Cô nhíu chặt mày, lạnh lùng bảo:
– Norman, đừng tưởng là bệnh nhân thì có thể thoải mái giở trò lưu manh nhé, cẩn thận không đừng trách tôi nặng tay đấy.
– Anh đã bảo em đi, nhưng em lại không muốn, chẳng phải em ở lại đây là vì hy vọng anh làm chút chuyện xấu sao?
Anh ta vui vẻ trêu đùa cô.
Cứ nghĩ rằng mình khó mà chịu đựng được nỗi đau từ vết thương trên lưng, nhưng cô vừa xuất hiện, cả trái tim anh ta đều dõi theo cô, chú ý tới từng cử chỉ, từng cái nhăn mày, từng nụ cười của cô; đâu rảnh để bận tâm đến vết thương kia nữa, cho dù bây giờ nó có nứt ra, anh ta cũng không cảm thấy đau.
– Sao mặt anh lại dày thế hả, buông tay ra cho tôi, nếu không tôi không khách sáo đâu đấy!
Dạ Vị Ương tức giận quát lên.
– Em định không khách sáo với anh như thế nào?
Anh ta cười hỏi lại.
– Anh…
Nghe thấy anh ta đùa bỡn, cô nghẹn lời, chỉ có thể trừng mắt lên trao cho anh ta một cái nhìn đầy tức giận.
Norman cũng biết còn đùa tiếp nữa thì mọi chuyện sẽ nghiêm trọng, anh ta buông tay rồi nằm dịch ra ngoài, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
– Điều kiện sức khỏe không cho phép nên anh sẽ không làm gì em đâu, nhưng em ngồi anh nằm thế này thì mất tự nhiên lắm, thế nên em cũng nằm xuống nói chuyện với anh đi.
Cô nheo mắt lại, tức giận hất chăn xuống giường nhưng lại nhìn thấy vết thương của anh ta đang chảy máu.
Sắc mặt của cô thay đổi, vội vàng nói:
– Anh đừng cử động nữa, tôi đi tìm bác sĩ.
Nhưng anh ta lại ngăn cô lại, mỉm cười nói:
– Nếu bây giờ anh mất máu mà chết thì sẽ không có ai ép em kết hôn nữa, thế không tốt à?
– Norman, tôi không thích anh, nhưng cũng không mong anh chết. Tôi không hy vọng hôn ước này kết thúc bằng cái chết của anh, tôi không bỉ ổi đến mức đó!
Giọng nói lạnh lùng của cô vang vọng mãi trong phòng.
– Được, anh sẽ nhỡ kỹ những gì em nói hôm nay. Không cần gọi bác sĩ đâu, anh không cử động là sẽ không sao nữa, em có thể đi rồi.
Câu nói cuối cùng của anh ta rất lạnh nhạt, anh ta nhắm mắt lại, dường như đã mất kiên nhẫn.
Lần này Dạ Vị Ương không ở lại nữa vì quả thật đã bị anh ta dọa sợ rồi. Cô mím môi lại nhìn anh ta một cái thật sâu rồi xoay gót bỏ đi.
Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lai, quản gia đi từ ban công vào, ông hỏi với giọng đầy bất đắc dĩ:
– Không dễ gì cô Dạ mới đồng ý ở lại, sao thiếu gia lại dọa cô ấy chạy mất thế?
– Tôi không muốn cô ấy nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của tôi, tôi của bây giờ yếu đuối như đàn bà vậy.
Norman mỉm cười, giang tay nằm sấp trên giường.
Quản gia nghe thế thì lắc đầu nói:
– Thiếu gia không giống đàn bà chút nào, dù có bị thương cậu cũng vẫn là một người đàn ông mạnh mẽ!
– Nhưng chẳng người đàn ông muốn để phụ nữ nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, tôi phải mang đến sự an toàn cho cô ấy chứ không phải khiến cô ấy chưa lấy tôi đã cảm thấy nguy hiểm. Đã bắt hết được mấy người đó chưa?
– Bắt được rồi,chúng đang bị giam dưới hầm, đợi thiếu gia xử lý.
– Giết hết không tha.
Giọng nói kiên định của anh ta tràn ngập hơi thở của cái chết.
Nếu như đối phương đã dám dằn mặt anh ta như thế thì phía mình cũng phải đáp lễ, giết gà dọa khỉ.
Nếu không bọn chúng lại tưởng rằng Norman yếu đuối nhu nhược, có thể mặc cho chúng bắt nạt.
– Tiện thể chuyển lời giúp tôi.
Anh ta lạnh giọng nói.
– Thiếu gia muốn nói gì.
– Nói với chúng, tôi hợp tác với LN chỉ vì lợi ích của gia tộc, nếu không phải bên kia ép gia tộc Capet đến bước đường cùng thì chúng ta cũng không làm vậy, nếu họ còn dám lộng hành thì tôi sẽ phế cánh tay của hắn ta, rồi bắt tay với LN, đến lúc đó cá chết lưới rách, để xem ai tổn thất nhiều hơn.
Norman nhắm mắt lại, đôi môi tái nhợt thốt ra những lời đầy lạnh lùng.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, dường như nó hòa cả vào lời nói của anh ta, khiến chúng trở nên đáng sợ hơn.
