Chương 334: Đến…
Tin tức truyền ra khắp Địa Ngục giáo, Tinh Vương quán quân, đệ tử thứ năm của Huyết Luân hộ pháp muốn hướng thân truyền đệ tử Tề Vân Hạt luận bàn, địa điểm là ở tại Thánh Đường.
Tinh Vương quán quân Tinh Hồn, tại Tinh Vương Chiến lấy tu vi hậu kỳ Phù Tiên cảnh đại triển hào quang, tuyệt đại phong hoa, một đường quét ngang tất cả thiên kiêu chi tử khác, ngay cả người được đánh giá cao nhất trong thế hệ hiện tại – Bạch Trường Cầm cũng bại dưới tay hắn, thực lực không thể xem nhẹ.
Trận chiến đó có thể nói là long trời lở đất, thiên hôn địa ám, hoàn toàn đã vượt qua giới hạn của cấp bậc Linh Hậu kỳ, trận chiến đó, Tinh Hồn dương danh Loạn Tiên Hải.
Nhưng đối thủ của hắn lần này thuộc về Chân Tiên cấp bậc – Linh Tiên cảnh. Chiến lực của Tinh Hồn, chắc chắc không người nào dám nghi ngờ, thế nhưng khi đối diện với Linh Tiên cảnh tiên giả, mà lại thuộc về cấp bậc yêu nghiệt nữa, nhiều người phán đoán, Tinh Hồn quá ngạo mạn xem thường người khác rồi.
Ba ngày trôi qua, chủ đề này vô cùng nóng hổi, dù là trưởng lão vì chuyện này mà luận bàn với nhau.
Cả Tinh Hồn lẫn Tề Vân Hạt đều thuộc về hạng siêu cấp yêu nghiệt, chiến lực vô song, đều mang thân phận thân truyền đệ tử, khác biệt có chăng chỉ nằm ở tu vi biểu hiện ở bên ngoài mà thôi.
Thánh Đường, khu vực nằm khu vực trung tâm Địa Ngục giáo, nơi hằng năm tổ chức các trận chiến đấu giữa các đệ tử có lệnh bài màu vàng trở lên, có thể nói đây là sân chơi của các thiên kiêu đệ tử trở lên, tinh anh đệ tử không có tư cách đứng phía trên Thánh Đường.
Xung quanh Thánh Đường lúc này tập trung rất đông người, có thể nói ngày hôm nay đã hấp dẫn tất cả các đệ tử, một số vị trưởng lão cũng vì trận chiến này mà xuất hiện.
Một thiên tài mới nổi với một thiên tài dương danh đã lâu, sẽ là người nào lợi hại hơn đây.
“Ngươi nói xem, trên Thánh Đường hôm nay, ai sẽ là người chiến thắng?” Một người chợt mở miệng hỏi.
“Dĩ nhiên là Tề sư huynh, ngươi nghĩ Tề sư huynh sẽ thất bại sao?”
“Chiến lực của Tinh Hồn không tồi, nhưng khả quan mà nói, Linh Hậu vẫn là Linh Hậu, không cách nào so sánh được với Chân Tiên. Linh Hậu kỳ đã ngưng tụ được tiên lực, nắm giữa quy tắc của bản thân, câu thông thiên địa quy tắc, dù là Địa Tiên cảnh yêu nghiệt thì như thế nào?”
“Thiên tài Thánh giáo ta không thiếu, nhưng có mấy người được trở thành thân truyền đệ tử? Cùng thời với Ma Luân sư huynh, Tề sư huynh đều đã trở thành hạ vị trưởng lão, cao hơn một chút là trung vị trưởng lão, chỉ có năm người của thế hệ bọn họ là trở thành thân truyền đệ tử mà thôi, địa vị và đãi ngộ, dùng là thượng vị trưởng lão cũng so sánh không kịp.”
“Trận chiến này, Tề sư huynh thắng không nghi ngờ.”
“Chỉ sợ trên Thánh Đường kỳ tích sẽ xảy ra thì sao?”
“………”
“Tề sư huynh tới.”
Từ một hướng bỗng có tiếng hô vang lên, lập tức khiến cho vạn ánh chú mục vào, chúng đệ tử ở hướng đó tự động tách ra làm hai, tạo thành một lối đi vừa đủ cho năm người đi qua.
