- Hắn chính là Thượng Quan Lãnh, một trong những thiên tài đỉnh cấp của Thiên Kiếm tông?
- Chẳng trách còn trẻ như vậy đã đột phá Địa Tiên Cảnh. Tiềm lực của Thượng Quan Lãnh, tại Thiên Kiếm tông cơ hồ chỉ thua kém tuyệt thế kỳ tài Dương Thiên Quân mà thôi.
- Làm sao bây giờ. Nếu như Thượng Quan Lãnh đến đây vì địa cung, chúng ta làm sao ngăn cản được hắn chứ?
- Thượng Quan Lãnh đến đây, mười phần là bởi vì địa cung rồi.
- ……….
Mặc dù giả bộ như không nghe thấy, thế nhưng lời xì xào của đám người kia há có thể lọt khỏi tai của Thượng Quan Lãnh được.
“Đúng rồi, tốt lắm, khen nữa đi nào. Tự nhiên thấy mình đẹp trai quá… mà khoan, địa cung? Địa cung gì thế?” Ban đầu Thượng Quan Lãnh mải mê thưởng thức tự vị được khen ngợi, thế nhưng bỗng nghe đến hai chữ “địa cung” thì ánh mắt khẽ biến, chỉ là ẩn giấu rất kỹ không để cho đám người trấn thủ Băng Tuyết Khẩu nhận ra.
Thượng Quan Lãnh vẫn làm ra vẻ như thường, gương mặt hơi hướng lên trời, nhìn Tinh Hồn nói tiếp:
- Thế nào, đã nhận ra ta rồi chứ?
- Đã từng nghe qua.
Tinh Hồn lãnh đạm nói. Thái độ này của hắn không khiến cho Thượng Quan Lãnh khó chịu lắm, ngược lại thêm phần nảy sinh hứng thú. Nếu như Tinh Hồn kinh ngạc hay tỏ ra có một chút kính sợ, có lẽ Thượng Quan Lãnh sẽ không buồn nói chuyện nữa.
Chỉ thấy Thượng Quan Lãnh cười lớn, sau đó khí thế đột ngột bùng nổ. Thực lực tiên giả Địa Tiên Cảnh vừa lộ ra liền khiến cho không gian vang ra từng đợt dao động mãnh liệt, khiến cho cuồng phong nổi loạn.
- Ha ha, tốt, như vậy liền có thể nói chuyện tiếp.
- Ngươi muốn gì?
Thượng Quan Lãnh đột nhiên bạo động khiến cho Tinh Hồn nội tâm cảnh giác, tuy khí thế chưa lộ ra, thế nhưng chỉ cần Thượng Quan Lãnh muốn tấn công, tùy thời sẽ liền phụng bồi hắn. Nhìn Thượng Quan Lãnh, Tinh Hồn hỏi.
- Nghe nói ngươi khi ở Phàm Tiên Cảnh đã lĩnh ngộ được kiếm ý tầng thứ hai khiến cho ta rất hiếu kỳ. Ta mặc dù là Bá Kiếm Chi Thể, nhưng khi ở Phù Tiên Cảnh mới lĩnh ngộ được kiếm ý, khi đột phá hậu kỳ Phù Tiên cảnh lĩnh ngộ kiếm ký tầng hai, và hiện tại mới lĩnh ngộ được kiếm ý tầng ba.
- Muốn đánh liền đánh, nói nhiều làm gì.
- Ha ha ha… ngược lại rất hợp ý.
Cả hai còn chưa dứt lời thì kiếm trên tay đồng thời gọi ra, tốc độ như những bóng ma huyền ảo, đám người trấn thủ Băng Tuyết Khẩu tu vi không tệ, thế nhưng không cách nào theo kịp tốc độ của hai người Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh.
- Vô Ảnh Thức.
Thượng Quan Lãnh nguyên lực vận chuyển, tay cầm kiếm không ngừng huy động xuất ra một kiếm vô cùng huyền diệu, thoạt nhìn như có như không, ẩn chứa sát cơ vô cùng nguy hiểm.
- Phân Linh Kiếm.
