Chương 10: Đạo Thần Điển
Bỗng A Công khuôn mặt không đổi, đối diện với ánh nhìn của Man công Mạnh Hạ, chậm rãi giải thích:
- Khi ta du lịch tại Đại Tấn bộ lạc, tình cờ đọc qua một quyển điển tịch cổ xưa. Trong quyển điển tịch đó có nói về truyền thuyết bất tử bất diệt.
- Truyền thuyết bất tử bất diệt?
Mạnh Hạ khóe miệng lẩm bẩm, nhưng tuyệt không có lên tiếng, để cho A Công tiếp tục nói.
- Bất kỳ sinh linh nào trở nên hoàn chỉnh không chút thiếu sót thì chính là lúc đạt đến cảnh giới bất tử bất diệt. Thậm chí ngay cả khi thương khung sụp đổ thì sinh linh đó vẫn sẽ tồn tại.
- Không có khả năng.
- Truyền thuyết về con rồng hủy diệt. Mạnh Hạ, ngươi còn nhớ truyền thuyết lưu truyền trong Man tộc chúng ta chứ?
Mạnh Hạ vốn phản bác lại A Công, nhưng khi nghe A Công nhắc về truyền thuyết về con rồng hủy diệt kia thì khuôn mặt liền biến đổi. Chỉ là sau đó liền lắc đầu, nói:
- Đương nhiên còn nhớ. Nhưng nó chỉ là truyền thuyết mà thôi.
A Công mỉm cười nói:
- Phải, nó có thể chỉ là một câu chuyện do Man tộc cổ xưa dựng nên. Nhưng nó… cũng chưa chắc đã là giả.
Không phản đối, cũng không thừa nhận, A Công bàn tay già nua cầm chén linh trà đặt ở bên cạnh bàn đá, xoay tròn chén linh trà một cái rồi uống một ngụm cạn sạch. Ngồi đối diện, Man công Mạnh Hạ khuôn mặt đã bình ổn trở lại, tựa hồ như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì. Chỉ là… ở trong lòng y đang nổi lên một đống nghi vấn, làm cho nội tâm rất khó chịu.
Từ trước đến giờ, chỉ có một người duy nhất khiến nội tâm Mạnh Hạ nổi sóng như vậy, đó chính là A Công Dịch Ân. Ngay cả bây giờ địa vị của ông ta đã siêu việt A Công rất nhiều, thế nhưng mỗi lần gặp A Công thì tâm tình đều trở nên bất ổn như vậy.
Đúng lúc đó, từ bên ngoài truyền đến một cỗ âm thanh.
- Bẩm A Công, tôi đưa Ti Mệnh đến rồi!
Chủ nhân của thanh âm này, dĩ nhiên chính là của người thư sinh áo xám nọ. Hắn đứng ở bên ngoài cửa, lưng cong xuống, mặt cúi nhìn xuống đất, thái độ cực kỳ cung kính. Ti Mệnh ở ngay bên cạnh gã ta, cũng nhanh chóng hành lễ:
- Ti Mệnh bái kiến Thượng man, bái kiến A Công.
A Công và Man công Mạnh Hạ nhìn ra.
- Uông Phong, ngươi có thể rời đi.
Gã thư sinh tên Uông Phong dạ một tiếng, rồi kính cẩn xoay người rời đi. Trong gian phòng lúc này chỉ còn lại ba người A Công, Man công Mạnh Hạ và Ti Mệnh.
Mạnh Hạ mục quang dán chặt lên người Ti Mệnh, chính là đang dùng ánh mắt dò xét làm cho Ti Mệnh trong lòng trở nên khẩn trương.
Lúc này thì A Công mở miệng nói:
- Ti Mệnh, lại đây, đứng bên cạnh A Công.
Ti Mệnh lập tức nghe lời, chạy đến đứng ngay sau lưng A Công, cúi mặt xuống, không dám đối diện với ánh nhìn của Mạnh Hạ.
