Chương 229: Địa cung đổ nát
Phía trên bầu trời, Dương Thiên Quân thân thể liền động, hướng về phía thông lộ mà phi hành. Chỉ thấy từ vị trí thông lộ lóe lên một vầng hào quang sáng chói, sau đó thì biến mất, kèm theo đó là một thanh âm nhàn nhạt nhưng ẩn chứa sự kiệt ngạo:
- Chúng ta chỉ muốn tìm kiếm cơ duyên, không hề muốn làm khó chư vị tứ tông. Chỉ là nếu như chư vị tứ tông có ý đồ xấu thì đừng trách Dương Thiên Quân ta hạ thủ bất lưu tình.
Câu nói đó dĩ nhiên chính là do Dương Thiên Quân xuất ra.
Khói bụi dần vơi xuống, trưởng lão bốn phái chậm rãi bước đến gần thông lộ, ánh mắt trầm ngâm lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Ý tứ bên trong Dương Thiên Quân đã nói rất rõ ràng, chỉ cần tứ tông muốn phá hoại thông lộ, để cho ba người Dương Thiên Quân, Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh mắc kẹt bên trong thì nhất định Tần lão sẽ xuất thủ.
Với thực lực của Tần lão, muốn đem ba người bọn chúng từ trong địa cung thoát ra ngoài không khó, mà một khi đã như vậy, đồng nghĩ với việc bốn tông môn triệt để đắc tội với Tần lão. Hậu quả không quá khó đoán, chính là diệt môn.
Ai nấy đều bất đắc dĩ nhìn nhau, Phương Hòa trưởng lão chợt mở miệng hỏi:
- Giờ chúng ta phải làm thế nào? Có nên để cho các đệ tử tiến vào địa cung thám hiểm không?
Bầu không khí trở nên trầm mặc, mãi một lúc, Xích Dương đạo nhân mới lên tiếng:
- Dương Thiên Quân đã nói hắn không làm khó đám tiểu bối đệ tử. Tuy rằng không đáng tin, nhưng đã bỏ ra một cái giá rất lớn mới mở được thông lộ, cứ như vậy bỏ qua, thật sự lão phu không cam tâm.
Chúng nhân nhìn nhau, rốt cuộc thở dài một tiếng, liền nhất trí với ý kiến của Xích Dương đạo nhân. Lại nói, bây giờ trong lòng bọn họ đều xuất hiện một tia hối hận. Ban đầu, nếu như lựa chọn thỏa hiệp thì đâu dẫn đến tình trạng giống như hiện tại. Bất quá, trên đời này không có thuốc hối hận.
Ngồi bên trong cỗ xa giá lộng lẫy, Thái Ngọc Tân đại sư khóe miệng nở một nụ cười. Toàn bộ những diễn biến vừa rồi, toàn bộ đều thu vào tầm mất ông ta cả. Đặc biệc, Thái Ngọc Tân đại sư đối với Tinh Hồn khá có hứng thú.
- Kiếm trận thật lợi hại.
Trông thấy Tru Thiên Cửu Kiếm Trận mà Tinh Hồn thi triển ban nãy, Thái Ngọc Tân đại sư trong ánh mắt tràn đầy thích thú.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên **********
Trời đất như đảo lộn, một thứ sức mạnh tinh thần mạnh mẽ công kích vào tâm trí khiến cho ba người Tinh Hồn đại não bị chấn động.
Mãi một lúc sau mới ổn định lại thần trí. Tinh Hồn tay tì vào một vách tường đổ nát, miễn cưỡng lắm mới lảo đảo đứng dậy. Trải qua trận chiến, Tinh Hồn bây giờ tinh thần mệt mỏi, nguyên lực gần như cạn sạch, cũng may là thân thể của hắn cường đại, sức chịu được vượt xa đồng giai, vậy nên mới có thể trụ lại.
Dương Thiên Quân cũng giống với Tinh Hồn. Sử dụng khai linh tiên thuật tiêu tốn rất nhiều tinh thần lực và tiên lực, nếu như chỉ đối phó với một trong ba thì Dương Thiên Quân không sợ, thậm chí có khả năng giết ngược lại, bởi hắn đã từng làm chuyện đó rất nhiều lần khi còn luyện tập ở Đấu Trường Táng Tiên.
