– Ừ, việc này có hẳn liên quan với Norman, nhưng Yên Nhi không muốn nhắc nhiều, tôi sẽ tìm hắn hỏi cho rõ.
– Vậy giờ cô ấy ở đâu? Ở nhà anh à? Em tới thăm cô ấy ngay, nhiều năm vậy rồi, em cứ nghĩ cô ấy đã chết.
Anjoye kích động nói.
Nhưng vừa rời khỏi ghế, anh ta đã bị Dạ Đình Sâm giữ lại. Sắc mặt hắn rất tệ, còn nhấn mạnh:
– Cô ấy là chị dâu cậu, hẳn là cậu nên chú ý chừng mực.
– Chị dâu thì sao? Còn ly hôn tái giá được cơ mà?
Anh trêu tức nói.
Nhưng Dạ Đình Sâm lập tức lạnh mặt, đôi mắt đen híp lại, toàn thân đều tràn ngập hơi thở đáng sợ, thậm chí còn mãnh liệt hơn xưa.
Năm năm trôi qua, hắn càng đáng sợ hơn.
Anh hoảng sợ, muốn chịu thua.
Anjoye cười khổ, xem ra mình chắc chắn phải thành bại tướng dưới tay hắn.
– Đùa thôi mà, vậy anh vội tìm em làm gì, có gì cần hỗ trợ à?
Anh lại ngồi xuống.
– Tôi muốn cậu tiếp nhận LN, dù gì Vị Ương cũng là phụ nữ, lại không thích những việc này. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cậu hợp nhất.
Hắn đi thẳng vào chủ đề.
Anjoye kinh ngạc nhìn sang, anh bị sặc nước miếng, vỗ ngực liên tục:
– Anh đùa à? Bây giờ em là người đã chết rồi, vất vả lắm mới thoát được cái chỗ quái quỷ đấy mà anh còn bắt em về à? Không, đánh chết em cũng không về.
– Phu nhân Rose rất nhớ cậu đấy, không còn lòng dạ nào giải quyết chuyện tập đoàn. Dù gì cậu cũng là đứa con độc nhất của bà ấy, hơn nữa vợ chồng họ già rồi, chẳng lẽ cậu định phiêu bạt cả đời?
– Bà ấy chưa bao giờ con em là con, em chỉ là công cụ tranh giành quyền lực thôi.
Anh cười cay đắng, đôi môi mỏng khẽ cong lên, rất bất đắc dĩ.
– Nói vậy là cậu không định về?
Dạ Đình Sâm hỏi.
– Giờ chưa phải lúc, bao giờ muốn về em sẽ nói.
– Adler.
Hắn gọi thư ký.
Adler xuất hiện rồi rút máy ảnh ra, liên tục chụp. Đèn flash sáng đến độ Anjoye cảm thấy mình sắp mù.
– Làm gì thế?
Anh ngạc nhiên.
– Phóng viên vô tình chụp được ảnh của Nhị thiếu gia, nghi ngờ tang lễ năm xưa chỉ là màn ve sầu thoát xác. Đổng sự Rose nếu biết tin này, chắc chắn sẽ dùng mọi cách để tìm được cậu.
Adler nói đâu ra đấy.
Lời này khiến Anjoye suýt thì hộc máu.
– Dạ Đình Sâm, anh quá hèn hạ, không ngờ lần này lai là Hồng Môn Yến!
– Cho nên cậu không đồng ý tôi cũng có cách để cậu đồng ý. Những ngày này không cho cậu đi đâu hết, ở London cho tôi. Tôi còn vài việc cần làm, xong mới có thể giao cho cậu được.
Anjoye đỡ trán, trông anh như quả cà héo, anh liên tục xua tay, uể oải nói:
– Em còn lựa chọn khác à? Anh còn cần giải quyết việc gì?
– Làm suy yếu quyền lực của hội đồng quản trị, hoàn toàn triệt tiêu trừng phạt gia tộc. Vãn Vãn sắp lớn rồi, tôi không thể để nó thành vật hy sinh của đám người đó được, cũng không thể để nó lớn lên trong một gia tộc thế này.
Mắt hắn tối đen, bên trong con ngươi là thần sắc đáng sợ, màu đen vô tận như bóng đêm ma quái.
Trên người hắn là khí thế đáng sợ, ngưng đọng lại như thực chất.
Anjoye nghe vậy thì ngừng thở, anh khiếp sợ nhìn hắn.
Thật ra, thừa kế LN là người nhà họ Dạ nhưng nắm quyền chính là hội đồng quản trị, Mike là ví dụ rõ ràng nhất.
Ông ta và ông nội họ đã phát triển LN thành con rồng dẫn đầu trong giới kinh doanh, có thể chống lại chính phủ Anh nhưng khi ông nội qua đời, Mike đã một mình nắm quyền. Tôn chỉ của ông ta là bảo vệ LN, chỉ có thể vinh quang phát triển, không thể thất bại.
