Đối với Chu Đào, Nguyên Tử chân nhân có nhận thức được. Kẻ này tính cách ngạo mạn, nhìn người khác bảng nửa con mắt, tuy nhiên thiên phú không tồi, trong số những nội môn đệ tử thì hắn có thực lực khá mạnh.
Thế nhưng lại bị người ta chặt xuống một tay?
Trong lòng Nguyên Tử chân nhân rung động một tia dự cảm không ổn, bất giác trong lòng thoáng qua bóng dáng Tinh Hồn.
Trước đó đưa Tinh Hồn đến Vân Vụ Linh Tuyền tiếp nhận tu hành, vừa mới trở về phủ đệ không lâu thì tin tức này truyền đến. Chín mười phần, chỉ sợ hung thủ xuống tay chính là Tinh Hồn.
- Ta đã biết, ngươi lui đi.
Chậm rãi ra lệnh với tên đệ kia, Nguyên Tử chân nhân ánh mắt chuyển dời sang Hồng quản sự, trong đôi mắt thoáng qua một tia phức tạp.
- Ngươi nghĩ thế nào?
Hồng quản sự khóe miệng nở nụ cười, chợt hỏi:
- Chu Đào thực lực khá mạnh, tu vi trung kỳ Địa Tiên cảnh, lại bị hắn phế xuống một tay, thực lực thật mạnh. Một gã trung kỳ Địa Tiên cảnh lại chịu thiệt thòi trong tay một tên trung kỳ Phù Tiên cảnh, điều này đúng là khó tin.
Trước đây đã từng được thưởng thức sức mạnh của Tinh Hồn, nhưng một gã Phù Tiên cảnh không những chiến đấu, mà còn trọng thương được Địa Tiên cảnh, thật sự khó mà khiến cho người ta tin nổi.
Tuy nhiên, nếu như nghe được tin tức, một tên trung kỳ Phù Tiên cảnh một mình chiến đấu với hai gã sơ kỳ Linh Tiên cảnh, chẳng biết tâm trạng của Nguyên Tử chân nhân sẽ sinh động như thế nào nữa.
- Đúng là khó tin, nhưng chuyện trên đời, cái quái gì cũng xảy ra được.
Hồng chấp sự tiếu ý cười một tiếng, sau đó nói tiếp:
- Trước đây bảo ngươi thu nhận hắn làm đệ tử, bây giờ có nuối tiếc không?
- Có chút tiếc nuối, bất quá, chỉ sợ với trình độ của ta khó mà trở thành lão sư của hắn.
Thở dài một tiếng, Nguyên Tử chân nhân lại nói tiếp.
- Chu Đào có chuyện, chỉ sợ Chu Kình sẽ không ngồi yên. Ta bây giờ liền đến Vân Vụ Linh Tuyền để quan sát, Hồng quả sự có muốn đi cùng không?
- Hô hô… lão phu còn bận chuyện ở kiếm các, mấy tên tiểu bối hồ nháo, vẫn là phó tông chủ ngươi đi làm đi.
- Lão già lười biến.
Thấy điệu bộ lười biến của lão ta, Nguyên Tử chân nhân không nhịn được bèn mắng một tiếng, sau đó liền đứng dậy hóa thành một đạo kiếm quang biến mất nơi chân trời.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Tin tức Chu Đào bị một tên nội môn đệ tử phế xuống một tay nhanh chóng lan truyền khắp nội môn Thiên Kiếm tông.
Chu Đào, tuy không thuộc vào loại yêu nghiệt đệ tử như Dương Thiên Quân, Thượng Quan Lãnh, Túy Kiếm… thế nhưng bằng vào tu vi hiện tại, hắn chân chính là một thiên tài.
Không những vậy, bối phận của Chu Đào rất lớn. Hắn là đệ tử dòng chính Chu gia, được Chu gia đằng sau chống lực, có huynh trưởng Chu Kình thuộc về đệ tử cấp yêu nghiệt thiên tài, thân phận trưởng lão Thiên Hội.