Bất quá, một mình đối phó với ba người thì lại là một chuyện khác, mà ba người đó đối với khai linh tiên thuật sử dụng rất thuần thục, muốn đối phó không phải là chuyện dễ dàng gì. Cũng là Dương Thiên Quân cường, vậy nên mới chiến thắng áp đảo.
Còn về Thượng Quan Lãnh, hắn đến giờ vẫn nằm dài trên đất một cục, biểu cảm trên gương mặt kích động, có lẽ là do ảnh hưởng của sức mạnh công kích tinh thần kỳ dị kia.
Đảo ánh mắt nhìn quanh, chỉ thấy khắp nơi là một đống đổ nát, mang theo hơi thở năm tháng vô tận, chẳng biết đã bị hủy diệt rồi phong ấn lại bao lâu rồi.
Ẩn ẩn trong không khí có một loại khí tức quỷ dị, bất giác làm cho người ta cảm thấy rét run.
“Âm tà sát khí?” Đôi mắt Tinh Hồn như sáng lên, đối với loại khí quỷ dị này, hắn chẳng hề xa lạ. Bấy lâu nay, Tinh Hồn luôn muốn tìm kiếm một nơi có loại khí âm tà sát khí này để tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể, đáng tiếc ở khu vực Phi Lan Châu không có một nơi nào như vậy cả.
Băng Tuyết Lãnh Nguyên cũng chỉ đáp ứng được âm hàn chi khí mà thôi, cũng khá phù hợp để tu hành Trấn Ngục Huyền Thể, nhưng hiệu quả không bằng như âm tà sát khí.
Không ngờ tòa địa cung này lại có rất nhiều âm tà sát khí, mà lại rất tinh thuần nữa. Khẳng định nếu ở đây tu luyện, trong vòng một tháng, nhất định sẽ đột phá Trấn Ngục Huyền Thể tầng thứ hai.
Cơ thể của Tinh Hồn hiện nay, nếu gia trì thêm Hư Không Chiến Thể lên Trấn Ngục Huyền Thể, độ cường hãn đủ so sánh với hậu thiên hoang thú cấp ba, giờ nếu như Trấn Ngục Huyền Thể có bước tiến, như vậy độ cường hãn thân thể Tinh Hồn sẽ mạnh ngang với Tiên Thiên hoang thú.
Cách Tinh Hồn không xa, Dương Thiên Quân nhìn quanh một vòng, sau đó dời về phía Tinh Hồn, chợt nói:
- Vào đến địa cung, hợp tác cũng nên chấm dứt.
- Ngươi muốn chiến?
Tinh Hồn lãnh đạm hỏi.
Chỉ là Dương Thiên Quân mỉm cười lắc đầu:
- Sẽ… nhưng không phải bây giờ. Vẫn câu nói đó, ngươi hiện tại không phải đối thủ của ta.
Vừa nói, Dương Thiên Quân vừa bước chân lướt qua trước mặt Tinh Hồn, phong thái vô cùng tao nhã tiến đến xách Thượng Quan Lãnh vác lên vai, giọng nói kiêu ngạo vừa vọng lại:
- Từ đây đến lúc Kim Lan Bảng, hy vọng ngươi sẽ cho ta thấy sự bất ngờ.
Nói xong, Dương Thiên Quân bước chân tiếp tục, chậm rãi rời khỏi đây.
“Kim Lan Bảng?” Tinh Hồn nhìn Dương Thiên Quân bỏ đi, trong đầu ghi nhớ ba chữ này. Kim Lan Bảng, có lẽ liên quan đến Kim Lan Quốc. Nghe Nguyên Tử chân nhân trước đây có nói, Đằng Long Chiến chỉ là cuộc chiến gói gọn ở Phi Lan châu mà thôi, ở ba cái quận châu khác thuộc lãnh thổ Kim Lan Quốc đều tổ chức một cuộc chiến tương tự, mục đích trọng yếu là lựa chọn ra những thiên tài thật sự cùng hướng đến Kim Lan Quốc.
Bất quá, hiện tại không phải lúc nghĩ ngợi nhiều.