Vậy nên vấn đề của ông nội để lại đã khiến cha của Dạ Đình Sâm phải hy sinh.
Để William tin, ông ấy đã hy sinh chính mình.
Cuối cùng, người phải hy sinh là Dạ Đình Sâm.
Nếu không có sự hỗ trợ của Norman, chỉ sợ Anjoye cũng dữ nhiều lành ít.
Không phải bọn họ thừa kế LN, nói đúng ra là Mike chọn người thừa kế, chọn người có thể mang lại lợi ích lớn hơn cho tập đoàn.
Nhưng nếu không mang lại lợi ích hoặc đến lúc cần hy sinh, họ sẽ phải hy sinh để bảo vệ sự huy hoàng của LN.
– Nhà họ Dạ luôn ưu tiên con trai, nếu em hoặc Vị Ương có con trai thì yêu cầu dành cho Vãn Vãn hẳn sẽ không nghiêm khắc thế nữa.
– Tôi không dám mạo hiểm bằng con mình, ba người chúng ta đã phải học tập kinh doanh từ nhỏ, một mực cống hiến cho LN, tôi sẽ không để Vãn Vãn bước lên con đường đó, nó nên có cuộc sống của mình. Vậy nên tôi phải giải quyết triệt để mọi việc mới có thể an tâm rời đi.
Dạ Đình Sâm siết chặt nắm đấm, kiên định nói.
– Nhưng…
Anjoye nhíu mày, gằn từng chữ:
– Nếu thất bại thì sao? Nếu không đánh bại được Mike thì thế nào? Hơn nữa, năng lực của LN đã uy hiếp tới gia tộc Capet, uy hiếp đến chính phủ, nếu làm suy yếu năng lực của hội đồng quản trị thì nghĩa là nhà họ Dạ sẽ một mình nắm quyền, không ngăn được các thế lực khác. Anh nghĩ họ sẽ bỏ cuộc à?
Quyết định này của hắn không chỉ đơn giản là giải quyết các vấn đề của hội đồng quản trị mà còn tiềm ẩn nguy cơ về gia tộc đệ nhất, gia tộc Capet!
Anh hiểu, sao Dạ Đình Sâm lại không?
Nhưng vừa nhớ tới tuổi thơ ba người họ trải qua, hắn lại nhớ tới Vãn Vãn đáng yêu và hoạt bát cùng cắp sách tới trường như những đứa trẻ khác, tham gia hoạt động giữa phụ huynh và con, đến nhà bạn ăn cơm.
Nếu nó đã bị đi kèm danh xưng “người thừa kế nhà họ Dạ”, những thứ kia sẽ hoàn toàn biến mất.
Hắn không muốn thấy điều đó, Nhạc Yên Nhi càng không.
Vì con, vì vợ, hắn nhất định phải cược một lần.
Nhất định!
– Tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm vậy thôi.
Hắn lạnh lùng nói, giọng nói lạnh đến ghê người vang lên khiến người ta ngừng thở.
Anjoye nhíu chặt mày, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng.
Vì Nhạc Yên Nhi, hắn có thể làm bất cứ việc điên cuồng nào.
– Được rồi, dù anh làm gì, em cũng ủng hộ. Đừng quên người phụ nữ anh yêu, em cũng yêu, yêu không ít hơn anh một chút nào, vậy nên em mong cô ấy có cuộc sống hạnh phúc, cả con cô ấy cũng vậy.
– Lần này cậu cứ thoải mái, về sau nếu còn dám trắng trợn thừa nhận mình yêu chị dâu thì đừng trách anh cả cậu không khách khí!
Dạ Đình Sâm nhìn anh, ánh nhìn lạnh buốt, dường như hắn muốn chặn miệng anh.
Anjoye cười khổ:
– Anh ích kỷ quá rồi đấy! Yêu mà không được nói thật à?
– Không!
– Anh bá đạo quá, làm sao bé cưng Yên Nhi chịu được anh vậy? Coi như kiếp này anh may mắn nên mới gặp cô ấy trước, kiếp sau em sẽ không thua đâu, tiên hạ thủ vi cường!
– Không thể nào! Kiếp sau cô ấy cũng là của tôi, không ai tranh được.
Dạ Đình Sâm chắc chắn nói, sau đó hắn đứng lên:
– Đã sắp xếp chỗ ở cho cậu rồi, đến luôn đi. Cậu có muốn về không thì cứ tự cân nhắc, tốt nhất là đừng có đến nhà tôi, cảm ơn đã hợp tác.
Nói xong, hắn đi thẳng.
Vì sao nhìn bóng lưng canh cả giống hệt sói vậy?
Một con sói đang bảo vệ thức ăn!
Chỉ thế mà đã bắt đầu ngăn anh qua lại rồi, sợ thằng em này quyến rũ Nhạc Yên Nhi à?