Dạ Đình Sâm như điên lao ra khỏi xe, hắn mở cửa xe, bế Nhạc Yên Nhi lên.
Trên gương mặt cô toàn là máu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt như một con búp bê không có sinh mệnh.
Lần này, William lái xe, Dạ Đình Sâm ôm Nhạc Yên Nhi ngồi ở ghế sau. Hắn ôm cô rất chặt.
Cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ ôm cô chặt như thế, dường như nếu hắn chỉ lỏng tay một chút thôi, cô sẽ theo gió bay đi.
– Xin lỗi, xin lỗi.
Hắn lẩm bẩm, sự đau lòng vô hạn cũng bị thổi vào trong gió.
Chẳng mấy chốc đã tới bệnh viện.
Bác sĩ lập tức kiểm tra kỹ lưỡng, cũng may sức khỏe Nhạc Yên Nhi không có vấn đề gì.
– Ai là người nhà bệnh nhân?
Bác sĩ hỏi.
Dạ Đình Sâm đứng phắt dậy, bước tới đáp:
– Tôi, vợ tôi sao rồi?
Sắc mặt bác sĩ rất khó coi:
– Anh làm chồng kiểu gì vậy? Vợ anh đã có thai hơn một tháng, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, trước đó cô ấy còn có dấu hiệu sảy thai, bây giờ thành tử cung rất yếu, cũng may lần này không xuất huyết, nếu không sẽ nguy hiểm, anh biết không?
Dạ Đình Sâm ngẩn ra, hắn không dám tin vào tai mình nữa:
– Ông nói gì cơ?
– Cô ấy có thai, anh không biết à?
Bác sĩ hỏi.
Dạ Đình Sâm giật mình, chẳng trách cô treo đầy ảnh trẻ con trong nhà, chẳng trách trong phòng sẽ có sách cho bà bầu, rõ ràng là cô có thai, nhưng hắn ngu xuẩn không đoán được!
Chết tiệt, nếu biết cô mang thai, hắn tuyệt đối sẽ không dùng phương pháp nguy hiểm thế này!
Sau khi bác sĩ đi rồi, William luôn đứng chờ ở đó mới lên tiếng:
– Tôi hiểu tâm trạng cậu, nhưng kế hoạch đã bắt đầu, nếu bây giờ rút lui thì sẽ thất bại trong gang tấc. Đỗ Hồng Tuyết chính là điểm đột phá, chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc từ cô ta là sẽ tìm được kẻ đứng sau.
Giọng nói quỷ dị vang vọng trong hành lang có vẻ rờn rợn.
William biết tình cảm Dạ Đình Sâm dành cho Nhạc Yên Nhi, cũng biết Dạ Đình Sâm đang dao động.
– Nhưng mà Yên Nhi…
– Cậu cho là Julia đã làm ầm lên như vậy, Nhạc Yên Nhi còn rời đi nổi sao? Cậu chỉ có thể tiếp tục giả vờ như không biết cô ấy, không để cô ấy thành uy hiếp của cậu, nếu không, trong tương lai, cô ấy tất sẽ thành uy hiếp với cậu. Bây giờ cô ấy không chết trong tay Julia thì sau này vợ cậu, con cậu sẽ đều chết trong tay đám người kia.
William lạnh lùng nói.
Bây giờ, bọn họ chỉ có thể thực hiện một kế hoạch lâu dài, sớm diệt trừ hậu họa để tránh phức tạp về sau.
Dạ Đình Sâm là người thông minh, hắn biết cân nhắc cuộc làm ăn này.
Thế nhưng dù thông minh đến đâu cũng sẽ có điểm yếu, cũng sẽ có tình cảm không thể dứt bỏ.
Dạ Tiêu của năm xưa cũng vậy, Dạ Đình Sâm của bây giờ cũng thế.
Dạ Đình Sâm đau khổ im lặng hồi lâu, cuối cùng, hắn trầm giọng:
– Tốt nhất là cậu nên cam đoan không để chuyện này xảy ra lần thứ hai, nếu không tôi sẽ cho cả gia tộc William chôn cùng!
– Tôi cam đoan!
William híp mắt, gật đầu.
Lúc Nhạc Yên Nhi tỉnh lại đã là hai giờ chiều, cô đang nằm trong một bệnh viện ngoại ô thành phố A, có một người nông dân gần đó cứu được cô, họ tốt bụng đưa cô tới đây.
Người nông dân đó tất nhiên là William cải trang.
Thân thể cô không sao, đứa bé cũng vẫn còn, chỉ là trên mặt có hai vết thương không sâu, sẽ không có sẹo.
Cô rất vui!
Đại nạn không chết tất có phúc về sau.
Bây giờ cô rất muốn đi tìm Dạ Đình Sâm để kể cho hắn nghe mọi thứ vừa mới xảy ra.