Tinh Hồn hít sâu một nhịp lấy lại tinh thần, liền sau đó tìm kiếm địa phương tranh thủ tu luyện, dù sao thông lộ chỉ trụ được sáu tháng mà thôi, tốt nhất vẫn nên tranh thủ thời gian.
Nhìn khắp nơi một mảnh sụp đổ, Tinh Hồn bèn nhún chân nhảy lên một khối thạch trụ cao chừng mười thước, đứng trên cao phóng tầm mắt nhìn khắp nơi.
Ánh mắt Tinh Hồn chợt co rút. Nhìn quang cảnh, có thể xác định, tòa địa cung này trước đây là một cái tông môn thực lực rất mạnh. Cái trụ mà Tinh Hồn đang đứng, phía bên cạnh cách khoảng mười lăm thước cũng có một cây thạch trụ tương tự, đáng tiếc đã bị ai đó đánh sập, đồng thời bị thời gian phong hóa nhiều năm. Nhưng từ đó cũng có thể đoán, hai cây trụ này chính là đại môn của tông phái này.
Nhớ lại trước đây Cố Tinh Hải từng nói, Hư Thần Tinh từng trải qua một cái biến cố, chỉ trong một thời gian ngắn mà toàn bộ sinh linh trên Hư Thần Tinh đều biến mất, tựa như bị bốc hơi vậy.
Không biết chừng, tòa tông môn phế tích này cũng bị vùi lấp trong cái bí ẩn Hư Thần Tinh năm đó.
Đang quan sát, đột nhiên bên tai Tinh Hồn vang lên những âm thanh kỳ lạ. Lập tức thả thần thức ra, bất chợt hắn phát hiện, xung quanh đang có hơn trăm đầu sinh vật kỳ lạ đang bao vây lấy mình.
“Lại có khả năng khiến ta không phát hiện ra được?” Từ trước đến giờ, hắn luôn tự tin vào độ cảnh giác của bản thân, thế nhưng bây giờ mới nhận ra bản thân hơi tự mãn. Nếu không phải do những sinh vật kỳ lạ kia tiến lại quá gần, vô tình phát ra âm thanh, bằng không chỉ sợ đến giờ hắn vẫn chưa phát hiện ra bọn chúng.
Vù vù…
Ẩn bên dưới đống đất đá đổ nát, một cái bóng đen đột ngột lao lên với tốc độ rất nhanh, hướng đến chỗ Tinh Hồn đang đứng, toan có ý định tấn công.
Nhưng phản ứng của Tinh Hồn cực nhanh, lập tức sử dụng thân pháp tránh né khỏi cái bóng đen kỳ lạ đó. Đồng thời bàn tay biến hóa thành trảo ấn, một chưởng xuất ra lập tức đánh chết sinh vật kỳ dị nó. Chỉ thấy sau khi nó chết liền hóa thành một đoàn khí màu đen hỗn độn, rồi dung nhập vào cơ thể Tinh Hồn.
Năng lượng này, không ngờ lại có chút hữu ích, khiến cho sức mạnh của hắn tăng lên một chút.
Đôi mắt nhìn kỹ sinh vật này, bọn chúng lớn khoảng chừng một con chó trưởng thành, bất quá thân thể gầy ốm lộ ra xương cốt bên trong, ở bên ngoài được bao phủ bởi một tầng âm tà sát khí.
Có lẽ do thời gian phong hóa quá lâu nên sinh vật này mới xuất hiện tại nơi đây. Nhìn bọn chúng, Tinh Hồn ẩn ẩn có cảm giác nguy hiểm.
- Sức mạnh không lớn, nhưng tốc độ rất nhanh, hiện tại rời khỏi đây, phục hồi sức mạnh trước.
Tinh Hồn chớp mắt trong đầu có quyết định. Hắn bây giờ rất suy yếu, không đủ sức ứng phó với một bầy hơn cả trăm sinh vật âm tà có thực lực ngang với tiên giả Phù Tiên cảnh được.
Lấy ra đan dược, cho vào miệng phục dụng, kế tiếp Tinh Hồn triệu hồi Hỏa Công Công, điều động Hỏa Công Công hóa thành đôi cánh màu đen rồi cấp tốc bỏ trốn.