Chẳng mấy chốc, cả căn phòng chỉ còn sót lại Nhạc Yên Nhi và ông Cố.
Cô chậm rãi đi tới trước mặt ông, quỳ bên cạnh ông như lúc bình thường, sau đó cô nhẹ nhàng tựa đầu vào đầu gối của ông.
Dán vào tay ông, cô có thể ngửi thấy mùi hương bay ra từ chiếc ấm Tử Sa, đó là mùi hương của trà Lan Qúy Nhân mà lúc còn sống ông thích nhất.
– Ông nội… cháu nhớ ông lắm. Ông nói đợi sau khi cháu kết hôn thì ông vẫn sẽ tới thăm cháu, nhưng cháu còn chưa kết hôn mà, sao ông đã đi rồi? Trước giờ ông nói lời vẫn giữ lời, sao lần này… lại nuốt lời thế?
Cô nói một cách đứt quãng, những lời ấy như nghẹn trong cổ họng cô.
Cô thống khổ khép hai mắt lại, mặc cho nước mắt chảy xuống.
Nhạc Yên Nhi cầm thật chặt tay của ông, bàn tay của ông đã không còn chút độ ấm nào, nó lạnh băng đến mức đáng sợ.
Cô không biết mình nên nói gì, vừa mở miệng ra thì cổ họng lại đau đớn khó nhịn.
Lần này mặc cho cô làm nũng thế nào, giả vờ đáng thương thế nào, ông nội cũng không tỉnh lại nữa, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Cô không biết có phải vì Cố Tâm Nguyệt vào tù nên ông u uất mà chết hay không, nhưng trong lòng cô khó tránh được cảm giác tự trách, ít nhất, nếu như Cố Tâm Nguyệt không vào tù, nói không chừng bây giờ ông vẫn còn đang ở Anh, còn cô, cô sẽ vẫn đang chăm sóc cho ông.
Cho dù ông nội mất, cô cũng có thể nhìn thấy ông lần cuối.
Nói đi nói lại, tất cả đều là lỗi của cô.
Ngay lập tức, cô bật khóc trong im lặng.
Sau đó có người đưa áo liệm đến rồi thay cho ông, khiến ông nhìn có vẻ bình thản hơn nhiều.
Ấm Tử Sa bị người ta lấy ra rồi tiện tay đặt xuống, Nhạc Yên Nhi vội vàng ôm lấy nó vào lòng.
Chiếc ấm trà này, cô phải giữ lại!
Cố Văn Sinh đi tới sau lưng cô, thở dài một hơi u sầu:
– Hôm nay con và thư ký Trần tạm ở lại đây đi, ngày mai sẽ có rất nhiều khách tới viếng, cần có người tiếp đãi bọn họ, con có chịu được không?
Nhạc Yên Nhi gật đầu một cái thật mạnh:
– Cảm ơn.
Lần này, cô thật lòng cảm ơn ông ta.
Không cần biết ông ta xuất phát từ mục đích gì, cô vẫn phải cảm ơn ông ta đã không đuổi cô đi.
– Dì của con vẫn chưa vượt qua nổi đả kích, con đừng trách bà ấy, bà ấy cũng quá buồn rầu rồi.
Cố Văn Sinh ngẫm nghĩ một hồi, ông ta sợ Dạ Đình Sâm sẽ tới báo thù nên vẫn phải mở miệng.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy những lời này liền biết ông ta kiêng kỵ Dạ Đình Sâm.
Cô gật đầu đáp:
– Tôi biết rồi, tôi sẽ không để trong lòng đâu, Tâm Nguyệt vẫn khỏe chứ?
– Nó chính là một đứa kiêu căng bướng bỉnh, trước giờ chưa từng chịu khổ, vì thế mấy ngày đầu chưa thích ứng được, qua mấy ngày nữa sẽ đỡ hơn thôi, con đi nghỉ đi, tối nay cha canh đêm.
– Tôi không muốn ngủ, tôi muốn ở lại với ông nội.
– Thế sao được, nhỡ hại sức khỏe thì sao!
Cố Văn Sinh nói.
Cô nghe thế thì vội lắc đầu, cũng không biết có phải là do lắc đầu quá nhanh hay không mà cô thấy hoa mắt chóng mặt, cô đứng không vững, cả người ngã ngửa về sau.
Cũng may Cố Văn Sinh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô.
– Con xem con kìa, vừa mới nói đừng thức đêm làm ảnh hưởng tới sức khỏe, bây giờ đã không chịu được nữa rồi, con vẫn nên ngoan ngoãn về phòng nghỉ đi.
– Tôi… tôi không sao, chỉ là đột nhiên bị chóng mặt thôi.
Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi, khi cô mở mắt ra lại phát hiện tầm nhìn của mình mờ đi.
Cô lắc lắc đầu nhưng lại thấy càng chóng mặt hơn, hai chân mềm nhũn ra.
Cố Văn Sinh vội vàng gọi Trần Lạc.
Trần Lạc vừa thấy thế liền muốn đưa Nhạc Yên Nhi đi bệnh viện nhưng lại bị cô cản lại.
