Không có sự dặn dò của phu nhân Minh Tú thì Nghiêm lão không thể lên xe, Beyer ngồi ở ghế lái cũng rất hiểu ý mà bước xuống, dành không gian cho hai người.
Trong xe hoàn toàn im lặng.
– Chào…
Nhạc Yên Nhi định lên tiếng chào hỏi phu nhân Minh Tú, thế nhưng còn chưa nói hết lời đã bị lạnh lùng cắt ngang.
– Hẳn là cô cũng biết mục đích ta tới đây là gì rồi.
Nhạc Yên Nhi sửng sốt, dù cô đã nghĩ tới kết quả xấu, tệ nhất cũng là cô bị đuổi khỏi xe, thế nhưng chẳng ngờ vừa nói câu đầu tiên mà cô đã không kịp trở tay.
Có thể nuôi dưỡng một người con trai như Dạ Đình Sâm thì hẳn không phải một bà mẹ bình thường. Phu nhân Minh Tú hờ hững nhìn Nhạc Yên Nhi một lượt thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy rất áp lực.
Bàn tay đặt trên đùi khẽ nắm lại, cô túm góc áo ép mình tỉnh táo lại, không thể bị ảnh hưởng bởi thái độ của bà.
– Nói thật, con cũng không rõ mục đích của phu nhân khi tới đây là gì.
Phu nhân Minh Tú nghe vậy thì khẽ nhếch môi, nở một nụ cười giễu cợt:
– Vậy không bằng ta mở lời đi, bắt đầu từ quá khứ của cô thì sao? Con ngoài giá thú của nhà họ Cố?
Tay Nhạc Yên Nhi run lên, chẳng ngờ bà đã điều tra về mình, vết thương chôn giấu bao năm lại bị người ta xé mở một cách quá dễ dàng.
Cô đau lòng, đau đến khó chịu.
Nhạc Yên Nhi nhìn chăm chú vào một điểm, hít sâu một hơi ép mình tỉnh táo rồi chậm rãi đáp:
- Kể cả phu nhân biết quá khứ của con đi nữa, vậy mục đích của bà là gì?
- Muốn gì à?
Như nghe được một trò cười, phu nhân Minh Tú nhìn cô chằm chằm:
– Lấy thân phận của cô mà nói, cô dựa vào đâu để thấy mình xứng với Dạ Đình Sâm? Thậm chí còn chẳng báo với gia tộc mà đã tự tiện kết hôn, con ta ưu tú như vậy đâu phải để cho cô chà đạp.
Chà đạp.
Bà ấy dùng đến cả từ này ư?
Nhạc Yên Nhi cảm thấy khó thở, đồng thời cũng khó xử.
Mẹ của Dạ Đình Sâm hoàn toàn không giống với những gì cô tưởng tượng, bà lạnh lùng và cay nghiệt hơn thế nhiều.
Nhạc Yên Nhi siết chặt tay như đang cổ vũ chính mình, cô nhấn mạnh từng chữ:
– Phải, Dạ Đình Sâm rất ưu tú, con không xứng với anh ấy, nhưng kể cả là con chà đạp anh ấy thì đó cũng là lựa chọn của chính anh ấy.
Phu nhân Minh Tú lạnh giọng:
– Ý cô là gì? Chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục dây dưa không ngừng à? Ngay cả công chúa cũng muốn cưới con ta đấy, làm sao nó có thể lấy một cô gái có bối cảnh không trong sạch như cô được? Nếu cô tự biết thân biết phận thì tốt nhất là rời khỏi nó đi, đừng phá hủy nó.
Lời này cực kỳ quá đáng, Nhạc Yên Nhi tái mặt, nhưng cô vẫn cắn răng không cho mình lùi bước.
Dạ Đình Sâm luôn chắn trước mặt cô, chẳng lẽ ngay cả mẹ hắn mà cô cũng không dám đối mặt sao?
– Đây không phải dây dưa, đây là lựa chọn từ cả đôi bên. Con hy vọng anh ấy sống tốt hơn bất kỳ ai, chắc chắn sẽ không phá hủy anh ấy. Vì phu nhân là mẹ Dạ Đình Sâm nên lời bà nói con sẽ lắng nghe, tuy nhiên nếu bà mong con rời khỏi Dạ Đình Sâm, vậy thì phu nhân tính sai rồi. Chỉ có khi nào tự Dạ Đình Sâm nói không còn yêu con nữa, khi ấy con mới đi.
Trước mặt mẹ chồng mà nói như vậy, tim Nhạc Yên Nhi cũng đập thình thịch.
Phu nhân Minh Tú híp mắt, ánh mắt rất sâu xa.
