Lúc Bạch Kính Thần mở mắt đã thấy đầu rất đau, thấy khung cảnh lạ lẫm xung anh anh hơi giật mình.
Ký ức đêm qua như thủy triều ào tới, trái tim anh cũng bắt đầu thấy đau.
Anh mơ hồ thấy có bóng dáng Dư San San.
Cô đến quán bar tìm mình, có phải cho thấy bản thân vẫn còn cơ hội không? Cô đón anh về nhà ư?
Nghĩ thế nên anh không cần biết mình đang ở đâu, giày chưa kịp xỏ đã lao ra khỏi cửa.
– San San…
Vừa dứt lời anh đã thấy mẹ mình.
Cau mày, anh lập tức hỏi:
– Mẫu thân… Sao lại là người, Dư San San đâu rồi?
– Con vẫn còn nhớ đến người đàn bà kia à? Con vì nó mà uống say đến thế, suýt nữa thì thủng cả dạ dày đấy con có biết không?
Diệp Quân Nghi tức giận quát lên.
Nghe thế là Bạch Kính Thần đã biết người tìm mình không phải Dư San San, tất cả chỉ là ảo giác của anh thôi.
Ôi…
Sao cô ấy có thể tới tìm mình được chứ, đúng là mộng tưởng hão huyền.
Trên miệng nở một nụ cười tự giễu, bước chân cũng lảo đảo như người bị hút mất linh hồn vậy.
Anh lặng im không nói gì, chỉ là quay người định đi khỏi đây.
Diệp Quân Nghi thấy thế thì lạnh lùng quát:
– Con còn định đi đâu?
– Uống rượu.
Anh thản nhiên đáp lại bà.
– Con…
Bà tức đến nghẹn lời, lao tới trước mặt rồi cho anh một cái tát:
– Con điên rồi, con đàn bà đó đã không cần con mà con vẫn thế à? Con đã vì nó mà hi sinh biết bao nhiêu rồi chứ! Giờ có ta ở đây, trừ khi ta chết nếu không con đừng hòng bước ra ngoài!
Bạch Kính Thần thấy Diệp Quân Nghi tức giận thế này ánh mắt nhíu lại, đột nhiên liên kết các sự việc lại với nhau.
Nhạc Yên Nhi nói Dư San San bị một quý bà đưa đi.
Cùng đêm đó cô muốn chia tay.
Rồi mẹ anh lại xuất hiện ở đây.
Mọi chuyện đều do người trước mặt này làm ra.
Giờ mới tỉnh táo lại, Bạch Kính Thần lạnh lùng hỏi:
– Mẫu thân, là người… là người đi tìm San San đúng không? Không thì bọn con đang hạnh phúc thế sao cô ấy có thể nói ra những lời đó được.
Bà cũng không giấu giếm nữa mà thẳng thắn thừa nhận:
– Đúng thế, là ta tìm cô gái đó, thế thì sao nào, ta làm tất cả cũng vì muốn tốt cho con thôi!
– Mẫu thân! Sao người có thể làm thế, người có biết con vất vả thế nào mới được ở bên cô ấy không!
– Ta không biết, cũng không muốn biết, ta chỉ biết con vì một con đàn bà mà vứt bỏ cha mẹ mình, không lo chuyện trong nhà nữa. Con đã trái ý chúng ta cả đời rồi, giờ đến hôn nhân đại sự cũng không nghe theo chúng ta khuyên nhủ, còn cùng một con đàn bà vô sinh ở bên nhau, định đoạt tuyệt hương hỏa nhà họ Bạch chúng ta sao, ta không cho phép!
– Mẫu thân, người tránh ra, cả đời này con chỉ muốn ở cùng cô ấy! Người không đồng ý thì con cũng không lấy người khác, nhà họ Bạch vẫn không có người nối dõi thôi!
Bạch Kính Thần đứng thẳng, lạnh lùng thốt lên những lời biểu lộ quyết tâm của bản thân.
– Khốn khiếp!
Dưới con thịnh nộ Diệp Quân Nghi giơ tay tát thật mạnh lên mặt con trai mình.
Đánh xong chính bà cũng hoảng hốt.
Bà vô cùng yêu chiều đứa trẻ này, chưa từng đánh nó, không ngờ lần này… thế mà lại ra tay được.
Nhìn dấu tay đỏ tươi trên khuôn mặt Bạch Kính Thần, lòng bà cũng đau thắt lại, giờ mới biết cái gì là đánh vào người con nhưng lòng mẹ mới đau.
– Con à… Kính Thần…
Bà muốn xem vết thương của con nhưng anh lại lùi về phía sau một bước, tránh khỏi tầm tay bà.
– Mẫu thân, con muốn ở bên cô ấy.
Anh vẫn kiên trì như cũ.
