– Tớ không thể có thai được.
Dư San San phải lấy hết can đảm mới nói được những lời này.
Chờ tới khi cô kể hết câu chuyện, khuôn mặt Nhạc Yên Nhi đã trở nên trắng bệch.
Cô không ngờ sự việc đáng sợ như thế lại xảy ra với bạn thân của mình.
Khó trách Dư San San không chịu kết hôn, luôn nói những lời khiến người khác tổn thương. Hóa ra cô đã gặp phải chuyện như vậy.
– Muốn thụ tinh trong ống nghiệm thì nhất định phải kết hôn, nhưng thân thể tớ không đạt chuẩn nên luôn do dự, tớ sợ kết hôn rồi thì tờ đăng ký đó sẽ là lồng giam với Bạch Kính Thần, nếu anh ấy muốn rời đi sẽ không còn cơ hội nữa. Yên Nhi, cậu nói xem tớ nên làm gì?
– Không nói cho Bạch Kính Thần được à?
– Không… Không thể! Chuyện này tớ chỉ nói với một mình cậu thôi! Cậu không thể cho người khác biết, ngay cả Dạ Đình Sâm cũng không được!
– Tại sao?
Dư San San nghe thế thì khẽ đặt tay lên bụng bạn mình, cảm nhận một sinh mệnh đang dần thành hình bên trong:
– Tâm tình của cậu khi có đứa bé này là gì?
Cô đột ngột đổi chủ đề.
Nhạc Yên Nhi không hiểu lắm nhưng vẫn thành thật trả lời:
– Rất lo lắng, tâm trạng ngày nào cũng như ngồi xe cáp treo, làm gì cũng phải cân nhắc, đi ra ngoài cũng phải năn nỉ Dạ Đình Sâm rất lâu mới được đấy!
– Đúng, hai người vừa hi vọng vừa lo lắng, nhưng ít ra hai người đã có Vãn Vãn rồi, nếu không có đứa bé này, hai người cũng không quá đau khổ.
– Tớ cũng thế, lần nào đi bệnh viện khám cũng tràn đầy hi vọng nhưng đáp án luôn làm tớ tuyệt vọng. Tớ không muốn Bạch Kính Thần cũng như vậy, vui vẻ đi khám rồi lại đau khổ quay về, tâm trạng đó mình tớ trải nghiệm là đủ rồi, tớ không muốn anh ấy có bất cứ băn khoăn nào với chuyện hôn nhân.
Yên Nhi, tớ muốn kết hôn với Bạch Kính Thần nhưng sẽ không đăng ký mà chỉ mời bạn bè thân thiết thôi, đừng nói cho nhiều người biết, giống như đính hôn ấy. Anh ấy luôn muốn kết hôn với tớ, tớ sẽ đáp ứng ước nguyện ấy.
Dư San San hẳn đã tính toán kỹ càng.
– Được, việc này để tớ sắp xếp cho, cậu chỉ cần làm cô dâu thôi!
Nhạc Yên Nhi lập tức nhận việc, cô chẳng giúp được gì khác ngoài việc này.
– Ừ, cảm ơn cậu, nói ra được mình cũng dễ chịu hơn nhiều rồi.
– Nhất định sẽ ổn thôi, tớ mang thai được thì cậu cũng thế.
Nhạc Yên Nhi cổ vũ.
– Cảm ơn.
Nói chuyện với Nhạc Yên Nhi xong, Dư San San cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô đưa bạn lên xe rồi mới quay lại công ty.
Sau khi về công ty, cô được Lâm Đông Lục gọi tới để thảo luận chuyên đề mùa mới, anh thấy nụ cười không thể che giấu của Dư San San, có thể nói là xuân phong đắc ý.
– Làm hòa rồi hả?
– Phải, anh nhận ra à? Rõ ràng thế cơ hả?
Nhắc tới Bạch Kính Thần, Dư San San liền mỉm cười, vẻ vui sướng rất rõ.
– Nét mặt cô bây giờ rõ là đang yêu đương cuồng nhiệt, chỉ cần không mù là nhận ra rồi.
Dư San San cười hì hì.
– Cô nghĩ thoáng được như thế thì tôi cũng thấy mừng, chúc phúc nhé. Nếu cô kết hôn, chắc chắn tôi mừng quà to.
– Chờ đấy.
Lâm Đông Lục nghe thế thì nhướng mày, xem ra Dư San San thay đổi rồi, còn có ý định kết hôn nữa.
Vậy cũng tốt, cuộc tình này cuối cùng cũng rẽ mây thấy ánh trăng, người bạn như anh cảm thấy thật vui mừng.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Đông Lục reo vang, chẳng cần đoán cũng biết là Bạch Nhược Mai đã đưa con đi học, bây giờ đang báo cáo tình hình cho chồng.
