Chương 47: Hành trình một mình
Kha Thiên Lạc gương mặt biến đổi, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Thực sự mà nói, hắn muốn ở lại để chính mắt nhìn thấy Ti Mệnh an toàn rời khỏi đây. Vả lại, đối với mấy người này, không hiểu sao trong nội tâm lại sinh ra cảm giác bất thiện, dù rằng bọn họ đã giúp đỡ cả hai.
- Không nghe ta nói sao?
Người đàn ông áo đen chân mày nhíu lại, từ đôi mắt sáng lên một tia khó chịu. Càng như vậy, Kha Thiên Lạc càng không muốn để Ti Mệnh ở lại một mình với đám người này.
- Ta muốn tự mình tiễn cậu ấy rời khỏi đây.
Trước sức ép của người đàn ông, Kha Thiên Lạc không chút tỏ ra yếu kém.
Chỉ thấy gã đàn ông áo đen hừ lạnh một tiếng, xem như hết kiên nhẫn với Kha Thiên Lạc thì đúng lúc này, không chỉ gã ta mà ngay cả những người khác cũng cảm thấy rét lạnh.
Cảm giác rét lạnh này không phải được tạo thành bởi khí lạnh trong không gian. Bọn chúng dù sao cũng là những dị sĩ đã đột phá đến Tẩy Cốt cảnh, khí lạnh bên ngoài căn bản không thể khiến cho bọn chúng bị cảm nhiễm được.
Cái lạnh này chính là lạnh lẽo từ tận linh hồn, là một cảm giác nguy hiểm, up hiếp đến tính mạng. Bọn chúng cả kinh, xoay người lại thì bất thình lình ở đằng sau xuất hiện một ông lão áo bào đen.
Ông ta xuất hiện giống như u linh, như thể đã hòa nhập vào thiên địa vậy.
- A Công.
Kha Thiên Lạc và Ti Mệnh nhìn thấy ông lão quen thuộc ấy thì đồng thời thốt lên. Cả hai lập tức chạy đến cạnh A Công, giống như hai đứa cháu nhỏ trông thấy người ông hiền từ của mình. A Công nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa bọn họ, gương mặt lộ vẻ hiền từ.
Giọng nói trầm ấm chứa chan sự quan tâm:
- An toàn là tốt rồi.
Trấn hai Ti Mệnh và Kha Thiên Lạc, sau đó đẩy hai đứa bọn họ về phía sau. Ti Mệnh từ nhỏ đã luôn được A Công che chở, quan tâm, bảo vệ hết mực. Bất cứ lúc nào nhìn thấy cái bóng lưng dù già nua này, nhưng trong lòng hắn luôn có cảm giác, dù cho ông trời có sập xuống thì vẫn có A Công chống đỡ. Còn Kha Thiên Lạc, hắn luô sùng bái A Công. Bây giờ lại được A Công bảo vệ, được nhìn thấy cái bóng lưng vĩ đại này, không hiểu sao mũi lại cay cay, trong lòng dâng lên một cảm giác xúc động khó nói thành lời.
A Công nhìn đám người áo đen, miệng chợt nở nụ cười khách khí, ôm quyền nói:
- Đa tạ các vị đã giúp đỡ hai đứa nhỏ này, lão phu thay hai đứa nó đa tạ các vị. Lão phu bần hàn, không có gì quý giá ngoại trừ một ít nội đan của hoang thú hồi trẻ lão phu ngẫu hứng sưu tập, hy vọng có thể lọt vào mắt các vị, báo đáp cái nhân tình này.
Vừa nói, A Công vừa lấy ra một cái túi bằng da thú ném qua cho gã đàn ông áo đen đứng chính giữa. Gã ta chụp lấy, không kiểm tra bên trong có phải thực sự chứa nội đan hay không, thái độ khó chịu ban nãy đã thay đổi hoàn toàn, vui vẻ cười nói:
- Tiền bối khách khí rồi. Hai đứa nhỏ này đều thiên phú hơn người, nếu bị Phong Tuyết bộ lạc trừng phạt, chẳng khác gì phế bỏ đi thiên phú của chúng ta. Chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự.
Rồi hắn chuyển sang nhìn Kha Thiên Lạc và Ti Mệnh, nói tiếp:
- Ta tên Đoạn Thiên Sơn, sau này nếu có dịp thì hy vọng hai người các ngươi nhớ nhân tình ngày hôm nay. Chúng ta đi.
Nói rồi, Thạch Thiên Sơn ôm quyền với A Công, cuối cùng dẫn mấy người còn lại hòa vào màn đêm mà biến mất.
Sau khi bọn chúng biến mất, Kha Thiên Lạc với Ti Mệnh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hai bọn chúng đều có cảm giác, đám người này có tâm tư bất thiện đối với bản thân Ti Mệnh.