Nghe lời này bà âm thầm nắm chặt tay, sau đó lại nhẫn tâm tát thêm một cái nữa.
– Mẫu thân, con muốn ở bên cô ấy.
Anh lặp lại lần nữa.
Diệp Quân Nghi giơ tay lên định đánh tiếp, nhưng khi nhìn vào mắt Bạch Kính Thần bà biết, không cần biết mình đánh con bao nhiêu, dù có đánh chết nó thì nó cũng sẽ không thay đổi quyết định.
– Vì sao chứ! Vì một con đàn bà mà con quên đi cha mẹ mình sao, rốt cuộc là vì sao?
– Mẫu thân thật sự muốn biết ư?
Bạch Kính Thần thản nhiên hỏi bà.
– Ta muốn biết con đàn bà kia dựa vào đâu mà biến con thành thế này!
Bà tức tối thốt lên.
– Mẫu thân biết con thích ăn món gì không?
Bạch Kính Thần hờ hững hỏi, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
– Gì cơ?
Không ngờ Bạch Kính Thần vừa mở miệng đã nói chuyện không liên quan thế này. Bà nhíu mày, há miệng định trả lời nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện mình không hề biết con trai thích nhất món gì.
Sắc mặt bà hết sức khó coi, cuối cùng lên tiếng:
– Chuyện này có quan hệ gì tới con đàn bà kia chứ?
– Mẫu thân biết con thích đọc loại sách nào không? Biết con thích môn thể thao nào không? Biết tên người bạn gái đầu tiên của con không?
– Ta… Sau này ta sẽ biết!
– Sau này là bao lâu? Con quen Dư San San một năm là cô ấy đã biết con thích ăn rau củ hữu cơ, thích uống canh, thích sách về kinh tế tài chính, thích leo núi, đương nhiên cô ấy không biết tên người bạn gái đầu tiên của con, nhưng cô ấy biết, cô ấy chính là cô gái cuối cùng ở bên con.
Con chưa từng gọi phụ thân và mẫu thân là cha mẹ vì phụ thân không đồng ý. Mỗi lần gọi hai người con không có cảm giác hai người là người nhà của con nhà giống như cấp trên ấy! Phụ thân là chính khách nên cũng muốn con theo chính trị, nhưng với mấy thứ cổ hủ cũ rích đó con đều không thích. Bởi vậy từ lúc học đại học cả hai đã cảm thấy con đang ngỗ nghịch ý mình, là con chỉ là làm việc mình muốn mà thôi. Mẫu thân, giữa người và phụ thân có tình yêu thật sao?
– Vớ vẩn, đương nhiên giữa chúng ta là tình yêu rồi. Nếu không sao chúng ta lại kết hôn rồi sinh ra con chứ?
Diệp Quân Nghi tức tối gắt lên, nhưng lại vẫn tỏ ra rất lo lắng.
Nghe Bạch Kính Thần nói nhiều như thế bà mới thấy chính mình không hề hiểu chút nào về đứa con trai này.
Anh nhếch môi cười nói:
– Thật sao? Không phải hai nhà là thế giao nhiều năm, ở cạnh nhau cũng không khó chịu lại có chung quan hệ lợi ích nên mới đơn giản dọn về chung một mái nhà ư? Tương kính như tân, khách sáo cùng cực mà cũng gọi là yêu sao? Con cho rằng tình yêu là có thể cười có thể khóc, có người lúc nào cũng ảnh hưởng được tới cảm xúc của mình kìa.
Trước khi gặp cô ấy con đã sống rất phóng đãng, nhưng từ sau khi có cô ấy con chưa bao giờ sáng suốt hơn.
Diệp Quân Nghi run lên, thậm chí còn lảo đảo đến mức phải dựa vào cạnh cửa để đứng vững.
Bạch Kính Thần vẫn đứng nguyên chỗ cũ, tay anh siết chặt lại, còn mắt thì nhìn bà chằm chằm.
– Mẫu thân, con muốn ở bên cô ấy.
Nói xong anh lập tức bước qua trước mặt bà, hướng về phía cửa, không ngờ lại nghe thấy giọng nói run rẩy của bà vang lên bên tai.
– Con dám… Con mà dám bước qua cánh cửa này một bước ta sẽ cho người tra tấn Dư San San, đến khi cô ta sống không bằng chết mới thôi!
– Mẫu thân!
Bạch Kính Thần cau mặt mày, hoảng hốt hô lên, đôi mắt trợn trừng nhìn về phía mẹ mình.
Bà giơ tay vỗ ngực, mắt sáng rực mình lại anh.
– Không cần biết con nghĩ thế nào về ta và phụ thân con, nhưng chúng ta vẫn là vợ chồng. Không nói ta có giúp gì cho ông ấy được hay không nhưng ít nhất ta sẽ không làm hại ông ấy!