Còn Mạnh Hạ, ông ta vốn đã đoán được mục đích của A Công, đó chính là vì đứa nhỏ đứng trước mặt mình. Nếu như lúc trên thành chỉ là tùy tiện dò xét, còn bây giờ thì trực tiếp chính diện, nhưng Mạnh Hạ vẫn không thể cảm giác được điều gì cả, chỉ duy kỳ lạ một điều là không có dao động khí huyết mà thôi. Đây rõ ràng là do chưa mở ra Thiên Khải. Vậy mà không hiểu sao, Mạnh Hạ lại cảm giác Ti Mệnh có gì đó liên quan đến cuộc trò chuyện trước đó giữa ông ta và A Công.
Sau đó ông ta thu lại mục nhãn, nói:
- Người cần đến cũng đã đến rồi, Dịch Ân, nói yêu cầu của ông đi.
A Công sâu thẳm trong đôi mắt chợt lóe lên một vầng tinh quang, từ từ trả lời:
- Ta muốn ông trong thời gian đại điển diễn ra có thể để cho đứa nhỏ này vào Bách Thảo đường, đồng thời cho nó xem qua Đạo Thần Điển để tham khảo. Đây là yêu cầu thứ nhất.
Mạnh Hạ chân mày nhíu lại. Bách Thảo đường chính là nơi các Y sư nghiên cứu về Y đạo trăm năm qua của bộ lạc Phong Tuyết, còn Đạo Thần Điển là một quyển điển tịch mà trước đây trước khi A Công tiền nhiệm tạo hóa đã truyền lại cho Mạnh Hạ. Muốn vào Bách Thảo đường, vấn đề này có lẽ không thành vấn đề. Nhưng còn Đạo Thần Điển thì…
- Ông đang bân khuân về Đạo Thần Điển?
Thấy Mạnh Hạ do dự, A Công có lẽ đoán được, liền mỉm cười nói. Mạnh Hạ thở dài, gật đầu định nói gì đó thì A Công đã lên tiếng trước:
- Mạnh Hạ, ông nói thử ta nghe xem, mấy chục năm qua, ông hiểu được bao nhiêu thứ trong Đạo Thần Điển?
- Cái này… Đạo Thần Điển được viết từ cỗ ngữ, ta chỉ có thể hiểu được một chút bên ngoài. Vả lại, nó cũng chỉ là một quyển tàn thư. Dịch Ân, sao ngươi không đổi một yêu cầu khác thích hợp hơn với nó. Để nó xem Đạo Thần Điển chẳng khác gì phí phạm một cái yêu cầu cả.
Mạnh Hạ không hiểu thâm ý bên trong mục đích của A Công là gì, chỉ cảm thấy để cho Ti Mệnh tìm hiểu Đạo Thần Điển là một điều vô nghĩa. Bản thân ông ta từ rất lâu đã tiếp nhận Đạo Thần Điển, tiêu tốn không ít thời gian để lĩnh ngộ hàm ý ẩn bên trong. Chỉ là ngôn ngữ viết ra Đạo Thần Điển quá khó hiểu, bằng tài trí của Mạnh Hạ cũng không thể hiểu hết toàn bộ. Chưa nói đến nó chỉ là một quyển tàn thư nữa, muốn biết được căn bản không có khả năng. Trừ khi là Dịch Ân hiểu được cổ ngữ.
Trong trí nhớ của Mạnh Hạ, Dịch Ân dường như không có biết qua cổ ngữ này. Vả lại, nếu như là Dịch Ân muốn tìm hiểu, chỉ cần nói một tiếng, Mạnh Hạ tuyệt đối sẽ không từ chối. Nhưng đằng này, Dịch Ân lại để cho một tiểu tử mười lăm mười sáu tuổi đọc nó.
- Cái này ông không cần để tâm, chủ yếu là ông có đồng ý hay không thôi.
Dường như đối với lời khuyên của Mạnh Hạ, A Cong hoàn toàn không mảy may để tâm đến. Thấy vậy, Mạnh Hạ chỉ đành ôm một bụng nghi vấn mà đồng ý thôi.
- Nếu ông đã quyết thì ta sẽ không khuyên can nữa.
- Yêu cầu thứ nhất coi như xong. Còn yêu cầu thứ hai…
- Chậm đã.
A Công chưa kịp nói thì đã bị Mạnh Hạ chặn ngang.
- Hai yêu cầu ta đều đã đáp ứng, ông còn muốn cái gì nữa?