Thân phận của người trọng thương Chu Đào khiến chúng nhân hiếu kỳ.
Không quá khó khăn liền điều ra tra được.
Tinh Hồn, tu vi trung kỳ Phù Tiên cảnh, vừa mới tấn chứ nội môn đệ tử cách đây năm ngày.
Nội môn cùng ngoại môn khác biệt. Nội môn đệ tử chủ yếu dành phần lớn thời gian để tu hành, nếu không phải ở động phủ của bản thân tu luyện thì cũng ra bên ngoài lịch lãm, vậy nên chiến tích của Tinh Hồn ở ngoại môn không mấy được nội môn đệ tử biết đến.
Bất quá, đó là do hắn không làm ra sự việc trọng thương Chu Đào. Muốn điều tra thông tin, bất quá chỉ cần một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
Nghe nói, Tinh Hồn trước khi trở thành ngoại môn đệ tử, trong lúc khảo hạch giết sạch thế gia đệ tử thiên tài.
Nghe nói, Tinh Hồn tiến nhập Thiên Kiếm tông, trên Phi Thiên Chu trọng thương nội môn đệ tử Lâm Kỳ.
Còn nghe nói, Tinh Hồn trên Sinh Tử Đài chém chết Thiên Hội đệ tử Chu Văn Thành. Mà Chu Văn Thành, lại chính là thân đệ tử Chu Kình.
Thật sự có chút đặc sắc.
Bên ngoài Vân Vụ Linh Tuyền lúc này đang tập trung rất đông người, không chỉ có nội môn đệ tử, mà còn có cả một vài vị trưởng lão đến để quan sát sự tình nữa.
Đứng ở một góc, có mấy bóng người đứng tụ hội lại thành một nhóm, nam nữ xen lẫn. Nam thì anh tuấn tiêu sái, nữ thì dung mạo xuất trần, dù không muốn gây chú ý, nhưng với dug nhan như vậy khó lòng khiến cho người ta không chú ý đến được.
Nhóm người này chính là những bằng hữu quen biết với Tinh Hồn trước đây, bao gồm Hạng Hạo, Bắc Cung Thanh Đan, Chu Ân…
Trăm năm trôi qua, bọn họ đều tiến nhập nội môn đệ tử cả, hơn nữa thực lực bất phàm, đều là những thiên tài đệ tử cả.
Bắc Cung Thanh Đan tiến vào sơ kỳ Địa Tiên cảnh, kém một chút nữa liền đột phá trung kỳ Địa Tiên cảnh.
Chu Ân cũng đồng dạng giống như Bắc Cung Thanh Đan, thêm một đoàn thời gian nữa liền đột phá.
So với Bắc Cung Thanh Đan và Chu Ân thì Hạng Hạo là người tiến bộ nhanh nhất, không ngờ đã gần bước vào hậu kỳ Địa Tiên cảnh rồi. Có thể nói, nếu xét theo thời gian thì Hạng Hạo không thua kém gì so với Dương Thiên Quân cả.
Bất quá, nhìn Hạng Hạo so với trước đây, tuy rằng vẫn anh tuấn phong trần, thế nhưng mái đầu điểm bạc, hai bên tóc mai trắng xóa, thoạt trông như một người đàn ông trung niên vậy.
Hạng Hạo bị gieo xuống thần cổ, theo tu vi càng mạnh thì thọ nguyên càng bị giảm sút. Nếu không được hạ trừ thần cổ, chỉ sợ thời điểm ngã xuống không còn bao lâu nữa.
Đương nhiên điều ngày người khác không hề biết, chỉ biết rằng Thiên Kiếm tông càng thêm xuất hiện gã thiên tài mà thôi.
- Trăm năm trước tại thí luyện đệ tử oanh động, bây giờ lại tiếp tục oanh động, bãn lĩnh của hắn ngày một lợi hại à.
Bắc Cung Thanh Đan tiếu ý cười nói.
- Ngươi nghĩ thực lực của y hiện tại như thế nào?
