Norman đau khổ nhắm nghiền hai mắt, cứ để cho bóng tối dần dần gặm nhấm mình. Cô độc, bóng tối, đau đớn anh ta đã sớm quen, vốn cho là mình có thể chịu đựng được nhiều năm như vậy rồi, chẳng ngờ lúc này anh ta không chịu nổi nữa.
Trái tim trống rỗng.
Trước kia, anh ta không biết mình phải theo đuổi cái gì, vì gia tộc, vì Arthur mà phải dũng cảm tiến lên.
Nhưng bỗng có một ngày, anh ta không còn vì những điều đó nữa mà vì bản thân mình, kẻ luôn tỉnh táo và cố chấp như anh ta lại biến thành con ruồi không đầu.
Lần đầu tiên anh ta thua thảm hại.
Thua chật vật.
– Norman, có phải ngoại trừ việc làm quân nhân thì mày chẳng làm được gì khác không? Không xứng làm anh, không xứng làm cháu, bây giờ cũng chẳng xứng làm chồng, dạng người như mày thì làm sao có thể cho người ta hạnh phúc, quả là nằm mơ!
Anh ta cười tự giễu.
Dạ Vị Ương về đến nhà đã là một rưỡi sáng, cô sợ quấy rầy người nhà nên chỉ bật đèn hành lang, đổi giày, thay quần áo rồi rón rén vào trong, chẳng ngờ đèn phòng khách bỗng sáng lên.
Ánh sáng chói mắt giúp cô thấy trước cửa có một người đang đứng.
Là Dạ Dương.
Sắc mặt anh bình tĩnh đến đáng sợ, đôi mắt cũng trở nên sâu vô cùng, cô biết anh đang giận.
Dạ Dương luôn dễ dàng tha thứ cho cô, rất ít khi tức giận, thế nhưng lần này anh đã nổi giận thực sự.
– Không ngủ à?
Cô hỏi, muốn dùng phương thức hòa hoãn để nói chuyện.
– Đi đâu? Muộn thế rồi em còn đi đâu? Vì sao không nghe điện thoại của anh, em có biết anh lo cho em thế nào không?
Anh hùng hổ hỏi.
– Xin lỗi, có chút việc ngoài ý muốn nên tới bệnh viện thăm một người bạn. Muộn rồi, ngủ sớm đi, mai em có chuyện muốn nói.
Cô mím môi, dùng lý trí phân tích và thấy hai người đều không ở trạng thái có thể nói chuyện, có gì rồi mai nói sau.
Nhưng cô vừa quay đi đã bị Dạ Dương túm tay lại.
Dạ Vị Ương bị kéo đột ngột nên lảo đảo suýt ngã.
– Anh hỏi em, có phải em đi gặp anh ta không? Có phải em giấu anh, lén đi gặp Norman không?
– Phải, em đi gặp anh ấy..
Cô không giấu giếm vì không giỏi nói dối.
Dạ Dương nghe cô trả lời thẳng thừng như vậy thì rất giận, bàn tay anh siết lại rồi đẩy cô ra ngoài.
Cô không kịp chuẩn bị, người đâm thẳng vào tường, trán đập vào tường, đỏ lên.
– Ôi.
Cô kêu đau.
Dạ Dương nghe thấy cô rên rỉ thì vội vàng lao tới, giữ chặt người cô.
– Xin lỗi, anh không cố ý, anh tức giận quá! Em ngồi xuống, anh lấy thuốc cho em.
Dạ Dương như đứa trẻ gây ra lỗi, anh xin lỗi liên tục rồi dìu cô ra ngồi trên ghế còn mình thì đi tìm thuốc.
Nhưng anh bị cô kéo lại.
– Dạ Dương, em không buông tay nổi, em vẫn còn yêu anh ấy, làm sao bây giờ…
Dạ Vị Ương đau khổ nói, cô thực sự không thể lừa mình dối người được.
Trước đây, cô luôn thuyết phục bản thân, nhưng bây giờ đến chính mình cô cũng không lừa được nữa, làm sao lừa người khác được.
Dạ Dương run rẩy, thân thể cao lớn lúc này trông thật yếu ớt.
Anh cứng ngắc quay lại, nở một nụ cười mất tự nhiên.
– Việc này… việc này không sao mà, chỉ cần anh tốt với em là được, thế nào rồi em cũng sẽ quên anh ta, chúng ta không cần đính hôn mà kết hôn luôn đi.
– Dạ Dương, xin lỗi.