- Hắc hắc, để cho đứa nhỏ này xem Đạo Thần Điển không phải là yêu cầu. Đứa nhỏ này có thể coi như là cháu của ta, ông là trưởng bối dĩ nhiên là phải có tặng vật cho nó. Lại nói, Đạo Thần Điển dù ông phân phát hết cho toàn bộ tộc nhân bộ lạc Phong Tuyết cũng chưa chắc có người buồn quan tâm đến. Tặng vật Đạo Thần Điển này nói như ta và ông thì là quý báu, nhưng đối với đám tiểu bối này thì chẳng khác thì một đồ vật bỏ xó cả.
Mạnh Hạ nghe A Công nói như vậy thì hừ lạnh một tiếng. Dịch Ân từ xưa đã là một kẻ đa mưu túc trí, Mạnh Hạ đã rất đề phòng rồi, rốt cuộc vẫn sơ hở dậm vào cái bẫy mà A Công bày ra sẵn.
- Hừ, coi như để cho lão quỷ ông chiếm tiện nghi.
- Hắc hắc, cảm tạ lời khen.
Bị gọi là “lão quỷ”, A Công không có nổi giận mà ngược lại cảm thấy đó là lời khen, giọng cười trầm đục vang lên trong gian mật thất đá.
- Yêu cầu thứ hai, để sau khi đại điển kết thúc thì hẵn nói cũng không muộn.
Chiếm được tiện nghi của Thượng man không phải ai cũng làm được. Ti Mệnh đứng ở sau lưng nội tâm cực kỳ bội phục, đồng thời đối với A Công càng thêm sùng bái.
- Ta cáo từ trước, ngày mai ông cho người đưa nó đến Bách Thảo đường.
Sau một hồi thì A Công đứng dậy, Ti Mệnh hành lễ với Mạnh Hạ rồi đi theo sau lưng A Công rời khỏi chỗ này. Mạnh Hạ ánh mắt trầm tư nhìn bóng lưng A Công, trong đôi mắt lóe lên một tia ám quang.
********* Quyển 1: Ti Mệnh *********
Ti Mệnh bước theo sau lưng A Công, đã mười mấy năm trôi qua, cái bóng lưng này đã già đi rất nhiều. Hắn trong lòng trước đây mong ước trở thành một dị sĩ mạnh mẽ để có thể chia sẻ gánh nặng với A Công. Nhưng mà cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa thể giúp được.
Chẳng biết từ lúc nào, A Công xoay mặt lại, trông thấy gương mặt trầm tư của hắn. Giọng A Công trầm ấm cất lên:
- Ti Mệnh, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?
Nghe A Công hỏi, Ti Mệnh mới giật mình tỉnh ngộ. Sau đó liền hỏi:
- A Công, vừa nãy A Công và Thượng man đại nhân nói về Đạo Thần Điển, đó là cái gì vậy?
Trên đường theo A Công về, hắn cũng suy nghĩ về Đạo Thần Điển. Trước đó nghe ý tứ của Mạnh Hạ, Đạo Thần Điển này có lẽ là một quyển kỳ thư rất quý báu được truyền thừa từ thời xa xưa, người bây giờ khó có thể lĩnh ngộ được. Ngay cả đại trí giả như Mạnh Hạ cũng không hiểu ý nghĩa tồn tại của Đạo Thần Điển, thế nhưng A Công lại muốn Ti Mệnh xem nó, khiến cho nội tâm hắn rất nghi vấn.
Chỉ nghe A Công “ồ” lên một tiếng, rồi nói:
- Đạo Thần Điển, A Công chỉ biết nó là một có từ thời cổ Man hoang, A Công đời trước của Phong Tuyết bộ lạc ngẫu nhiên mà có được. Đáng tiếc, ngôn ngữ bên trong Đạo Thần Điển không ai hiểu được. Khi còn trẻ, A Công từng có cơ hội xem qua Đạo Thần Điển một lần, dĩ nhiên A Công cũng chẳng hiểu được gì cả.
Vừa chậm rãi bước ra khỏi điện thờ, A Công vừa ôn tồn giải thích.
- Ngay cả A Công và Thượng Man đại nhân cũng không hiểu, vậy tôi đọc nó có ý nghĩa gì chứ?