Đứng bên cạnh, Hạng Hạo hai lọn tóc trắng nhẹ bay trong gió, ánh mắt sáng lên một tia linh quang, hai tay khoanh lại ôm Tuyền Cơ kiếm, trên người phản phát như một thanh lợi kiếm, nhìn khí chất ngày một lợi hại. Hắn trầm ngâm một lúc, chợt hỏi.
- Trước đây, có lần ta có giao thủ với Chu Đào.
Hoắc Tôn, từng là trưởng lão ngoại môn Nhân Hội, bây giờ cũng theo mấy tên Hạng Hạo trở thành nội môn đệ tử, thực lực nay đột phá sơ kỳ Phù Tiên cảnh, bỗng nói.
- Thực lực Chu Đào khá mạnh. Tinh Hồn hắn đánh bại Chu Đào, thực lực chỉ sợ so với ngươi không cách biệt.
Nhiều người tụ tập ở đây đều là Nhân Hội thành viên cả. Bất quá, số người nhận thức được Tinh Hồn không quá nhiều, còn chưa đến mười người.
Nội môn Nhân Hội, thực lực của Hạng Hạo rất mạnh, cơ hồ so với Chu Kình không cách biệt bao nhiêu. Có thể nói, Hạng Hạo chính là một trong số những đệ tử cấp yêu nghiệt, thực lực cực mạnh.
Thế nhưng Hoắc Tôn nhận định Tinh Hồn so với Hạng Hạo không cách biệt, thật khiến cho người cảm thấy khó tin.
- Hoắc Tôn, có phải ngươi đang đánh giá cao tên Tinh Hồn đó?
Một tên Nhân Hội thành viên tên là Thẩm Hằng, tu vi sơ kỳ Địa Tiên cảnh, cảm thấy khó tin với nhận định của Hoắc Tôn.
Hạng Hạo thực lực kinh người, Nhân Hội thành viên, Hạng Hạo thực lực xếp vào mười người mạnh nhất. Không chỉ Thẩm Hằng mà còn không ít Nhân Hội thành viên khác cũng không tin tưởng.
- Thực lực của hắn rất mạnh.
Hạng Hạo mở miệng nói.
- Tuy rằng chưa từng chân chính giao thủ, thế nhưng nếu giao chiến với hắn, ta chưa bao giờ dám nắm chắc cả. Trước đây, và cả bây giờ đều như vậy.
Người có khả năng nhìn ra được bệnh tình của hắn, có khả năng trị được bệnh của hắn há có phải hạng tầm thường.
Hạng Hạo đã nói vậy, tuy rằng không nguyện ý, nhưng không ai nói gì thêm.
Đúng lúc đó, một nhóm người khác cũng vừa xuất hiện.
- Ồ, không phải Hạng Hạo đây sao?
Thanh âm vừa lên liền khiến Nhân Hội thành viên chú ý đến.
Chỉ thấy đi về hướng bọn họ, dẫn đầu là một tên thanh niên gương mặt dễ nhìn, đôi mắt cười híp lại, tạo cho người ta một cảm giác xảo trá. Chính là Trương Vĩ, người trước đây là ngoại môn trưởng lão Thiên Hội.
Thiên phú của hắn rất khá, dĩ nhiên theo thời gian cũng liền trở thành nội môn đệ tử.
Đi cùng với hắn còn có một số người quen thuộc khác, tỷ như Dương Khai, Đoạn Hải…
Thiên Hội cùng Nhân Hội xích mích, những thành viên chủ chốt gặp nhau liền tạo thành một trường cảnh dễ gây chú ý, trong không gian ẩn ẩn có những tia lôi điện va chạm. Nếu không phải đang ở trong tông môn, bằng ở bên ngoài, chỉ sợ đã lao vào đánh nhau rồi.
- Chúng ta rất quen nhau sao?
Hạng Hạo liếc mắt nhìn Trương Vĩ, lạnh lùng hỏi.
Ngữ điệu sắc lẻm, không đặt Trương Vĩ vào trong mắt.