Chỉ thấy trên con đường nhỏ ấy xuất hiện mấy bóng người, mà nổi bật nhất là thanh bào nam tử đi ở vị trí trung tâm, chính là Tề Vân Hạt. Hắn thanh bào chỉnh tề, mái tóc đen dài được cột cao lên, hai bên tóc mai khẽ đung đưa theo nhịp bước chân, dưới ánh mặt trời tỏa ra khí chất phi phàm, đôi mắt sáng như sao, miệng treo nụ cười tự tin.
Đi bên cạnh Tề Vân Hạt chính là nữ nhân của hắn – Cao Chỉ Tuyền, nàng hôm nay diện bạch bào như sương tuyết, trên mái tóc đen mượt cài đơn sơ một cây trâm màu xanh lam, đưn giản là vậy, thế nhưng lại khiến cho nàng càng khí chất xuất trần hoàn mỹ, khiến cho người ta nội tâm vươn vấn, nhớ mãi không quên. Cả hai đi bên cạnh nhau, tựa như một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Đi sau lưng Tề Vân Hạt và Cao Chỉ Tuyền còn một vài người khác nữa, chính là đám Vô Chân. Khơi mào trận chiến này chính là mấy tên này, làm sao có thể thiếu mặt bọn chúng được.
“Tề Vân Hạt, không lo tu hành lại đi khiêu chiến một tên mới vào, thật nhàn nhã nha.” Đột nhiên một giọng nói ẩn chứa tiếu ý bên trong vang lên.
Tề Vân Hạt và đám người nhìn sang phía thanh âm vang lên, chỉ thấy đứng ở đó có một gã nam tử dáng dấp lùn tịt, ước chỉ chỉ cao khoảng một mét năm mà thôi, gương mặt như trẻ con, trên miệng ngặm một chiếc lá trúc, bộ dáng tiêu dao khoái hoạt.
“Mạc Ngạo, hắn cũng xuất hiện?” Có người kinh hô.
Mạc Ngạo, hay còn có biệt danh khác mà Mạc đồng tử, hắn ta cũng là một trong số sáu gã đệ tử cấp bậc thân truyền, địa vị ngang hàng với Tề Vân Hạt. Đừng nhìn hắn tướng tá như trẻ con mà lầm tưởng, kỳ thực tuổi tác của hắn so với Tề Vân Hạt hay Ma Luân còn lớn hơn, chỉ là do hắn tu luyện một loại công pháp gọi là Thiên Tâm Đồng Tử Quyết, khiến cho thân thể chậm phát triển, tuy lớn tuổi nhưng so với thiếu niên mười hai mười ba tuổi không khác biệt.
“Tinh Vương quán quân, chiến thắng Bạch Trường Cầm, đáng để ta luận bàn, còn ngươi, không phải cũng vì chuyện này mà mò đến đây?” Tề Vân Hạt thái độ như thường, miệng cười cười đáp.
“Hắc hắc, ta chỉ tò mò một chút mà thôi, mà không chỉ có ta đâu, cả Phong Lãnh hắn cũng xuất hiện mà.” Mạc Ngạo cười tinh ranh, sau đó ngẩn đầu nhìn lên mái nhà phía trên cao.
Tề Vân Hạt cũng cảm giác được một cỗ khí tức ba động, người khác phát giác, nhưng hắn và Mạc Ngạo cả hai đều cảm nhận được cỗ khí tức kia.
Chỉ thấy phía trên mái nhà trống trải, thời điểm hai người nhìn lên bất chợt xuất hiện một bóng người, người này trên tay ôm kiếm, gương mặt lạnh lùng, lôi mắt sắc bén, khí tức trên người hệt như một thanh tuyệt thế hảo kiếm, khiến cho người ta không dám đến gần.
“Kiếm si Phong Lãnh!”
Người thanh niên sắc bén như kiếm kia gọi là Phong Lãnh, cũng thuộc về đệ tử cấp bậc thân truyền, nghe nói phương diện lĩnh ngộ kiếm đạo cực kỳ cao cường.
“Chuyện lạ nha, gã kiếm si nhà ngươi mà cũng đích thân đến đây.”