– Đêm nay tôi muốn ở lại đây, không đi đâu hết.
– Nếu như con đã ở nhà thì phải nghe lời cha, bây giờ lập tức về phòng nghỉ ngơi, sáng ngày mai ra giúp đỡ, nếu không cha sẽ đuổi con ra ngoài.
Giọng nói của Cố Văn Sinh trở nên nghiêm túc.
Cô thử mấy lần nhưng vẫn thấy rất chóng mặt, quả thật là cần phải nghỉ ngơi, cô bất đắc dĩ gật đầu đồng ý rồi để Trần Lạc đưa mình về phòng.
Nhưng mà, cho dù có nghỉ ngơi cô cũng không ngủ được.
Cô mở to hai mắt, những giọt lệ nóng hổi trào ra nơi khóe mắt, vừa nghĩ tới ông nội, cô liền không nhịn được mà cắn chặt chăn, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Đúng vào lúc này, có tiếng của bà Cố truyền từ ngoài cửa vào.
– Cái gì cơ, ông để cho nó ở lại á, tôi nói cho ông biết, tôi không đồng ý. Nếu như nó ở lại đây thì tôi đi!
Nhạc Yên Nhi vừa mới xuống giường thì bà Cố bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, bà ta chẳng nói chằng rằng gì đã xông lên bóp cổ cô.
– Đồ sao chổi, trả lại con gái cho tao!
Bây giờ Nhạc Yên Nhi đang rất yếu, căn bản không có sức để chống lại bà ta, chỉ có thể mặc cho bà ta đè mình vào tường.
Cố Văn Sinh và Trần Lạc xông lên kéo bà Cố ra, nhưng Nhạc Yên Nhi lại mất đi điểm tựa, ngã uỵch xuống đất.
Bụng của cô… đột nhiên quặn đau từng cơn.
Cơn đau này quá dữ dội, cô thiếu chút nữa không chống đỡ nổi mà hôn mê, chẳng mấy chốc gương mặt của cô tái nhợt cả đi.
Trần Lạc thấy cô không ổn thì vội vàng tiến lên trước lo lắng hỏi thăm:
– Cô sao rồi?
– Không… không biết, bụng… bụng tôi đau quá!
Cô đau đớn hít một ngụm khí lạnh, trên trán tuôn đầy những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, từng giọt từng giọt thi nhau lăn xuống.
Tình huống khẩn cấp, Trần Lạc cũng không để ý tới chuyện người ta dị nghị mà bế luôn Nhạc Yên Nhi lên xông ra khỏi phòng.
Cố Văn Sinh thấy thế thì lập tức quát lên:
– Bà có biết là mình đang làm gì không, nếu như Nhạc Yên Nhi có mệnh hệ gì, bà tưởng Dạ Đình Sâm sẽ tha cho chúng ta sao?
– Máu…
Nhưng đối diện với cơn giận dữ của ông ta, bà Cố như một kẻ ngốc, chỉ biết ngơ ngác thốt lên một chữ.
– Cái gì?
Cố Văn Sinh nhìn theo hướng tay bà chỉ, chỉ thấy chỗ bà ta chỉ có một vết máu, đó cũng chính là chỗ mà Nhạc Yên Nhi ngã xuống.
– Tại sao lại có máu?
Trái tim của ông ta run lên.
Bà Cố lập tức bật cười điên cuồng, cười đến mức gập người lại không đứng thẳng lên được.
– Ha ha, nó có thai rồi! Nhạc Yên Nhi cái đồ vô ơn đó có thai rồi, lần này nhất định là sảy rồi! Ha ha, tôi giết chết con nó rồi, tôi đã báo thù thay Nguyệt Nguyệt rồi!
– Sảy thai…
Cố Văn Sinh lẩm bẩm lại hai chữ này, ông ta kinh hồn bạt vía, sốt ruột nhìn vợ mình, thốt lên đầy giận dữ:
– Bà hại chết cả nhà ta rồi!
Vừa dứt lời ông ta cũng xông ra ngoài theo.
Trần Lạc ôm Nhạc Yên Nhi chạy đến chỗ để xe, sau khi đặt cô vào xe cậu ta phát hiện ra trên tay mình toàn là máu, trong nháy mắt cả người cậu ta đờ cả ra.
Nhạc Yên Nhi không mở nổi mắt, bàn tay nhỏ bé ấn chặt trên bụng để làm giảm bớt cơn đau.
Cô thật sự rất đau rất đau, đau như sắp chết vậy.
Hình như có thứ gì đó ở trong bụng cô chảy đi, đau đến mức cào xé tâm can.
– Mau… mau lái xe, đến bệnh viện…
Cô thống khổ bắt lấy tay Trần Lạc, cậu ta giật mình tỉnh ra.
Trần Lạc nhìn cô với ánh mắt phức tạp rồi vội vàng xông tới ghế lái, lập tức nổ máy, đạp vào chân ga lái xe đi.
Trong buồng xe, mùi máu tươi càng ngày càng nồng!