Mục lục
Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Vù vù...*

Cơn gió chẳng biết từ đâu xuất hiện, cuốn theo bụi bặm nhẹ nhàng thổi qua phiến không gian đang dần sụp đổ này, trong cơn gió có mang theo tư vị máu tanh, âm trầm và chết chóc. Nơi đây từng là một nơi cực kỳ phồn vinh, ngửa đầu lên trời thấy vô số tiên giả, nhìn xuốn đại địa có vô số linh thú gầm thét chấn động mặt đất, chính là Trung vực Bàn Cổ Đại Thế Giới.

Nhưng những điều đó, tất cả chỉ còn là hồi ức trong quá khứ. Hiện tại Bàn Cổ Đại Thế Giới đã biến thành một mảnh phế địa tiêu điều, hơi thở tang thương âm trầm lặng động lại. Bầu trời xanh tồn tại thiên địa pháp tắc, đã từng là có một tòa tiên cung lơ lửng giữa không trung thống trị Tam giới, thế nhưng bây giờ nó không còn ở đó nữa, mà bầu trời với lực lượng bí ẩn và không kém phần tuyệt đẹp đó đã biến mất, thay bằng những cái hố đen chết chóc tràn ngập hơi thở tử vong, lôi điện trắng đen bên trong cứ không ngừng lóe lên, bắn ra những tia lửa hủy diệt đáng sợ.

Không gian có vô số khe nứt, khe không gian ngắn nhất cũng đã đến năm sáu chục mét, còn dài nhất thì đến tận ngàn mét. Bên trong khe không gian tồn tại những pháp tắc hỗn loạn, một khi đụng phải, tiên giả từ Nhân Tôn trở xuống hoàn toàn không có cơ hội sống sót. Thậm chí dù là Nhân Tôn một khi chạm phải loại pháp tắc hỗn loạn này, tỷ lệ chết cũng lên đến bảy phần. Khe không gian rất nguy hiểm, tại Đại Thiên Thế Giới trừ khi các vị đại tôn giao chiến với nhau mới xuất hiện, mà cho dù xuất hiện thì cũng chỉ là những khe rảnh rất nhỏ chứ không có giống như bây giờ ngập tràn khe không gian khủng bố thế này.

Mà chẳng riêng gì Bàn Cổ Đại Thế Giới, những vực giới khác, từ Đông Hải Thiên Giới sang đến Tây Vực Thiên Giới; từ Nam Ly Thiên Giới cho đến Bắc Hoang Thiên Giới, nơi đâu cũng là một mảnh hoang tàn, nhiều nơi bị hủy diệt đến nỗi tan biến vào khoảng không. Mặt đất như bị xé ra làm ngàn mảnh, đâu những hoang thú hung hãn, đâu những tiên giả, vu nhân, yêu tộc… uy chấn bát phương, tất cả đều phải co cụm khép nép trước một cỗ sức mạnh của thần linh.

Những cơn gió thổi, những cơn mưa nặng hạt phủ xuống, hay những tiếng sấm nổ rung trời… nhưng không hiểu sao lại chẳng có lấy một loại âm thanh nào. Dường như sự sống đã không còn tồn tại nữa, khắp nơi có vô số thi thể bị tàn phá, xương cốt trắng xóa phủ đầy một vùng. Nhìn những cổ thi thể đè lên nhau kia như thể vô biên vô hạn, hợp thành một hình ảnh làm cho người ta nhìn thấy mà tâm thần hoảng sợ.

Vẫn có những sinh linh còn sống, chỉ là hơi thở yếu ớt, khóe miệng mấp máy như đang kêu rên, than thở gì đó, chỉ là không hiểu sao lại chẳng thể phát ra âm thanh gì. Nói chính xác hơn thì là phiến không gian này không cho phép xuất hiện bất kỳ một loại âm thanh, ngoại trừ tiếng nói của kẻ tạo ra thảm cảnh thê lương này.

Chúng sinh linh trong đôi mắt sợ hãi nhìn lên khoảng trời kia, một khoảng không rộng lớn nhưng lại ảm đạm tuyệt vọng, thế giới trở nên vô sắc, âm thanh tiếng động đều biến mất, chỉ còn lại một sự tĩnh mịch im ắng đến đáng sợ.

Hư không chiềm trong hỗn loạn, thế giới trở nên ảm đạm hay Đại Thiên Thế Giới sụp đổ, tất cả chỉ bởi sự xuất hiện của một người. Nơi hắn đi qua là thi sơn huyết hải, là sự hủy diệt khủng khiếp.