Chỉ sợ cũng giống như Phong Tuyết bộ lạc đang nhắm vào sự biến đổi kỳ dị trên người hắn. Cũng may A Công xuất hiện kịp thời, nếu không đám người kia chẳng dễ dàng gì buông tha.
- Chuyện đã qua, A Công không muốn nhắc lại làm gì. Chỉ hy vọng sau này hai đứa hành sự cẩn thận, không được bốc đồng, nóng nảy mà làm hỏng đại sự. Lần này chỉ là may mắn, nếu còn có lần sau, hai đứa không dễ dàng sống sót được đâu.
A Công nhìn hai người bọn chúng, vẫn tràn đầy sự quan tâm như trước, nhưng trong lời nói ẩn chứa sự răng dạy nghiêm khắc, khiến cho hai người bọn chúng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, không dám nói gì cả.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
A Công nở nụ cười hiền từ, không tiếp tục dạy dỗ nữa mà bước về phía trước. Ti Mệnh và Kha Thiên Lạc nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, rồi lại nhìn A Công đang chậm rãi bước đi trong gió tuyết.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Trong bóng đêm, những âm thanh xào xạc cùng với tiếng gió rít gào, có những bóng đen thoát ẩn thoát hiện trên những cây đại thụ trơ trụi, tựa như những u linh vậy. Những kẻ đó chính là đám người Đoạn Thiên Sơn vừa mới bị A Công uy hiếp bỏ đi.
Một tên trong số đó không nhịn được hiếu kỳ, liền hỏi:
- Đoạn sư huynh, vì sao lại bỏ đi? Chúng ta đã có cơ hội moi bí mật của tiểu tử kia mà?
Đoạn Thiên Sơn nhìn gã ta, rồi lại nhìn về phía trước, tựa hồ như đang hồi tưởng về quá khứ, đồng thời lộ ra vẻ sợ hãi hiếm thấy.
- Lão già đó… rất mạnh. Đừng nói là chúng ta, thậm chí có thêm Địch Vũ Hàn cùng mấy người còn lại hợp sức cũng không đủ để lão ta giết.
Nghe Đoạn Thiên Sơn nói trong sợ sệt, tên nào tên nấy kinh sợ không thôi. Giờ mới nhìn rõ lưng áo của Đoạn Thiên Sơn, dù trong trời lạnh, nó vẫn ướt một mảng mồ hôi lạnh khá lớn.
- Rốt cuộc lão ta là ai?
- Các ngươi còn trẻ, không nhận thức được lão ta cũng dễ hiểu. Ta không nhớ rõ lão ta tên gì, nhưng mấy mươi năm trước, trong cuộc chiến với Xích Dung bộ lạc, lão ta một thân một mình giết chết mười đại cường giả Tẩy Cốt cảnh hậu kỳ. Chiến trường năm đó, có thể nói lão là một con quái vật không gì có thể ngăn cản nổi.
Xích Dung bộ lạc trong lời của Đoạn Thiên Sơn chính là một bộ lạc trung giai, thực lực tương đương với Mông Đan bộ lạc. Một bộ lạc trung giai, dĩ nhiên có rất nhiều cường giả tọa trấn. Ấy vậy mà theo như những gì mà Đoạn Thiên Sơn kể, khi ấy cả Xích Dung bộ lạc lẫn Mông Đan bộ lạc đều cực kỳ cố kỵ A Công.
Nhìn biểu cảm của hắn cũng đủ biết, nội tâm đối với A Công kinh hãi đến mức nào. Tại Mông Đan bộ lạc, Đoạn Thiên Sơn cũng coi như là một kẻ ngang ngược. Thế nhưng đối diện với A Công lại run rẩy sợ hãi. Đến lúc này, mấy tên kia mới biết mình vừa mới dạo quanh Quỷ Môn quan một vòng.
Trên trán bọn chúng túa ra mồ hôi lạnh. Cũng may Đoạn Thiên Sơn nhận thức được lão nhân này, nếu là người khác, sợ rằng chuyến này có đi không có về.
- Các ngươi nhớ giữ mồm giữ miệng, không được tiếc lộ thân phận của lão ta. Nếu không tai họa ập vào đầu lúc nào không biết.
Đoạn Thiên Sơn trừng mắt, trịnh trọng nhắc nhở bọn chúng một lần. Bọn chúng nhìn nhau, gật gật đầu đồng ý. Một cường giả như thế, tốt nhất là không nên chọc vào.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Ánh mặt trời xuyên quang tầng mây dày đặc chiếu sáng thế gian. Đã là cuối đông, thế nên dù đã là giữa trưa, không khí cũng chẳng ấm lên bao nhiêu.
