– Cứ thế thôi à?
Anjoye nhếch môi cười, một tay đỡ trán, trêu chọc nói.
Con nhóc này biết mình là ai không? Hay là nghé con không sợ cọp?
– Không thì thế nào?
Cô gái ngửa mặt lên, nét mặt vẫn bình thản nhìn anh, hoàn toàn không e ngại.
Làn da cô rất trắng, không phải trắng như người thường mà là trắng xanh. Má cô hơi đỏ, môi cũng nhạt màu nên trông không tiều tụy.
Một thiếu nữ mười bảy với đôi mắt đen láy và trong sáng đang to gan nhìn thẳng vào anh, lông mi cô như cánh bướm khẽ rung, có thể thông qua đôi mắt kia mà nhìn được nội tâm cô.
Cảm giác thật quen thuộc.
Anh nhíu mày, trong đầu xuất hiện một bóng dáng nhỏ xinh, thế nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi, Anjoye không kịp nhớ tới đó là ai.
– Cô là ai? Có phải chúng ta từng gặp nhau không?
Anjoye ngồi thẳng lên, nghi ngờ hỏi.
Molly nghe thế thì nhíu mày, trong ánh mắt nhìn anh có sự ghét bỏ.
– Nhị thiếu, cách bắt chuyện với con gái của cậu cũ quá rồi, cậu thường bắt chuyện như thế đấy hả?
Nói xong, Molly rút kim tiêm ra, bắt đầu thử máu.
Hunter nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì trừng mắt nhìn Molly rồi quay về phía Anjoye, cười nói:
– Nhị thiếu đừng giận, tính Molly là thế, trước kia được không ít bác sĩ nam trong bệnh viện tỏ tình nhưng ai cũng bị nó nói rất thảm.
– Tôi giống người cần đi bắt chuyện lắm hả?
Anjoye bất đắc dĩ chỉ vào mũi mình:
– Tôi chỉ vẫy tay là có vô số phụ nữ nhào tới đấy nhé? Đã thế đây còn là con nhóc chưa dậy thì, tôi thích ở điểm nào? Có gì để tôi thích?
Anjoye khinh bỉ nói.
Bị một con nhóc coi thường như vậy, chẳng biết vì sao Anjoye lại thốt ra những lời như thế, mặc kệ của phong độ bản thân.
Quả nhiên ngồi ở địa vị cao đã lâu, không ai dám nói với anh như thế, bây giờ đột nhiên có một cô gái thẳng thắn như vậy, anh lập tức quên đi thân phận của mình.
Kể ra cũng thú vị.
Anjoye khẽ lắc đầu. Dù gì thân phận anh bây giờ đã khác, cũng không thể làm bừa như trước được, chuyện Dạ Đình Sâm làm được, anh nhất định cũng làm được, hắn đã giao LN vào tay anh, vậy anh phải làm cho họ thấy.
Cả đời này, anh không muốn bước theo chân hắn mà muốn hơn hắn một lần.
Molly thì đang kiểm tra ở một phía, cô liếc mắt nhìn người đàn ông ưu tú ngồi ở đằng kia. Anh vẫn mang theo hơi thở như ác ma nhưng lại không ác liệt mà có chút yêu nghiệt, đôi môi mỏng nhếch lên trông rất đẹp.
Đáng ghét!
Người này dám nói mình như vậy, mười bảy thì làm sao?
Đã trưởng thành, dậy thì rồi, hơn nữa còn dậy thì rất tốt!
Cô còn có thể lớn nữa, hai năm nữa chắc chắn cô sẽ là một cô gái với dáng người nóng bỏng, anh ta dựa vào đâu mà nói cô như thế?
Hừ, tên đàn ông hư hỏng, vẫy tay là vô số phụ nữ nhào tới, thế thì khác gì ngựa giống?
Cô gái không nhìn nữa mà dậm chân, dáng vẻ cực kỳ thiếu nữ.
Lấy mẫu xong xuôi còn phải mang đi bệnh viện xét nghiệm, vậy là Hunter dẫn Molly về.
Kết quả xét nghiệm có rất nhanh, sắc mặt Hunter rất nghiêm trọng, Molly cũng trừng mắt.