Trương Vĩ nội tâm trầm xuống, nhưng biểu cảm trên mặt như thường, tựa hồ như không để ý đến sự lạnh lùng kia.
Chỉ thấy hắn cười ha ha, rồi nói:
- Chỉ nói với các ngươi một tiếng, huynh đệ của bọn ngươi lần này chết chắc. Chu Kình Chu sư huynh lần này đích thân ra tay.
- Chu Kình? Mạnh lắm sao?
Hạng Hạo lại lãnh đạm nói.
Mạnh lắm sao?
Nụ cười trên mặt Trương Vĩ đông cứng lại. Ý tứ của Hạng Hạo chính là hắn chưa từng đặt Chu Kình vào trong mắt.
- Ha ha, ngươi rất tự tin với thực lực của hắn ta? Rất mong chờ, ta liền chuyển cáo lại với Chu sư huynh. Cáo từ.
Nói xong, Trương Vĩ liền kéo người đi mất.
Bắc Cung Thanh Đan ánh mắt hơi lo lắng nhìn Hạng Hạo nói.
- Ngươi mang rắc rối thêm cho hắn rồi thì phải.
- Không phải mang rắc rối, mà sự thật chính là như vậy. Tiềm lực của Tinh Hồn rất mạnh, không phải loại người như Chu Kình có thể đánh đồng.
Hạng Hạo vẫn giữ nguyên suy nghĩ, không hề bởi vì tiếng tăm thực lực từ trước đến nay của Chu Kình mà dao động. Hắn rất có lòng tin, trận chiến này, Chu Kình nhất định bại.
- Nói chính xác lắm.
Khi Hạng Hạo vừa mới nói xong thì một thanh tâm khác vang lên bên tai.
Ánh mắt nhìn qua thì phát hiện, chẳng biết từ lúc nào Thượng Quan Lãnh đã xuất hiện.
Hạng Hạo trong lòng trầm xuống. Hắn vốn tự tin với thực lực của mình, vậy mà Thượng Quan Lãnh ở gần đến vậy mà hắn cũng không phát giác ra được.
- Gặp qua Thượng Quan sư huynh.
Nhìn bề ngoài, Thượng Quan Lãnh chỉ là một gã sơ kỳ Địa Tiên cảnh, tu vi kém hơn so với Hạng Hạo. Nhưng trực giác mách bảo, tuyệt đối Thượng Quan Lãnh không giống như bề ngoài.
Vả lại, Thượng Quan Lãnh là Chiến Bang thành viên, thời gian trở thành nội môn sớm hơn, gọi một tiếng sư huynh khách khí cũng chẳng có gì mất mặt.
- Lâu ngày không gặp, thực lực của ngươi lại mạnh hơn. Aizz… ta đúng là kém cỏi, bị mấy tên sư đệ vượt mặt cả rồi. Mất mặt quá.
Thượng Quan Lãnh gương mặt lộ vẻ thất thần, chán nản nói.
Nhưng ai mà biết được rằng, cái tên nhìn lười biến chán nản này đã đột phá hậu kỳ Địa Tiên cảnh, thực lực vô cùng mạnh chứ.
- Sư huynh nói đùa.
Hạng Hạo dĩ nhiên sẽ không tin thực lực của Thượng Quan Lãnh kém cỏi. Chỉ sợ là hắn ta đang cố ý sử dụng thủ đoạn nào đó để che dấu thực lực của bản thân.
Có vẻ như nhìn ra được sự cảnh giác của Hạng Hạo, bất quá Thượng Quan Lãnh không bận tâm đến, lại chuyển sang chủ đề Tinh Hồn nói tiếp.
- Mà sao ngươi lại tự tin với gã Tinh Hồn đó vậy? Ta nghe nói, hắn chỉ là một gã trung kỳ Phù Tiên cảnh thôi mà.
Hắn làm ra vẻ hiếu kỳ.
- Sao? Hắn chỉ là một gã Phù Tiên cảnh?
Thẩm Hằng gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.