Lâm Đông Lục thở dài, ra hiệu Dư San San im lặng.
– Yên Nhi, về nhà chưa?
– Chưa đâu, hôm nay giáo viên khen con dũng cảm, biết bảo vệ bạn nữ bị bắt nạt đấy.
– Đó là do em dạy con tốt, tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?
– Được, tối em đi đón con.
– Không, hai chúng ta ăn bữa tối lãng mạn thôi, đừng để bị ai quấy rầy, con cứ để cô trông trẻ đón.
Lâm Đông Lục vừa cười vừa nói, lúc này anh không còn vẻ nghiêm khắc nữa mà chỉ là một người chồng tốt thôi.
– Được, vậy bữa tối lãng mạn chỉ có hai người.
Bạch Nhược Mai rất vui vẻ.
Cúp máy, Lâm Đông Lục cười, nụ cười rất dịu dàng và cưng chiều.
– Hâm mộ quá! Anh với Bạch Nhược Mai có thể bên nhau thế này cũng thật hạnh phúc!
Dư San San nói lời từ đáy lòng.
– Thật à?
Lâm Đông Lục nghe vậy thì nụ cười trở nên đắng chát, nhưng nó biến mất rất nhanh.
Dư San San có chút nghi ngờ mình nhìn nhầm, khi cô nhìn lại thì đã không còn nữa.
Lâm Đông Lục không cười nữa, anh nói:
– Cô đi chuẩn bị đi.
– Ừm.
Dư San San ra ngoài.
Không còn ai trong phòng, Lâm Đông Lục không cần ngụy trang nữa, anh cười cay đắng và nặng nề.
Tất cả hạnh phúc đều là trao đổi ngang giá mà thôi, bỏ ra cái gì thì nhận được thứ xứng đáng như vậy.
Bây giờ anh đang chuộc tội.
Chuộc lại tội lỗi năm xưa của mình.
Tối hôm đó, Bạch Kính Thần tới đón Dư San San, hai người không muốn về nhà nấu cơm nên quyết định tới quán mì khi trước hay ăn để đánh chén một bữa.
Một bát lớn, một bát nhỏ, hai người ngồi đối diện nhau, ăn rất vui.
Ăn xong, họ tay trong tay về nhà, đếm bước chân, ngắm sao trời, lại đếm nhịp tim mình đập.
Cảm giác này thật ấm áp.
Về tới khu nhà, Dư San San đột ngột ngừng bước, cô kinh ngạc nhìn về phía trước, con ngươi co lại.
Bạch Kính Thần nhìn theo tầm mắt cô, thấy một người phụ nữ trung niên đứng đó.
Ba người nhìn nhau.
Đổng Tuệ từ từ bước ra khỏi bóng tối, khuôn mặt vui mừng lộ dưới ánh đèn đường:
– San San, cuối cùng con cũng về, mẹ chờ con lâu lắm rồi.
– San San, đây là?
Bạch Kính Thần cũng đoán được nhưng không dám chắc chắn.
Dư San San nhíu mày, giọng điệu trở nay cay độc:
– Không cần quan tâm, em không biết bà ta.
Đổng Tuệ nghe thế thì nghiêm mặt, ra vẻ bề trên:
– San San, lần này là con không đúng rồi, mẹ là mẹ con, sao con lại không nhận? Cậu có phải bạn trai San San không? Đang đi làm ở đâu? Lương một năm bao nhiêu? Có nhà không?
Đổng Tuệ thấy Bạch Kính Thần tuấn tú lịch sự, khí thế hơn người thì mắt sáng rực, hỏi liên thanh.
Dư San San nghe thế thì kéo Bạch Kính Thần ra sau rồi bước nhanh về phía cầu thang.
Khu nhà chỉ có năm tầng nên không có thang máy, nhà cô ở tầng ba, chẳng mấy đã tới nơi.
Cô đóng cửa “Rầm” một tiếng, nhốt Đổng Tuệ bên ngoài.
Bạch Kính Thần nhìn cô.
Dường như Dư San San còn đắm chìm trong sợ hãi, cô run lẩy bẩy, đôi vai gầy trông thật yếu đuối.
Cô không nói anh cũng đã hiểu. Bạch Kính Thần không nói gì mà chỉ ôm chặt cô vào lòng.
– Đừng sợ, có anh đây, anh vẫn luôn ở đây.
Dư San San nghe thế thì nước mắt rưng rưng, cô vội vòng tay ôm chặt lại anh.