Tinh Hồn, nội tâm cũng hơi ngạc nhiên, hắn và Lâm Kỳ chưa từng gặp nhau, vậy mà Lâm Kỳ lại ngầm nhắm vào hắn. Bất quá, trong giây lát Tinh Hồn liền hiểu được nguyên do. Lâm Kỳ chắc chắn là tay chân của những đại thế gia, có lẽ Lâm Kỳ nhận được thư tín nào đó từ các đại thế gia rồi.
Tinh Hồn hắn cũng không quá bận tâm đến, điều này sớm cũng đã nằm trong dự tính. Thập đại thế gia, ngoại trừ Hạng gia ra, cơ hồ chín đại gia tộc khác đều muốn cái mạng nhỏ này của hắn.
Ở lại chỗ này cũng phiền phức, Tinh Hồn liền trở về căn phòng của mình để nghỉ ngơi trong đoạn thời gian này.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một thanh niên ngũ quan tuấn tú, da trắng hồng hào, thoạt trông như một gã thư sinh. Có điều, trong ánh mắt sự kiêu ngạo hống hách không thèm che giấu, không khỏi khiến người nhìn xuất hiện một tia phản cảm. Thanh niên này khoác lên người một bộ xích y, khí chất trên người không tầm thường, tựa hồ là một thế gia công tử, rất là bất phàm.
Người thanh niên xích y này chính là một trong hai thiên tài đã thức tỉnh thiên phú khi thí luyện thiên phú bi – Ân Tiếu Ngạo.
Ân Tiếu Ngạo thức tỉnh thiên phú có tên là Địa Ngục Hổ Vũ Hồn – thuộc Hậu Thiên hạ đẳng thiên phú. Sở hữu thiên phú này liền khiến cho tiên giả thực lực tăng gấp ba lần bình thường, hiệu quả so với Cường Lực Phù thượng phẩm cơ hồ không hề thua kém, mà thời gian duy trì lại lâu hơn so với Cường Lực Phù thượng phẩm.
Ân Tiếu Ngạo nếu không chết non, ngày sau nhất định trở thành cường giả một phương, là trụ cột tương lai của Thiên Kiếm Tông.
Ân Tiếu Ngạo bước đến trước mặt Tinh Hồn. So với Tinh Hồn thì Ân Tiếu Ngạo cao hơn một cái đầu, hơn nửa bất luyện tướng mạo hay khí chất đều muốn lên trên.
- Quán quân thí luyện, nhìn cũng không tồi. Bất quá, sớm thôi hào quang của ngươi sẽ bị dập tắt.
Ân Tiếu Ngạo ánh mắt nhìn Tinh Hồn, dường như ẩn chứa một tia khinh thường.
“Thằng này não bị mốc à?” Giọng nói Tiểu Ứng Long vang lên, đương nhiên chỉ có Tinh Hồn nghe được. Trừ khi ở đây tồn tại Thiên Tiên cường giả, bằng không sẽ không ai phát hiện ra Tiểu Ứng Long.
Dĩ nhiên Tiểu Ứng Long sinh ra chán ghét đối với Ân Tiếu Ngạo, hận không thể nhảy ra ngoài xé rách bản mặt đó của hắn vậy.
Tinh Hồn trong ánh mắt vô thần, cước bộ một lần nữa chuyển động, đi lướt qua người Ân Tiếu Ngạo, cơ hồ xem Ân Tiếu Ngạo như một kẻ vô hình.
Ân Tiếu Ngạo nụ cười trên mặt đông cứng lại, gương mặt nhìn khó coi.
- Đứng lại đó. Ân công tử đang nói chuyện, ai cho phép ngươi đi?
Một kẻ đứng sau lưng Ân Tiếu Ngạo bỗng bước đến trước mặt Tinh Hồn, ngăn chặn cước bộ của hắn lại. Kẻ này có lẽ là một gã tùy tùng của Ân Tiếu Ngạo. Tu vi không tồi, đã tiến giai trung kỳ Phàm Tiên Cảnh, nhưng trước mặt Tinh Hồn thì chẳng là cái đinh gì.
Chỉ thấy hắn chỉ thẳng vào mặt Tinh Hồn, gương mặt giận dữ, quát lớn:
- Tạp chủng, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám…
Hắn chưa kịp nói hết lời, bỗng nhiên chẳng biết từ lúc nào, tả thủ của Tinh Hồn chụp lấy cổ của hắn, sau đó nhấc bổng lên trên trời.
Ân Tiếu Ngạo gương mặt động dung, quay phắt người lại, trừng mắt nhìn Tinh Hồn:
- Bỏ thuộc hạ của ta xuống, bằng không…
]
Giọng nói Ân Tiếu Ngạo gằng xuống, bên trong ánh mắt sát cơ lạnh lẽo.
Mà tên thuộc hạ của Ân Tiếu Ngạo, gương mặt càng lúc càng tái nhợt, biểu cảm thống khổ, ánh mắt nhìn Ân Tiếu Ngạo cầu xin.
Thực lực giữa hắn và Tinh Hồn chênh lệch nhau quá xa, chỉ riêng lực lượng thân thể, gã này dù chạy một vạn tám ngàn dặm cũng không đuổi kịp so với Tinh Hồn.
Vốn dĩ, hắn chỉ mang ý định hù dọa Tinh Hồn mà thôi, qua đó ghi điểm, lấy lòng với Ân Tiếu Ngạo. Bất quá không nghĩ đến, Tinh Hồn không thèm bỏ Ân Tiếu Ngạo vào trong mắt, cư nhiên lại động thủ với gã.
- Nếu không thì sao?
Tinh Hồn lãnh đạm hỏi ngược lại.