Quản gia rùng mình, ông hiểu anh ta đã thực sự tức giận, vội vàng nói:
– Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.
Quản gia vừa rời đi, cả căn phòng liền trở nên yên tĩnh, vẻ hung ác trên gương mặt anh ta cũng từ từ tản đi.
Dường như trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở của cô, lúc nãy khi ôm cô vào lòng, anh ta phát hiện ra trên người cô có một mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu, nó khiến cho mùi thuốc trên người anh ta nhạt đi nhiều.
Lần này cũng xem như cùng giường chung gối rồi nhỉ, tuy rằng chỉ ngắn ngủi một phút đồng hồ nhưng cũng coi như tiến bộ.
Anh ta mỉm cười hồi tưởng lại, cuối cùng bất đắc dĩ rũ mắt xuống, rốt cuộc là chinh phục cô hay là bị cô chinh phục, anh ta không biết, cũng không muốn biết.
Anh ta chỉ biết, hình như bây giờ mình đã nếm được mùi vị hạnh phúc.
Đó là một mùi vị rất kỳ lạ, vừa cay đắng lại vừa ngọt ngào.
…
Dạ Vị Ương trở lại khách sạn liền lập tức xả nước đi tắm để xóa đi hơi thở của anh ta.
Mùi vị nam tính xen lẫn mùi thuốc nhàn nhạt của anh ta luôn quấn quanh chóp mũi cô, không thể nào xua đi được.
Cô nhắm mắt lại, cứ thế để dòng nước chảy qua mặt, toàn thân cô ướt sũng trông vô cùng chật vật.
Sau khi tắm hồi lâu, cô mới thấy dễ chịu hơn.
Cô mặc một váy ngủ màu đỏ rượu, mái tóc ướt sũng xõa tung trước mặt, cô lấy khăn bông lau qua tóc mấy cái.
Không được!
Cô không nuốt trôi cơn tức này, cho dù anh ta là người bệnh cũng không thể đùa bỡn cô như thế được.
Cô không cam lòng!
Suy nghĩ chốc lát, Dạ Vị Ương liền gọi điện thoại cho Dạ Đình Sâm để mượn một người.
Chẳng mấy chốc, người đó liền đến trình diện, đó là Hắc Tử, một hacker rất kín tiếng.
– Cô Dạ, nghe nói cô muốn làm ăn với tôi à?
– Tôi muốn hack máy tính của một người.
Cô nói ngắn gọn.
– Không biết cô muốn hack máy tính của ai?
– Người này cũng không xa lạ gì với anh, là Norman.
Cô vừa dứt lời, sắc mặt của Hắc Tử ngay lập tức thay đổi, nụ cười trên môi gã dần trở nên cay đắng.
Đối tượng bị hack này không phải ai khác mà chính là ông chủ của gã đấy…
Gã vốn là hacker dưới trướng Authur, lần trước Minh Thành và Authur hợp tác cùng bắt Nhạc Yên Nhi, ép hại Dạ Đình Sâm, chính gã cũng bị bắt theo, cuối cùng thì gã cải tà quy chính.
Hơn nữa Norman cũng không phải là một người dễ chọc, anh ta là sĩ quan cấp cao của chính phủ, có quyền lực bất khả xâm phạm, nếu gã dám chọc giận anh ta thì rất có thể sẽ mất mạng đấy!
– Cô Dạ, nhiệm vụ này… thực sự là quá nguy hiểm, hơn nữa tôi làm thế là phản bội lại ông chủ của mình!
– Không phải anh đã sớm phản bội rồi à? Chỉ cần anh có thể làm được thì tiền không phải là vấn đề!
Tiền…
Quả thật có thể sai khiến cả ma quỷ.
Hắc Tử vừa nước mắt lưng tròng bày tỏ sự xin lỗi sâu sắc đến ông chủ vừa hưng phấn nắm chặt thẻ tín dụng, hỏi xem Dạ Vị Ương muốn hack gì.
Hack hệ thống camera, xâm nhập vào máy tính của Norman.
Norman là một sĩ quan, hàng ngày phải xử lý rất nhiều việc, vì thế ngày nào cũng phải mở máy tính, mà bàn làm việc vừa hay đối diện với phòng ngủ, có thể thấy rõ bố cục bên trong.
– Trời ơi! Đàn ông bán khỏa thân! Cô Dạ, sở thích của cô…
– Câm miệng, anh không được nhìn!
Dạ Vị Ương hung dữ nói.
Hắc Tử rụt cổ lại, gửi kèm vẻ mặt ‘tôi hiểu mà’, gã nói:
– Có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, tôi đã tắt đèn của máy quay rồi nên anh ta không phát hiện ra đâu, có thể điều khiển từ xa, nhưng cô phải cẩn thận một chút, tôi sẽ giúp cô xóa số liệu xâm nhập, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây, cô cứ tự thưởng thức đi nhé.
– Nói lăng nhăng gì thế, có dạng đàn ông gì mà tôi chưa gặp chứ, còn cần phải thưởng thức anh ta à?
– Tôi hiểu mà!
Gã cười gian rồi xoay gót bỏ đi.