Nhạc Yên Nhi về biệt thự Hoàng Đình, Dạ Đình Sâm đã tới công ty, điều này khiến cô rất thất vọng.
Cô muốn gọi cho hắn nhưng lại không tìm thấy điện thoại đâu, vậy là cô tìm điện thoại bàn của biệt thự để gọi vào số của mình, chẳng ngờ lại thấy Dạ Đình Sâm nghe máy.
Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên:
– Sao di động của em lại ở chỗ anh?
Hắn đáp:
– Tối qua rơi trên xe tôi.
– Em… Tối qua em có về nhà không? Vì sao sáng nay…
Nhạc Yên Nhi cảm thấy khó hiểu, thế nhưng cô chẳng biết hỏi từ đâu.
– Bạn cô tới đón cô nên tôi để cô ấy đưa cô đi.
– Bạn? Tên là gì?
– Không biết.
– Anh không biết mà cũng để người ta đưa em đi, anh đùa à?
Tâm trạng kích động của Nhạc Yên Nhi lập tức như rơi vào hầm băng, cô cảm thấy lạnh giá thấu xương.
Hắn không biết cô suýt nữa đã xảy ra chuyện, vì sao hắn lại đối xử với cô như vậy?
Cảm xúc của Nhạc Yên Nhi rất phức tạp, cô không biết mình nên tiếp tục chờ đợi hay không. Hắn lại có thể tùy tiện giao mình cho một người xa lạ như vậy.
Nhưng nếu không chờ, sau này con cô sẽ không có cha, không có gia đình hoàn chỉnh.
– Cô còn có chuyện gì không?
Lời Dạ Đình Sâm cô nghe không rõ lắm, điện thoại từ từ trượt khỏi tay cô, rơi xuống. Nhạc Yên Nhi bỗng cảm thấy quá mệt mỏi.
Cô nằm co ro trên giường, nước mắt rơi như mưa.
Dạ Đình Sâm nghe thấy tiếng nức nở truyền qua điện thoại thì cảm thấy tim đau như có ai bóp nghẹt.
– Vì an toàn lâu dài của em và con, anh phải làm vậy.
Phải ly hôn với cô, phải mặc kệ cô rồi sau đó dốc sức điều tra người đứng sau Đỗ Hồng Tuyết.
Sau khi phát hiện có gián điệp và quyết định hợp tác với William, Dạ Đình Sâm tung tin ra bên ngoài rằng mình mất trí nhớ.
Thân là người thừa kế của LN, tin tức cơ mật thế này về hắn luôn được bảo đảm cực tốt, thế nhưng vừa ngày đầu tiên tin tức đã lộ ra, Đỗ Hồng Tuyết đã xuất hiện ở bệnh viện.
Mọi thứ quá trùng hợp.
Hắn tương kế tựu kế, giả bộ mất trí nhớ để xem người kia muốn gì.
Mãi cho tới sáng nay, Đỗ Hồng Tuyết đưa ra yêu cầu.
Mã ngân hàng và két.
Trong két là tất cả những tài liệu nội bộ cơ mật của LN, chỉ có chủ tịch mới có quyền xem.
Dã tâm của kẻ kia quá lớn, hắn muốn toàn bộ quyền hành của LN!
William thì dốc hết toàn lực của tổ chức, tốn nửa tháng thời gian tìm kiếm rồi phát hiện ra vụ tai nạn xe cộ của cha Dạ Tiêu khi xưa có chỗ khác thường, dường như là có người cố ý.
Từ khi ấy, đã có người muốn làm chủ tịch LN rồi.
Bây giờ cũng như vậy.
Nếu hắn tiếp tục yêu Nhạc Yên Nhi say đắm, điều đó sẽ làm cô rơi vào nguy hiểm, hắn thà lừa cô cũng muốn cô bình an.
Hắn đã từng cân nhắc chuyện nói tất cả cho cô, để cô chủ động ra nước ngoài, như vậy cô sẽ không đau lòng.
Nhưng đến bây giờ hắn vẫn không biết gián điệp là ai, khi chưa biết rõ mà tùy tiện đưa cô ra nước ngoài như vậy sẽ có thể khiến cô lâm vào nguy hiểm hơn.
Có lẽ sau này Nhạc Yên Nhi sẽ hận hắn, nhưng chỉ cần cô còn sống là được, chỉ cần cô bình an, hắn nguyện ý trả mọi giá, không hề hối tiếc.
Trong đầu hắn chỉ còn vang vọng tiếng nức nở khi nãy của cô, nó thiêu đốt trái tim hắn, hắn đau khổ nhắm mắt.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên:
– Chủ tịch, Nhị thiếu tới, nói là có chuyện quan trọng cần nói.