Tinh Hồn dĩ nhiên không đứng yên một chỗ chịu trận, Đồ Lục dưới hình dạng ngụy trang chém ra một kiếm, ngay trong giây lát phân ra thành hai đạo, phá không bay đến chỗ Thượng Quan Lãnh.
*Ầm… ầm…*
Những tiếng nổ liên hoàn liên tục vang lên, tốc độ của Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh rất nhanh, thế nên khiến cho không gian lưu lại rất nhiều đạo tàn ảnh, khiến cho không gian trước mắt trở nên rất vi diệu.
Chỉ vài nhịp thở thôi mà cả hai đã giao chiến hơn mười hiệp, càng đánh, Thượng Quan Lãnh nội tâm càng kinh ngạc. So với những gì hắn nghĩ thì Tinh Hồn lợi hại hơn rất nhiều.
“Chẳng trách Kim Đồng Phúc lại thất bại thảm hại như vậy. Tốt lắm, không làm ta uổng phí chuyến đi này chút nào.”
Lại một tiếng ba động truyền ra, vị trí hai người Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh giao chiến cách khá xa Băng Tuyết Khẩu, thế nhưng ba động khí tức lại lan tận đến chỗ đó. Chỉ là ba động thổi qua, thế nhưng cũng khiến cho đám bọn chúng phải vận chuyển nguyên lực bảo vệ bản thân.
- Thượng Quan Lãnh lợi hại như vậy, cư nhiên gã kia lại có thể ứng phó được. Thực lực đúng là thâm bất khả trắc.
- Không ổn, cứ đánh nhau như vậy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta.
- Hai tên tiểu quái vật này thật đúng là trâu bò.
- Mau truyền tin, nếu như hai người bọn hắn tiếp tục như vậy, chúng ta khó làm mà tiếp tục nhiệm vụ nữa.
- ………
Chỉ thấy địa phương hai người bọn họ giao chiến càng lúc tiến gần hơn đến chỗ Băng Tuyết Khẩu. Nếu như cứ tiếp tục, tuy rằng không có khả năng khiến cho Băng Tuyết Khẩu bị phá hủy, nhưng nhất định sẽ tạo thành một đống hỗn loạn, trong thời gian ngắn khiến cho Băng Tuyết Khẩu bị phong bế, không thể tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên được.
Một vài kẻ thông minh bắt đầu nhận ra được chuyện này liền lập tức hô lớn:
- Thượng Quan Lãnh, mau dừng tay lại.
- Mau tìm nơi khác mà đánh nhau, chỗ này không phải chỗ để hai người các ngươi quyết chiến.
- …
- Nói cái củ chuối gì vậy, điếc cả tai.
Thượng Quan Lãnh hừ lạnh một tiếng, đột ngột xuất ra một chưởng khá mạnh, chỉ thấy đạo chưởng pháp xông thẳng đến gần miệng cửa khẩu.
Thượng Quan Lãnh xuất thủ đột ngột, mà thực lực của hắn lại siêu việt đám canh gác Băng Tuyết Khẩu, thế nên chỉ nhẹ nhàng một chưởng tùy ý liền thổi bay đám người đó sang một bên.
- Truy Phong Kiếm.
Ngay khi Thượng Quan Lãnh hơi có chút lơ là, Tinh Hồn một kiếm phá không đâm đến, nhìn kiếm thế vô cùng hiểm hóc, như thể muốn đâm xuyên người Thượng Quan Lãnh vậy.
Thượng Quan Lãnh hơi kinh ngạc, bởi vì tốc độ xuất kiếm của Tinh Hồn so với ban đầu nhanh hơn cơ hồ phân nửa, nhất thời khiến cho hắn ta nội tâm hơi loạn.
Bỗng nhiên trong không gian vang lên từng đợt âm thanh kiếm loạn vô hình, chính là kiếm ý tầng thứ nhất được tế khởi. Trong phạm vi mười thước, nhìn dưới mặt tuyết hiện ra vô số vết chém nông sâu, vết chém này đè lên vết chém kia, như trong không gian tồn tại một loại kiếm kỹ vô hình, rất là vi diệu.