Biệt danh của Phong Lãnh gọi là kiếm si, bởi trong mắt của hắn chỉ có kiếm, những thứ khác có hay không có không quan trọng.
Phong Lãnh rất hiếm khi xuất hiện, hành tung quỷ dị thất thường, nơi mà hắn xuất hiện đại đa số đều liên quan đến kiếm.
“Nghe nói người mới kiếm đạo trác tuyệt nên ta mới đến. Các ngươi làm chuyện của mình, đừng quan tâm đến ta.”
Nói rồi, Phong Lãnh ngồi xếp bằng phía trên mái nhà, đôi mắt sắc bén nhắm lại, một hồi trước như một thanh lợi kiếm, nhưng bây giờ khí thế thu liễm trở lại hệt như kiếm đã vào trong bao, hết thảy không quan tâm đến những thứ khác.
Thấy vậy, Mạc Ngạo chỉ cười cười, cũng lười để ý đến hắn ta nữa.
“Chậc chậc, luận bàn thôi mà náo nhiệt như vậy, mà thôi, ta đi tìm chỗ ngồi đây.” Vừa nói, Mạc Ngạo thân thủ khẽ động, vị trí hắn chọn, chẳng ngờ lại là ngay bên cạnh Phong Lãnh.
Ngồi xuống xong, Mạc Ngạo lấy ra rất nhiều linh quả tươi ngon và đồ ăn vặt khác, miệng nhai chóp chép, biểu hiện hệt như một đứa trẻ thật sự.
Phong Lãnh đôi mắt mở ra, có thể thấy rõ bên trong lộ ra sự khó chịu.
“Ăn bánh không?” Thấy Phong Lãnh nhìn mình, Mạc Ngạo mở to đôi mắt ra nhìn hắn, chợt nói. Nhưng chưa kịp đợi Phong Lãnh trả lời, Mạc Ngạo thu chiếc bánh thơm ngon trên tay về, vừa lắc đầu lộ ra vẻ tiếc của. “Mà thôi, không cho ngươi đâu.”
“Cút.” Lãnh Ngạo thanh âm lạnh lẽo vang lên, khí thế một lần nữa triển lộ, khí tức lạnh lẽo làm cho Mạc Ngạo giật bắn mình, bất cẩn khiến cho vài món điểm tâm rơi khỏi tầm tay.
“Chết tiệt, làm ta giật cả mình làm rơi mất bánh rồi, Phong Lãnh, ngươi khinh người quá đáng, mau đền lại cho ta đi.” Nhìn thấy mấy chiếc bánh rơi mất, Mạc Ngạo lòng đau như dao cắt, đôi mắt hoen lệ, sau đó nhìn Phong Lãnh, vừa chìa tay ra đòi.
“Muốn chết?” Thanh âm tràn ngập sát khí vang ra từ miệng Phong Lãnh.
“Phá bữa ăn của bản thiếu gia, còn đòi đánh đòi giết bản thiếu gia, khốn khiếp, có ngon lên đây.” Mạc Ngạo tức giận quát, đồng thời xăn hai tay áo lên, giọng điệu thách thức.
Phong Lãnh gương mặt lạnh xuống, khí thế bộc phát, chuẩn bị xuất kiếm thì bỗng nghe phía dưới có thanh âm hô lớn.
“Đến rồi, Tinh Vương quán quân Tinh Hồn, hắn đến rồi.”
Nghe thấy, cả Mạc Ngạo lẫn Phong Lãnh đều thu hồi ánh mắt lại, sau đó chuyển hướng nhìn xuống phía bên dưới.
Đằng dưới, đứng trên Thánh Đường, Tề Vân Hạt thần sắc có chút ngưng trọng, trong đôi mắt hướng nhìn về phía đoàn người đang bước đến.
Chỉ thấy nơi đó, đi chính giữa là gã thanh niên áo đen, mái tóc trắng cột bằng một sợi dây mây, dung mạo khá phổ thông không có điểm nổi bật, chỉ là từ gã thanh niên tóc trắng kia không hiểu sao khiến cho nội tâm người ta sinh ra cảm giác áp lực. Gã thanh niên tóc trắng đó, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn. Hắn đã đến.
*********
- Nghèo /tky