Điện thoại đổ chuông mãi mà không có ai nghe, Nhạc Yên Nhi hoảng hốt, ngay trước khi cô định cúp máy thì điện thoại thông.
Giọng nói của Dạ Đình Sâm vang lên:
– Yên Nhi, sao thế?
Nghe được câu này, nước mắt cô chảy xuống, không nói được thành lời.
– Em còn nghe không? Có thể chỗ anh tín hiệu không được tốt lắm.
Chẳng biết hắn đang ở đâu mà xung quanh là tiếng máy móc ầm ầm, còn có tiếng gió thổi rất lớn nữa.
Nhạc Yên Nhi đột nhiên gào lên:
– Anh đang ở đâu?
Dứt lời, nước mắt cô đã lã chã.
– Anh sắp đến rồi, em lên sân thượng gặp anh.
Nói xong, hắn cúp máy.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, sao hắn lại ở trên sân thượng, có phải hắn lừa mình không?
Cô nghi ngờ nhìn xung quanh, thấy mọi người đang dồn ánh mắt về phía mình thì giật mình.
– Mọi người chọn xong chưa? Chị có việc lên gác một chút, mọi người…
– Yên tâm đi, bọn em không sờ mó lung tung đâu, dù gì bọn em cũng không có can đảm ăn trộm đồ trong cửa hàng của boss Dạ.
Nhạc Yên Nhi chẳng còn thời giờ so đo mấy việc này, cô chỉ muốn lao tới trước mặt Dạ Đình Sâm, xem hắn có ổn không.
Cô nói cảm ơn rồi lao lên cầu thang, các học sinh phía sau cũng ủng hộ.
– Unni à, phải mang oppa của bọn em về nha!
Cái quỷ gì thế?
Nhạc Yên Nhi lao thẳng lên gác, nhà ở đây chỉ có hai tầng, cả con đường này đều có kiến trúc như vậy.
Lên sân thượng, không thấy bóng Dạ Đình Sâm đâu.
Cô đang định gọi điện thì chẳng ngờ một giọng nói vang lên từ đỉnh đầu:
– Bà xã, em tìm anh à?
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu.
Trên đỉnh đầu có một chiếc trực thăng!
Một sợi dây thừng được thả xuống từ cửa máy bay, Dạ Đình Sâm liền theo đó mà nhảy xuống.
Động tác này làm cô kinh hồn táng đảm.
Cuối cùng hắn cũng đứng xuống đất.
Gió đêm thổi tóc hắn rối tung nhưng chẳng thể làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của hắn. Dạ Đình Sâm áy náy nói:
– Xin lỗi, có việc ngoài ý muốn nên anh tới muộn.
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của hắn, cô rơi nước mắt.
Nhạc Yên Nhi che miệng khóc nức nở.
Dạ Đình Sâm thấy thế thì cuống lên, hắn vội ôm lấy cô, lo lắng hỏi:
– Làm sao thế? Anh đến mà em không vui à?
– Sao đến muộn lại không nói với em câu nào, anh có biết là em cứ tưởng…
– Em tưởng gì?
Hắn tò mò hỏi.
– Tưởng cái tên khốn nạn nhà anh chết rồi!
Cô tức giận nói.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì cười tươi:
– Mạng anh khó khăn lắm mới kiếm về được, định giao cho em mà, không có lệnh của em làm sao anh dám chết? Lúc đầu không muốn em lo lắng nhưng nhìn thế này thì hẳn em biết chuyện trên cao tốc rồi. Anh rất may mắn, nếu đi sớm một phút thì có lẽ em không gặp được anh đâu. Đường giờ bị chặn, anh vội tới nên đành đi trực thăng. Tín hiệu trên không rất tệ nên không gọi được cho em.
– Chờ đã…
Nhạc Yên Nhi lúc này mới bắt đầu phản ứng lại được, cô vội hỏi:
– Anh rời LN rồi mà? Sao còn phải ngày ngày về thành phố A? Còn máy bay trực thăng nữa, bây giờ anh còn được hưởng đãi ngộ này à?
– Vì vài nguyên nhân nên anh vẫn làm ở LN, chỉ không phải chủ tịch thôi.
– Vì sao?
– Đại khái là tại Vị Ương đào hôn.
– Đào hôn?
Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên, trong thời gian mình đi sao xảy ra nhiều chuyện thế?
– Muốn nghe không? Chờ kết thúc rồi anh sẽ kể cho.
Hắn cười khẽ.
Nhạc Yên Nhi do dự rồi gật đầu, chẳng biết là cô muốn nghe tình hình của Dạ Vị Ương hay là muốn nghe giọng nói quyến rũ của hắn nữa.
Hai người đi xuống, đám học sinh còn đang mong ngóng bên dưới. Họ vừa xuất hiện, mọi người đã rút di động ra, chụp ảnh liên tục.