Mà sau khi Thượng Quan Lãnh bộc lộ kiếm ý, đám người cảm giác như trên người đang bị một tảng đá đè xuống, khiến cho khí thế vốn đã thảm hại nay còn bi thảm hơn.
- Thực lực rất tốt, xem ra ta phải hơi nghiêm túc một chút rồi.
- Chỉ là “hơi” thôi sao?
- Ha ha, hi vọng ngươi có đủ bản lãnh khiến cho ta bỏ đi chữ đó.
Sau khi bộc lộ kiếm ý đánh lui Tinh Hồn lại, đột nhiên chiến ý trong mắt Thượng Quan Lãnh lại gia tăng thêm một tầng, thực lực hiện ra càng mạnh mẽ, sắc bén hơn một phần.
- Cây kiếm cùi vô dụng mới lụm được này đúng là xài chẳng vừa tay chút nào.
Thở dài một tiếng, Thượng Quan Lãnh vứt thanh kiếm đang dùng sang một bên. Đúng là nhà giàu có khác, bảo kiếm thượng phẩm pháp khí bán ra cũng được hơn hai vạn linh thạch hạ phẩm, vậy mà trong mắt hắn ta chẳng khác gì một món đồ chơi.
Vứt thanh kiếm đó đi, trên tay hắn ta hiện ra một thanh kiếm khác. Vừa mới xuất hiện đã tạo ra một trường khí ba động dữ dội, ánh hào quang màu vàng sáng chói rực rỡ, đồng thời khiến cho không khí xung quanh dần dần trở nên ấm áp hơn.
- Lạc Nhật Kiếm, hơn chục năm rồi chưa dùng lại.
Thanh Lạc Nhật Kiếm này, phẩm chất ít nhất đã đạt đến thượng phẩm linh khí rồi. Pháp khí và linh khí, tuy chỉ chênh lệch nhau một chữ, nhưng đẳng cấp hai bên hoàn toàn khác biệt, giống như khoảng cách giữa trời với đất vậy.
Cầm Lạc Nhật Kiếm khiến cho Thượng Quan Lãnh càng trở nên bá khí kỳ lạ.
- Quang Nhật Chi Kiếm.
Thượng Quan Lãnh huy động Lạc Nhật Kiếm, nguyên lực khởi động, một kiếm xuất ra, cảm giác giống như trên bầu trời xuất hiện ánh mặt trời truyền xuống. Nhưng nhìn kỹ lại ánh mặt trời này thì mới chợt nhận ra, thì ra đó là do vô số đạo kiếm khí tạo thành, bên trong ẩn tàng sát cơ vô cùng nguy hiểm.
Lại Quang Nhật Chi Kiếm được kiếm ý tầng thứ nhất gia trì lên, tuyệt chiêu vốn đã rất lợi hại uy mãnh nay uy lực càng được gia tăng lên gấp bội.
Chỉ là, thứ kiếm kỹ này, gặp người khác thì không biết thế nào, nhưng gặp người có kiếm tâm thông minh thì chẳng khác gì một màn múa rìu qua mắt thợ.
Trong giây lát, Tinh Hồn đã nhìn ra được điểm yếu của kiếm kỹ này. Chỉ thấy hắn giơ kiếm lên, đồng thời kiếm ý tầng thứ nhất đồng thời lộ ra, đối chọi lại với kiếm ý tầng thứ nhất mà Thượng Quan Lãnh đang muốn áp chế hắn.
Chỉ thấy Tinh Hồn liên tục đánh ra ba kiếm cực nhanh, mà ba kiếm này đánh trúng vào ba cái điểm sơ hở trong kiếm kỹ. Ầm một tiếng, kiếm quang trên trời nhanh chóng tiêu tan không để lại dấu vết nào.
Thượng Quan Lãnh đứng đối diện trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. “Lại dễ dàng phá vỡ được Quang Nhật Chi Kiếm như vậy? Tên này càng lúc càng khiến mình tò mò à, ha ha ha…”