Đạo diễn lo Giang Sở Thù sẽ sửa nát kịch bản nhưng chuyện đó không xảy ra. Sau khi cắt cảnh hôn kia đi thì Giang Sở Thù không còn bất mãn gì về kịch bản nữa, mà hoàn thành phần quay sau đó một cách cực kì chuyên nghiệp. Hơn nữa vì diễn xuất của anh ta cực kì tốt nên hầu hết các cảnh đều chỉ cần quay một lần là qua, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Khi hợp tác với Giang Sở Thù thì Nhạc Yên Nhi cũng nhận ra anh ta nổi tiếng không chỉ vì vẻ bề ngoài đẹp mã.
Giang Sở Thù có một loại lĩnh ngộ đặc biệt đối với vai diễn, loại lĩnh ngộ này không chỉ giúp một mình anh ta nhập vai, mà còn kéo theo cả người diễn cùng anh ta thể hiện tốt hơn.
Sau vài ngày diễn chung thì Nhạc Yên Nhi học được rất nhiều điều từ người này.
Khi “Hoàng triều vãn ca” quay đến giai đoạn giữa thì phần diễn của Nhạc Yên Nhi đã sắp kết thúc.
Hôm nay cô diễn phân cảnh thể hiện rõ nét nhất tính cách của Tô Mộc: dứt tình với Vinh thân vương.
Tuy nói là cảnh dứt tình nhưng thực chất là kịch một vai, chỉ có một mình Nhạc Yên Nhi diễn mà thôi.
Bởi vì cảnh diễn này Tô Mộc ở trong ngục, cần có vẻ ngoài cực kì tiều tụy. Để xây dựng hình tượng mất nước suy yếu mà cả ngày Nhạc Yên Nhi không động đến một giọt nước nào.
Cốc Nguyên Minh hô “Action!”, cảnh diễn chính thức bắt đầu.
Tô Mộc ngồi trong nhà lao ẩm ướt, dựa dầu vào tường, ánh mắt rời rạc, không biết là đang suy nghĩ những gì.
Có tiếng sột soạt vang lên bên ngoài, rồi ai đó khẽ gọi:
– Tô Mộc, Tô Mộc.
Tô Mộc ngước mắt nhìn lên thì thấy đó là Phục Linh, một trong bốn đại cung nữ bên cạnh Diệp Tâm Quán.
Cô giật mình sợ hãi, vội chạy tới trước cửa ngục rồi la lên:
– Đây là nơi nào mà muội dám tới? Muội sợ chủ tử chưa đủ việc để lo à? Mau về đi! Đừng để cho người khác thấy!
Cô bị hạ ngục là vì cứu Diệp Tâm Quán, thế nhưng đã đến nước này rồi mà vẫn còn lo lắng cho an nguy của Diệp Tâm Quán không thôi.
Hai mắt Phục Linh đỏ lên, cô nói:
- Tỷ đừng lo lắng, chủ tử bảo muội tới đây đấy, bọn muội sắp xếp hết rồi, muội có thể ở lại đây một khắc thời gian, chỉ cần ra ngoài trước khi họ thay ca là được.
- Có phải chủ tử dặn dò gì không?
Suy nghĩ đầu tiên của Tô Mộc chính là cô còn có thể làm điều gì vì Diệp Tâm Quán nữa.
Phục Linh lắc đầu:
– Không phải vì chủ tử, mà là vì tỷ đó.
Tô Mộc khó hiểu:
- Vì ta ư?
- Vinh thân vương phái người đến nói rằng ngày mai ngài ấy sẽ đi xin hoàng thượng ban chỉ tứ hôn. Chỉ cần hôm nay tỷ liều chết không nhận, chống đỡ qua cuộc thẩm vấn của quý phi nương nương, thì ngày mai có thể thoát hiểm rồi!
Tô Mộc nghe thấy lời Phục Linh nói thì hơi ngẩn ra, nước mắt dâng lên ầng ậng, thế nhưng sau đó cô lại lắc đầu thong thả mà kiên quyết.
- Không cần.
- Không cần gì cơ?
- Muội về bảo Vinh thân vương không cần tốn sức cứu ta. Lần này Quý phi chuẩn bị kĩ càng rồi mới ra tay, nhân chứng vật chứng đủ cả, ả đã quyết phải diệt cung An Khánh của chúng ta rồi. Nếu ngày mai ta may mắn thoát khỏi nguy hiểm thì các muội biết phải làm sao đây? Vu cổ là chuyện lớn, nếu không điều tra ra thủ phạm thì họ sẽ không bỏ qua đâu…
Phục Linh nghe ra sự quyết tuyệt trong lời nói của Tô Mộc thì không nhịn được giật mình kinh hãi:
- Tỷ không định nhận tội đấy chứ? Tỷ tuyệt đối không được nghĩ quẩn như vậy!
- Bây giờ chủ tử đang mang thai, quý phi lại sinh sự như thế, nếu người động thai khí thì biết làm sao? Chẳng bằng hi sinh mình ta, xem như trong cung An Khánh nuôi một kẻ phản bội. Ta sẽ nhận tội để chuyện này lắng xuống, tranh thủ cho chủ tử một chút thời gian, sinh xong rồi lại tính sau.
Tô Mộc bị hạ ngục vì vụ án vu cổ trong cung An Khánh, nếu cô không nhận thì chuyện này ắt còn phải điều tra thêm. Đám người kia náo loạn như vậy thì Diệp Tâm Quán yên tâm dưỡng thai làm sao được?