Trên một con đường lớn vắng vẻ chợt xuất hiện một bóng người, kẻ này cưỡi một con lừa khá lớn, mỗi bên trái phải đều mang một cái túi đồ rất lớn. Tuy vậy, dường như nhiêu đây vẫn không thấm tháp gì so với sức lực của nó, vậy nên trông bộ dạng của con lừa này vẫn rất thong dong.
Ngồi trên lưng con lừa, gã thanh niên thân mặc bạch y sạch sẽ, tay cầm quyển sách y thư, mắt thì dán chặt vào quyển sách, vừa đọc vừa nghiền ngẫm. Dung mạo gã ta không tính là phong lưu tao nhã, có thể nói là rất bình thường. Tuy nhiên cặp mắt của hắn rất sáng, ngũ quan hoàn chỉnh, từ gương mặt toát lên một loại khí chất trí tuệ.
Thanh niên bạch y này chính là Ti Mệnh.
Hôm nay đã là ngày thứ bảy kể từ lúc rời khỏi Phong Tuyết bộ lạc. Bảy ngày này, đồng hành cùng với hắn chỉ có mỗi con lừa và đống hành trang.
Nhớ lại bảy ngày trước, sau khi A Công xuất hiện giải vây cho hắn và Kha Thiên Lạc thì liền nói với hắn, kể từ giờ phút này, hắn phải tự mình đi lịch lãm rồi.
Tuy đã hạ quyết định từ trước, nhưng khi thời khắc chia ly, Ti Mệnh vẫn không cầm được những giọt nước mắt. Ngày hôm đó hắn đã khóc rất nhiều, nước mắt làm ướt cả vạt áo của A Công.
Từ nhỏ lớn lên tại U Đô bộ lạc, đều dựa vào sự chăm sóc của A Công mà trưởng thành, có Kha Thiên Lạc, có Tang Tương làm bạn, có Tang đại phu dạy hắn học chữ, dạy hắn những điều cơ bản làm người. Bộ lạc nơi Ti Mệnh lớn lên, tuy có nhiều người xem thường hắn, nhưng khi hắn gặp khó khăn gì, bọn họ vẫn sẵng lòng giúp đỡ bất cứ lúc nào.
U Đô bộ lạc, đó chính là quê hương, là tuổi thơ, là tất cả những gì quý báu nhất mà hắn có. Cứ ngỡ bản thân mạnh mẽ lắm, nhưng khi chân chính đối diện, Ti Mệnh mới biết thì ra mình yếu đuối đến mức nào.
Hắn năm nay chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi. Thực sự mà nói, việc rời khỏi U Đô bộ lạc cũng là tình thế bắt buộc. Nếu ở lại, bộ lạc, A Công, những người thân quen đều sẽ vì hắn mà liên lụy.
Rời đi, trong lòng Ti Mệnh chỉ nuối tiếc một điều, đó là hắn được người trong bộ lạc tiễn đưa, không được ngắm nhìn toàn cảnh U Đô bộ lạc một cách gần gũi nhất.
Và… người đó, người trong lòng hắn, Tang Tương, hắn cũng không có cơ hội để trực tiếp nói với nàng một câu, chỉ đành nhắn nhủ lại với Kha Thiên Lạc mà thôi.
Đến bây giờ, dù đã bảy ngày, tâm trạng của hắn chẳng tốt lên được bao nhiêu. Hành trình một mình trên con đường dài này, quả thực rất cô đơn.
- Không biết giờ này bọn họ đang làm gì nhỉ? A Công chắc lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Thiên Lạc thì đi tìm Tang Tương chọc ghẹo rồi. Còn người ở U Đô, có lẽ chuẩn bị sắm sửa làm lễ tế linh cuối năm. Chẳng biết năm nay có long trọng hơn năm trước không. Bọn nhỏ chắc lại tìm cách ăn vụng, bị bắt được là ăn no đòn đây.
Ti Mệnh nhìn lên bầu trời, hồi tưởng lại viễn cảnh U Đô bộ lạc trong nỗi nhớ nhung, vừa xúc động cảm thản.
- U Đô bộ lạc, ta sẽ không bao giờ quên đâu.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
- Thanh Phong trấn, ta đến đây!
Ti Mệnh nhìn thị trấn phồn hoa trước mắt, ở trên lưng lừa gào thét với gương mặt rạng rỡ tràn đầy thích thú. Bao nhiêu tiếc nuối, cảm động một giờ trước đã bị cơn gió cuốn đi mất rồi. Ở trước mắt Ti Mệnh, Thanh Phong trấn tràn ngập người ra vào. Với định lực của một gã thanh niên ở dưới quê mới lên, đây đúng là một thiên đường trong mơ.