Molly mím môi, một lúc sau mới lên tiếng:
– Thầy, em muốn làm bác sĩ giám hộ hai tư trên hai tư cho anh ta, anh ta không thể tiếp tục như vậy được, nếu không sẽ chết mất!
Hunter cũng nghiêm túc:
– Thầy hiểu ý em, hiện giờ là mãn tính, còn điều trị kịp. Chỉ là cậu ấy rất khó ở chung, em là con gái, thầy sợ sẽ ảnh hưởng không tốt, hay là thầy phái người khác đi.
– Thầy, tình hình nguy hiểm lắm rồi, bệnh này để đến hậu kỳ sẽ phải ghép tim, em nghĩ em là người có tư cách ở bên anh ta nhất, vì em học chuyên khoa này mà. Em sẽ chăm sóc tốt cho anh ta.
Molly khẩn cầu.
Hunter do dự.
Sợ cô một mình sẽ không ứng phó được, dù sao Nhị thiếu là chủ tịch của tập đoàn LN, thân phận cao quý, nếu xảy ra bất trắc thì kết quả của cô cũng không tốt.
– Thầy, em biết thầy còn bận nghiên cứu, không phân thân được. Những người khác cũng không hiểu việc ghép tim bằng em, thầy đừng do dự nữa, việc này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, nếu để chậm trễ thì Nhị thiếu sẽ có nguy hiểm tính mạng. Thầy yên tâm, em là con gái, cũng cẩn thận, chắc chắn sẽ chăm sóc cậu ấy tốt thôi.
– Được, vậy thầy nói tình hình cho Nhị thiếu.
Hunter cân nhắc một lát rồi đồng ý.
– Không cần đâu thầy, để em tự nói. Thầy chỉ cần thông báo với Nhị thiếu là sẽ có bác sĩ chăm sóc hai tư trên hai tư là được.
Hunter khá ngạc nhiên:
– Vì sao thầy thấy em còn cuống hơn Nhị thiếu nhỉ?
Molly run lên, cô nhìn đi chỗ khác.
– Có… có sao?
– Em đã theo thầy nhiều năm rồi, dù chúng ta là thầy trò nhưng lại chẳng khác gì cha con, em có tâm tư gì chẳng lẽ thầy còn không biết à? Biết bao người thích em mà em vẫn một mực lắc đầu, thậm chí còn chẳng thèm nhìn, vậy mà giờ lại quan tâm Nhị thiếu thế? Lúc chiều lấy máu em còn làm sai, một sai lầm cấp thấp như vậy nữa, thầy không tin là em sơ ý phạm phải đâu.
– Thầy à…
Molly chột dạ, cô trừng mắt nhìn thầy mình, giọng hờn dỗi như thiếu nữ đang làm nũng:
– Thầy, thầy hơn ba mươi rồi, đừng có tỉ mỉ như con gái thế được không?
– Người theo nghề thuốc làm gì có ai không tỉ mỉ? Nói thật cho thầy nghe, có phải em thích Nhị thiếu không?
Hunter xụ mặt, nghiêm túc nói.
Molly tái mặt, ra vẻ kinh hãi. Cô vội nói:
– Không đâu! Chẳng qua là em thấy thầy nghiên cứu vất vả mà còn phải mất thời gian đi khám cho anh ta nữa, sao thằng nhóc đó không tự qua đây? Chủ tịch LN thì giỏi lắm à? Cho nên mới trả thù một chút, thầy nghĩ nhiều quá đấy, cứ nghi thần nghi quỷ là không khiến người ta thích được đâu!
Cô dẩu môi lên, đôi mắt trợn tròn trông rất hoạt bát đáng yêu, hoàn toàn không giống một người theo nghề thuốc.
Lúc này Hunter mới tin là thật, anh gõ đầu học trò mình:
– Có biết em đang làm gì không hả? Người ta là chủ tịch LN, nếu anh ta mà không vui là chúng ta hết đường sống đấy. Coi như về sau em có chăm sóc anh ta thì cũng phải chú ý an toàn, biết chưa? Nhị thiếu không phải người dễ tính đâu. Thôi, về chuẩn bị đi, thầy sẽ nói tình hình với cậu ấy.
– Vâng, thưa thầy!
Nói tới công việc, con nhóc này vẫn đâu ra đấy.