Giọng bà lại lạnh thêm, lạnh đến ghê người:
– Đừng tưởng rằng Đình Sâm luôn che chở cô thì ta không dám làm gì cô. Dù nó là chủ tịch LN thật đấy, thế nhưng ta vẫn là phó chủ tịch, nó không phải cứ muốn làm gì là làm đâu, con dâu mà ta không thừa nhận thì vĩnh viễn không thể bước chân vào nhà họ Dạ.
Nhạc Yên Nhi mặc kệ, cô không hề nhượng bộ mà nhìn thẳng vào mắt phu nhân Minh Tú.
– Dù phu nhân có thừa nhận hay không thì giờ con đã là vợ hợp pháp của Dạ Đình Sâm. Con biết quyền thế của bà rất lớn, thế nhưng dù khó khăn đến đâu con cũng cùng đối mặt với Dạ Đình Sâm, con tin tưởng chồng mình.
Đôi mắt to sáng kia tràn đầy kiên định.
Phu nhân Minh Tú thấy thái độ của cô thì ngẩn ra:
- Cô… lấy đâu ra lòng tin lớn như vậy với nó?
- Vì anh ấy là chồng con, là người con chọn để yêu, thế là đủ rồi.
Giọng nói của Nhạc Yên Nhi vang lên rất chắc chắn, từng chữ từng chữ vẫn vang vọng trong xe.
Phu nhân Minh Tú yên lặng trong chốc lát rồi cười lạnh:
– Đã thế thì chúng ta tâm sự đi.
Từng giây từng phút trôi qua, Nghiêm lão luôn lo lắng nhìn chiếc xe gần đó, ông không dám tới gần nên chẳng thể biết hai người trong xe đang nói gì.
Ngay vào lúc ông đang suy xét việc gọi cho thiếu gia nhà mình thì cửa xe mở toang ra.
Nhạc Yên Nhi xuống xe, sắc mặt rất kỳ lạ, ngẩn ngơ, ngốc nghếch đứng tại chỗ, mãi vẫn chưa đi.
Beyer thấy cô xuống xe thì trở lại ghế lái. Nghiêm lão mau chóng tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, thấy vẻ mặt của cô thì lo lắng hỏi:
– Thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Phu nhân có làm khó cô không?
Chiếc xe kia nổ máy rời đi, Nhạc Yên Nhi nhìn theo nó thật lâu, mãi cho tới khi không thấy nữa, cô vẫn cảm thấy chóng mặt, không kịp phản ứng lại.
– Tôi… tôi không biết nữa…
Cô ngây ngốc nói.
Người mẹ chồng này hoàn toàn không giống với những gì cô tưởng tượng.
Nghiêm lão thấy cô như vậy thì sợ phu nhân Minh Tú đã làm gì cô, ông cuống lên:
- Bà ấy có làm khó cô không mà cô không biết à? Rốt cuộc thì bà ấy nói gì?
- Tôi… tôi vừa lên xe thì bà đã nói tôi không xứng với Dạ Đình Sâm, bảo tôi rời khỏi anh ấy.
Nghiêm lão thầm thở dài, đây đúng là phong cách của phu nhân.
Ông định an ủi cô:
– Thiếu phu nhân…
Còn chưa nói xong thì Nhạc Yên Nhi đã tiếp tục:
– Sau đó…
Còn có sau đó à?
Nhạc Yên Nhi nuốt nước miếng, vẻ mặt không thể tin nổi:
– Sau đó bà bảo trưa nay nhớ về sớm, bà tự xuống bếp nấu mấy món sở trường cho tôi nếm thử.
Nghiêm lão luôn luôn điềm tĩnh lúc này cũng phải trợn mắt, ông không biết nói gì nữa, mãi vẫn chẳng lên tiếng nổi.
Một lúc thật lâu sau, ông mới tìm lại được giọng nói của mình:
- Phu nhân… phu nhân nói như vậy thật sao?
- Đúng thế.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, vẫn mờ mịt.
Phong cách lúc trước và sau chênh lệch lớn quá nhỉ?
Cô hoài nghi mình bị ảo giác.
Cứ nghĩ người mẹ chồng này sẽ rất khó hầu hạ, lúc đầu nói chuyện cũng là câu nào câu nấy đều cay nghiệt, tới độ cô đã phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Kết quả là chẳng hiểu vì sao mọi việc bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ, bà chỉ hỏi tình hình gần đây của Dạ Đình Sâm, lại nói vài câu cô chẳng hiểu ra sao, sau đó bảo buổi trưa bà sẽ ở biệt thự chờ vợ chồng cô về ăn cơm.
– Vậy… thiếu phu nhân, bây giờ chúng ta về nhà à?
Nghiêm lão hỏi.
Nhạc Yên Nhi nghĩ một lát rồi nói:
– Đi tìm Dạ Đình Sâm trước đã, phu nhân yêu cầu trưa nay anh ấy phải về ăn cơm, tôi đi chuyển lời.