Kẻ này hai mươi ngàn nguyên hội (*) lần đầu xuất hiện, hắn hủy diệt Thần Thiết Môn – dù chỉ là một tiểu tiên môn nho nhỏ, thế nhưng đã danh chấn một phương.

Lần thứ hai xuất hiện là mười ba ngàn nguyên hội, hắn một mình một kiếm đến Linh Đài phái – một tiên môn phụ thuộc thập đại tiên môn Côn Luân. Khi ấy, tu vi của hắn chỉ mới là Đại La Huyền Tiên, nhưng lại trảm sát gần một trăm Đại La Kim Tiên.

Lần thứ tư xuất hiện, thời điểm mười ngàn nguyên hội, hắn tiếp tục hủy diệt một thế lực nữa. Thế lực đó nổi danh yêu tộc – Thiên Sư nhất tộc. Dòng chính mạch Thiên Sư nhất tộc từ sau thời điểm đó hoàn toàn bị tuyệt diệt. Hắn lúc này có tu vi Đại La Kim Tiên.

Lần thứ năm xuất hiên, cách hiện tại ba ngàn nguyên hội, hắn lại xuất hiện. Một trong bảy đại môn tà phái – Nhật Nguyệt Thần Giáo bị hắn truy cùng diệt tận, chưởng giáo Mộng Mãnh Thu bị hắn chém đầu đặt ngay trên đỉnh thánh địa Nhật Nguyệt. Ngày hôm đó Nhật Nguyệt Thần Giáo biến mất khỏi Đại Thiên Thế Giới, còn hắn thì lại biến mất, biệt vô âm tính.

Cho đến lần tiếp theo xuất hiện, cách thời gian lúc này mười vạn năm, hắn đã trở thành Thiên Tôn, kiếm trên tay nhấn chìm trên dưới Bồng Lai. Vốn Bồng Lai là một trong thập đại tiên môn, được hậu thuẫn vững chắc bởi Thiên Đình, nhưng Thiên Đình lại không viện trợ kịp, rốt cuộc Bồng Lai không cách nào cản nổi, buộc phải để cho hắn tiến vào Quy Khư tuyệt cảnh.

Quy Khư tuyệt cảnh vốn là cánh cổng để tiến vào không gian khác, không gian dành cho người chết, được biết đến với cái tên Vô Biên Ngục Giới.

Hắn tại Vô Biên Ngục Giới điên cuồng phá hủy mọi thứ, Ngục Giới chi chủ là Diêm La bởi vì ngăn cản hắn mà vạn kiếp bất phục, một kiếm đập nát Luân Hồi Chi Môn. Không có cánh cổng luân hồi, oán linh nổi loạn muốn thoát khỏi Vô Biên Ngục Giới.

Tình thế khiến cho Ngọc Đế Hạo Thiên buộc phải thỉnh cầu Tam Thanh chi thánh giáng xuống để phong ấn Vô Biên Ngục Giới lại.

Khi kẻ đó đi ra khỏi Vô Biên Ngục Giới, ngay tại Quy Khư có hàng trăm vạn tiên giả, yêu tộc, vu nhân… và cả phân thân của Tam Thanh chi thánh nữa bao vây. Hắn một mình đối diện với vô số cường giả tại Đại Thiên Thế Giới, đại chiến trong vòng mấy tháng trời, chém giết vô số kẻ địch, khiến cho Quy Khư máu chảy thành dòng, xác chết chất thành núi cao. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn bị phong ấn, giam giữ ngay bên trong Vô Biên Ngục Giới.

Đó chưa phải là tất cả, bởi vì hắn còn xuất hiện một lần nữa. Lần xuất hiện cuối cùng của hắn, chính là thời điểm hiện tại.

Khi hắn phá vỡ Quy Khư đi ra thì cũng là lúc thế giới chìm trong sự ảm đạm vô sắc. Hắn đứng trên bầu trời, khí thế uy phong lẫm liệt, quân lâm chúng sinh, một loại khí chất cô độc vô tình xuất hiện trên người, tang thương năm tháng đeo bám, mái tóc đen bay phất phơ, cơn gió nhè nhẹ thổi qua gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, hai hàng chân mày sắc bén như hai lưỡi kiếm, mũi cao môi mỏng, đặc biệt là đôi mắt của hắn. Trong thế giới ảm đạm vô sắc này, đôi mắt của hắn lại rực sáng một màu tím huyền ảo tuyệt đẹp, đôi mắt như thu cả tinh không vũ trụ, một cái nhìn thôi cũng làm cho người ta thần hồn điên đảo.