Tô Mộc vào ngục hai ngày nay đã nghĩ xong rồi, mạng quèn của cô chẳng đáng là bao, lấy nó để báo đáp ơn cứu mạng của Diệp Tâm Quán là được.
Phục Linh nghe ra Tô Mộc đã quyết chết phen này, bèn vội kêu lên:
– Tô Mộc, tỷ đừng làm bừa, đây là tội đại bất kính, sẽ chết chắc đó!
Tô Mộc cười hờ hững:
– Thì cũng có sao đâu.
Phục Linh sốt ruột đến mức không biết phải làm sao cho đúng. Nếu Tô Mộc nhận tội thật thì các cô làm bao nhiêu việc cũng trở thành vô ích cả.
– Tô Mộc, tỷ đừng làm càn, tỷ hãy nghĩ cho Vinh thân vương một chút đi. Ngài ấy làm nhiều việc cho tỷ như thế, chẳng lẽ tỷ thật sự muốn bỏ ngài ấy lại hay sao?
Vinh thân vương…
Trong ánh mắt Tô Mộc lóe lên vẻ dao động.
Cô nghĩ tới cuộc sống một mái nhà, một mảnh ruộng, một đôi người, chẳng màng phân tranh cung cấm, chỉ bình yên an nhàn ở bên nhau đến khi về già. Cuộc sống ấy tốt đẹp biết bao.
Nhưng mà cô không thể.
Cô nợ tiểu thư cái ơn cứu mạng, nợ Diệp phủ công ơn dưỡng dục mười năm, cô không thể chỉ lo cho chính mình rồi mặc tiểu thư đi vào chỗ chết.
Nếu đời này cô nhất định phải phụ một người…
Tô Mộc tháo miếng ngọc bội trên thắt lưng đưa cho Phục Linh.
Sau đó cô cúi mình nhặt một mảnh đá, cắt đứt một lọn tóc của mình rồi đặt lên ngọc bội.
Phục Linh ngạc nhiên lắm, trong lòng cô dấy lên dự cảm không lành.
– Tô Mộc, tỷ làm gì vậy?
Tô Mộc nói từng chữ gian nan, thong thả mà kiên định:
– Giúp ta giao vật này cho vương gia, ngài ấy sẽ hiểu thôi.
Quân tựa như bàn thạch, thiếp tựa thân cỏ lau, cỏ lau triền miên quấn, bàn thạch chẳng đổi dời.
Tiếc thay giờ đây cỏ lau đã đứt rồi, mà bàn thạch vẫn trơ trơ ra đó, hết thảy nghĩa tình xin chờ đến kiếp sau báo đáp đi thôi…
– Tô Mộc! Tỷ đừng ngốc thế, hạnh phúc trong tầm tay rồi mà tỷ lại từ bỏ hay sao…
Phục Linh vẫn còn muốn nói thêm, nhưng cai ngục ở ngoài đã ngắt lời cô:
– Người bên trong kia, hết giờ rồi!
Phục Linh không còn thời gian khuyên nhủ nữa. Cô nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tô Mộc, cuối cùng đành quay lưng rời đi.
Nhà lao trong cung cấm lại rơi vào im lặng.
Tô Mộc dựa vào tường ngồi xuống, ngẩng đầu lên, nước mắt cố nén hồi lâu lã chã rơi xuống.
Nếu kiếp này có duyên mà không có phận, thì ân nghĩa của ngài, ta chỉ có thể xin chờ đến kiếp sau kết cỏ ngậm vành báo đáp ngài thôi…
– CUT!
Cốc Nguyên Minh hô một tiếng, trợ lý trường quay giúp Nhạc Yên Nhi ra khỏi nhà lao. Cốc Nguyên Minh quay sang hỏi Giang Sở Thù đang nhìn máy quay với mình:
– Sở Thù, cậu thấy thế nào?
Giang Sở Thù thờ ơ “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
Cốc Nguyên Minh căng thẳng:
– Cậu cảm thấy chưa ổn hả?
Giang Sở Thù liếc sang:
– Không ổn? Không ổn ở đâu? Ông thấy lời thoại không ổn hay là diễn xuất không ổn? Ông bới cảnh ban nãy có ra vấn đề không mà bảo là không ổn?
Cốc Nguyên Minh bị mắng như hắt nước vào mặt mà không dám cãi lại nửa câu, chỉ cao giọng hô:
– Cảnh này OK! Qua!
Ôi, chẳng phải vì thấy cậu ngồi ngay cạnh nên mới hỏi cậu một câu vì tôn trọng hay sao, thiếu gia này khó hầu quá đi thôi.
Hoắc Vi Vi cầm một cốc tuyết lê đường phèn đi về phía Giang Sở Thù.
– Anh Sở Thù ơi, tí nữa anh vào diễn rồi, uống cốc tuyết lê cho trơn họng nhé.
Vừa thấy Hoắc Vi Vi thì Giang Sở Thù đã hơi bất nhẫn, song không biết anh ta nghĩ tới điều gì mà tự nhiên lại đổi ý, cầm lấy cái cốc trong tay cô ta.
Hoắc Vi Vi vui lắm, bụng nghĩ phương pháp của Liễu Thanh đúng là không tồi. Chỉ cần một cốc tuyết lê đường phèn là đã có thể làm dịu mối quan hệ của cô ta và Giang Sở Thù rồi.
Không ngờ sau khi Giang Sở Thù nhận cốc thì không uống lấy nửa ngụm, mà đứng lên rồi đi thẳng về phía Nhạc Yên Nhi.