Dạ Vị Ương không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô chẳng cần nhìn cũng đoán ra anh đang kinh ngạc và đau đớn thế nào. Cô cảm thấy mình là một người xấu xa, lừa gạt tình cảm của Dạ Dương, cũng phụ lòng Norman.
Một người lý trí như cô sao lại liên tiếp sai lầm trên phương diện tình cảm như thế?
Cô sắp không tha thứ nổi cho chính mình nữa rồi.
– Vị Ương, anh thấy khó chịu, anh đi nghỉ trước đây, em cũng nghỉ sớm đi, chuyện chúng ta thì mai lại nói.
Dạ Dương không muốn đối mặt, giọng anh run run.
Trong chuyện này, anh mới là người bị tổn thương nhất.
Một giây trước, anh còn cho rằng mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian, cô gái mình thầm yêu cuối cùng cũng sẽ cưới mình, nhưng bây giờ anh thấy mình là người khốn khổ nhất, dù có ngu xuẩn muốn tự lừa dối bản thân nhưng cô đã không cho anh cơ hội nữa rồi.
Dạ Vị Ương nhìn bóng dáng anh lảo đảo rời đi, cô cũng đỏ mắt.
Cô muốn khóc, rất muốn.
Cuộn mình trên salon, tự ôm chặt lấy mình, nước mắt lã chã rơi từ lúc nào.
Lát sau cô vào phòng, tắm rửa rồi đi nằm, nhưng nhắm mắt thế nào cũng không ngủ được.
Đúng lúc này, cô nghe thấy cửa phòng mình mở ra, tiếng bước chân của người đi vào khá nặng nề, là Dạ Dương.
Anh đặt gì đó xuống tủ đầu giường, sau đó, cô cảm thấy trán mình man mát.
Anh giúp cô bôi thuốc.
Dạ Vị Ương run lên, cô cảm thấy mình thật khốn kiếp, đã lừa gạt tình cảm của Dạ Dương.
Những năm tháng qua, anh luôn bên cô, chăm lo cô như một người anh trai. Vậy mà cô lại nhẫn tâm làm tổn thương anh.
Cô không dám mở mắt vì sợ sẽ đánh vỡ sự bình tĩnh này.
Cảm giác đau đã giảm hẳn.
Bôi thuốc xong, Dạ Dương không rời đi mà ngồi ở một bên giường, nhẹ nhàng cầm tay cô, dịu dàng nói:
– Vị Ương, thật ra anh luôn muốn chăm sóc em như thế. Nhớ khi anh vừa mới về nhà họ Dạ, em bước từng bước từ trên gác xuống, mặc quần áo xinh đẹp, cười tươi như một nụ hoa hồng chớm nở. Nụ cười khi ấy của em, anh còn nhớ đến tận bây giờ. Cũng từ giây phút ấy, anh đã thề sẽ bảo vệ em.
– Thật ra anh không hề muốn làm anh trai em, anh muốn ở bên em, bảo vệ em. Nhưng cuối cùng anh yếu đuối quá, mà em vẫn rực rỡ như vậy, có lẽ là anh không xứng với em.
Những lời này, dường như Dạ Dương đã phải dùng hết dũng khí để nói ra. Chúng nặng nề khiến Dạ Vị Ương cảm thấy buồn kinh khủng.
Lời này có ý gì?
Dường như Dạ Dương đang ngắm cô, ánh mắt ấy như đang bao vây lấy cô.
Cuối cùng, hơi thở của anh tới gần, tim cô cũng như sắp vọt khỏi họng.
Dạ Dương muốn làm gì?
Tim cô đập thình thịch.
Bờ môi ấm áp kia rơi xuống trán Dạ Vị Ương, trái tim cô cũng bình tĩnh lại.
Cô đã không thể chấp nhận được nụ hôn bất cứ một ai khác ngoài Norman.
Nụ hôn của Dạ Dương dừng lại rất lâu, mãi anh mới dừng lại rồi quay người đi.
Cửa đóng lại, cô từ từ mở mắt, cảm giác đau đớn ập tới.
Cô sờ lên trán theo bản năng, lại nhắm mắt lại, đêm nay là một đêm không ngủ.
Dạ Vị Ương thức trắng cho tới khi ánh bình minh dần xuất hiện. Lúc này, cô mới mở mắt.
Cô ngồi dậy, chẳng ngờ dưới bình thuốc lại có một trang giấy.
Tối qua Dạ Dương để lại?
Tối qua luôn tắt đèn, cô không biết.
Dạ Vị Ương có linh cảm xấu.