Hắn thân mặc một bộ huyền giáp màu đen, bộ huyền giáp cổ xưa với những dòng chú văn thần bí phát ra uy thế chấn nhiếp. Đằng sau lung là ba đôi cánh màu đen, trông rất uy vũ, mỗi cánh vỗ cánh là khiến cho không gian vỡ nát. Trên tay cầm thanh kiếm đen dài, sát khí tang thương không ngừng bốc lên, phối hợp với gã ta càng làm tăng lên sự khủng bố, hắn giống như một vị chúa tể có thể tùy ý tiêu diệt thế giới này vậy. Vị chúa tể hủy diệt với cái tên MA KIẾM LANG.

Đôi mắt màu tím như giấu tinh không vào bên trong khẽ nhìn xuống, bên dưới là những Hồng Quân, Nữ Oa, Phục Hy, Tam Thanh, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Dương Mi, La Hầu, Phật Tổ Nguyên… đều đang quỳ gối, người nào người nấy máu tươi ướt đẫm, thương thế đầy mình, sắc mặt nhết nhát, dường như vừa trải qua một cuộc chiến kinh thiên động địa nên mới bị thương nặng đến như vậy. Trong mắt họ là sự khó tin xen lẫn với tuyệt vọng mỗi khi nhìn lên Ma Kiếm Lang lạnh lùng kia.

Trước mặt Ma Kiếm Lang là một gã đàn ông tóc trắng bị mười thanh kiếm đâm xuyên qua, treo lơ lửng trên không trung, tóc trắng rũ xuống khẽ phất phơ trong trận gió bi thương nhẹ thổi qua, người đầy vết thương, lâu lâu lại hộc máu ra.

Và ở vị trí gần nhất với Ma Kiếm Lang là một gã thanh niên, người này không hề xa lạ gì, chính là một trong mười đệ tử của Long Tinh Hồn. Hắn ta chính là Long Ngọc Huyền, người được gọi là thiên tài xuất chúng nhất Đại Thiên Thế Giới trong vạn năm trở lại đây. Chỉ là bây giờ Long Ngọc Huyền quỳ gối trước mặt Ma Kiếm Lang, áo bào tan tác lộ ra thân thể trắng tuyết nhưng chi chít vết thương, đặc biệt vết thương nặng nhất là một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực.

Nhìn Long Ngọc Huyền gầu gục xuống, hơi thở đã mất, khí lực đã tận, rõ rang là Long Ngọc Huyền đã chết.

Tất cả mọi thứ đều thu vào tầm mắt của Ma Kiếm Lang cả, nhưng hắn chẳng quan tâm gì cả, trong thâm tâm của hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là hủy diệt mọi thứ.

Hắn cầm chặt thanh kiếm lãnh huyết trong tay, từ từ nâng lên, khí thế không giận tự uy, chĩa thẳng mũi kiếm về phía Hồng Quân, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cử động, một giọng nói nhàn nhạt nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rét run, không uy hiếp mà làm người ta sợ hãi từ sâu thẳm thâm tâm:

- Cơ hội cuối cùng cho các ngươi, đỡ một kiếm này, nếu thắng thế giới sẽ phục sinh; thất bại, ta sẽ kéo vạn vật vào cõi vĩnh hằng!

Nói rồi, Ma Kiếm Lang vận chuyển tiên lực, thế giới đăng sắp sụp đổ này như cộng hưởng với hắn, không gian rung lên từng cơn, thiên địa như đang sợ hãi bởi vì ý chí hủy diệt của thanh kiếm kia. Khi thanh kiếm ngâm lên thì không gian biến ảo ra hàng trăm vạn thanh kiếm khác, hình dạng không khác gì chủ kiếm, và cả ý chí hủy diệt cũng như vậy.

Dù đã trấn áp, nhưng lúc này đây chẳng ai có thể giấu được sự run sợ trước kẻ toàn năng kia. Là Thánh nhân cao cao tại thượng đã được Ma Kiếm Lang hồi phục sức mạnh đỉnh phong đi nữa thì cũng không thể cản nổi Ma Kiếm Lang nữa. Không cản nổi thì đồng nghĩa với việc Đại Thiên Thế Giới sụp đổ, mọi thứ rơi vào cõi hư không vĩnh hằng. *Bùm* một tiếng, âm thanh chấn động cả tinh không vô biên, là âm thanh của sự hủy diệt, âm thanh của sự tan biến, và khắp mọi nơi để cho sự vô sắc tuyệt vọng ảm đạm bao phủ lấy. Thế giới đã bị hủy diệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang