diệp Thiên Hạ mà ngã xuống thì đế giày cao gót đột nhiên gãy, hướng mà cô ngã cũng lệch đi, cả người mất khống chế lao sang bên cạnh.
Ùm___ Cả người Nhạc Yên Nhi rơi xuống bể bơi