– Đẹp đôi! Đẹp trai xinh gái đập thẳng vào mặt!
– Unni oppa quá đẹp!
– He he, bọn em là fan của vợ chồng nhà họ Dạ nhé! Cầu lão đại bao dưỡng!
Ngắn ngủi mấy ngày, đám học sinh ở đây đã thành fan của họ cả.
Hôm nay chín giờ tiệm đóng cửa vì Dạ Đình Sâm nói có việc quan trọng phải làm, vậy là các fan đều từ líu ríu trở nên im lặng, ngoan ngoãn ra ngoài, chúc họ ngủ ngon rồi đi về.
Tuổi trẻ ai cũng theo đuổi ngôi sao như vậy cả.
Nhạc Yên Nhi thu dọn hàng hóa, Dạ Đình Sâm tính sổ, hai người phối hợp rất ăn ý.
Một tối bận rộn xong, Dạ Đình Sâm kể chuyện giữa Dạ Vị Ương và Norman.
Norman về dưỡng thương, đồng thời tìm cơ hội dùng hết tất cả các ngày nghỉ trong nhiều năm để làm việc trọng đại của đời người.
Anh ta đến tuổi này còn chưa có vợ, quả là không phù hợp với hình tượng anh hùng!
Thế nên vừa dưỡng thương xong, anh ta đã lập tức chạy tới nhà họ Dạ. Việc đầu tiên anh ta làm không phải thuyết phục Dạ Vị Ương mà là mời phu nhân Mona, phu nhân Minh Tú, Anjoye và cha mẹ Dạ Vị Ương tới đông đủ, bắt đầu nói chuyện từ lợi ích tới tình cảm, từ nhân phẩm tới tài phú, miệng lưỡi trơn tru lại thêm vốn tự có là tướng mạo đường đường, chính trực của anh hùng, nhờ vậy mà có được sự yêu mến của tất cả người lớn trong nhà.
Hơn nữa, anh ta và Anjoye đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, Anjoye cũng bắt đầu vì huynh đệ mà không tiếc mạng sống.
Có người em rể thế này rất yên tâm.
Cùng lúc đó, Dạ Vị Ương vẫn luôn nghĩ mình là nữ cường nhân uy phong lẫm liệt, khi biết Norman xảy ra chuyện, cô chỉ buồn vài ngày rồi thôi.
Sau đó, chẳng ngờ cha mẹ lại báo cho cô rằng cô sẽ trở thành hôn thê của Norman, thời gian đính hôn đã định.
Dạ Vị Ương rụt cổ.
Cứ đào hôn cái đã.
Nhà họ Dạ không giao được người nên mặt ủ mày chau, mà lúc Dạ Đình Sâm nhận được tin thì Dạ Vị Ương đã trốn đi ba tiếng rồi.
Cùng lúc đó, ở Anh quốc, Norman ngồi trong thư phòng nhận một phong thư từ cấp dưới, là thư nhà họ Dạ gửi.
Giấy trắng mực đen rõ ràng.
“Ngài Norman, chúng ta khác nhau, tôi thích làm nữ cường còn anh lại theo chủ nghĩa nam tử hán, nếu ở bên nhau chắc chắn không có kết cục tốt, hai hổ đánh nhau tất có một bị thương! Vì tránh hình ảnh máu me này, chúng ta nên đường ai nấy đi thôi! Việc đính hôn này thế nào tôi cũng không tham gia, chúc anh sớm tìm được vợ!”
– Hai hổ đánh nhau tất có một bị thương? Nhưng mà một đực một cái thì sao? Chẳng phải hổ cái sẽ ngoan ngoãn thuần phục hổ đực à?
Đôi mắt ưng của Norman nheo lại.
Binh sĩ sững người, nói:
– Sếp, sao em thấy câu này của sếp cứ sắc tình thế nào ấy?
– Lắm miệng!
Norman lườm, cực kỳ có lực sát thương.
Vì tính mạng của mình, binh sĩ lập tức lảng sang chuyện khác:
– Cô Dạ giờ đã trên máy bay tới thành phố A, em đã bố trí người ở sân bay, có cần đưa cô ấy về không?
– Không cần, tôi tự đi.
– Vậy có cần chuẩn bị gì không ạ?
– Thay quản gia, EQ cao một chút, tốt nhất không phải là quân nhân.
Binh sĩ nước mắt vòng quanh, sếp không cần em ư?
Binh sĩ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình Norman.
Anh ta xoa xoa nắm đấm, đôi mắt ưng nheo lại.
– Đã giải quyết xong nhiều người vậy rồi chẳng lẽ còn không xử lý được con mèo con hoang dã này à? Để anh cho em biết thế nào là hai hổ đánh nhau!
Lúc này, Norma ra trận, bắt đầu truy nã cô vợ bỏ trốn.