- Không thì hôm nay ngươi đừng hòng toàn mạng.
Ân Tiếu Ngạo gằng giọng nói. Đây là quan hệ đến mặt mũi, nếu ngay cả thuộc hạ của mình cũng không cứu được, vậy thì mặt mũi của hắn ném ở đâu được chứ?
Mặc dù mấy ngày trước nghe Tinh Hồn thực lực rất mạnh, nhưng Ân Tiếu Ngạo cho rằng lời đồn thì cũng chỉ là lời đồn mà thôi, Ân Tiếu Ngạo chỉ tin vào sự thật trước mắt. Mà Tinh Hồn chỉ là một gã viên mãn Phàm Tiên Cảnh mà thôi, so với hắn vẫn còn kém xa.
Nhưng Tinh Hồn không ngờ lại đoạt quán quân thí luyện, được ban thưởng hậu hĩnh khiến cho nhiều người ghen ghét. Ân Tiếu Ngạo trong lòng rất khó chịu, hắn nghĩ nếu như bản thân mình được tham gia thí luyện thì cái danh hiệu quán quân đó nhất định là thuộc về hắn.
Cùng lúc đó, một luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện, bên cạnh Ân Tiếu Ngạo bất ngờ xuất hiện một người khác thực lực rất mạnh. Hắn chính là Lâm Kỳ, người trước đó giới thiệu sơ lược về Thiên Kiếm Tông cho các tân đệ tử nghe.
Lâm Kỳ gương mặt mặc dù nhìn rất ôn hòa, thế nhưng trong đôi mắt lãnh khi không che giấu:
- Tinh Hồn sư đệ, trên Phi Thiên Châu cấm các đệ tử chém giết lẫn nhau. Sư huynh muốn ngươi thả hắn xuống.
Thêm một người nữa xuất hiện, nhìn biểu hiện thì ôn hòa, nhưng ngữ điệu thì chính là đang ra lệnh.
Tinh Hồn hắn là người nào, thèm đặt người khác vào trong mắt.
- Ngươi đang ra lệnh?
- Đúng thì sao, Tinh Hồn sư đệ, ta khuyên sư đệ điệu thấp một chút, nếu không sư huynh chỉ đành theo môn quy mà trừng phạt.
Lâm Kỳ cười lạnh.
Chỉ thấy Tinh Hồn gương mặt bất biến, đôi mắt huyết hồng nhìn Ân Tiếu Ngạo, rồi nhìn lướt sang Lâm Kỳ, rốt cuộc dừng lại ở tên thuộc hạ của Ân Tiếu Ngạo.
Nếu không phải Tinh Hồn thả hơi lỏng ra, bằng không gã này đã chết từ tám kiếp. Đương nhiên, đây không phải là hắn úy kỵ Ân Tiếu Ngạo hay Lâm Kỳ gì, mà hắn chỉ muốn xem hai tên này đã làm trò hề gì mà thôi.
- Gã này, trước chọc giận chín đại gia tộc Phong Lâm thành, bây giờ lại tiếp tục đắc tội với Ân Tiếu Ngạo và Lâm Kỳ.
- Ân Tiếu Ngạo, hắn nghe nói là đệ tử của một gia tộc lánh đời tại Phi Lan Châu. Các gia tộc lánh đời, thông thường đều có nội tình rất sâu, so với các đại gia tộc không thua kém. Còn Lâm Kỳ, hắn chính là nội môn đệ tử, thực lực bất phàm, đằng sau còn có thế lực nâng đỡ. Chọc giận hai người này, thực sự không khôn ngoan chút nào.
- Hừ, hắn ngay cả cường giả đỉnh cấp như Tần lão cũng không sợ, hắn có thể úy kỵ Ân Tiếu Ngạo hay Lâm Kỳ được sao?
- Cũng đúng, gã này căn bản là một tên điên mà. Cơ mà với cái sự điên rồi này, mặc dù thực lực không tồi, nhưng rồi cũng sẽ chết non mà thôi.
- ………
Tinh Hồn xảy ra tranh chấp với Ân Tiếu Ngạo cùng Lâm Kỳ lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt. Không những với đám tân đệ tử, mà ở trong bóng tối, những cường giả thủ hộ Phi Thiên Châu cũng bị hấp dẫn sự chú ý.
Không thể không nói, Tinh Hồn quả thực rất điên rồ.
Đột nhiên, Tinh Hồn bàn tay nới lỏng ra, gã thuộc hạ của Ân Tiếu Ngạo rơi xuống đất, liền cấp tốc hô hắn. Cảm tưởng như một vài giây nữa thôi, hắn sẽ bị Tinh Hồn bóp cổ đến chết. Nội tâm hắn lúc này cực kỳ kinh hãi Tinh Hồn, đồng thời nội tâm còn căm ghét thù hận nữa.
Bất quá, khi nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tinh Hồn thì nội tâm run lên từng cơn.
- Hừ, cũng chỉ đến thế thôi.
Thấy Tinh Hồn thả thuộc hạ của minh xuống, Ân Tiếu Ngạo nở nụ cười lạnh. Còn Lâm Kỳ thì sắc mặt cũng dễ coi hơn. Không hẹn mà cả hai cùng nghĩ, Tinh Hồn nhất định là đang e ngại hai người họ. Điều ngày cũng là nghiễm nhiên, cả hai người thân phận so với Tinh Hồn cao hơn, lại có thế lực đằng sau chống lưng, một gã tán tiên thân cô thế cô, lấy cái gì mà địch với hai người bọn họ được.
Trong suy nghĩ của tất cả chúng nhân, đồng dạng đều là như vậy.
Có điều, hành động tiếp theo đã hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ của mọi người, một hành động mà không ai ngờ đến. Khi mà gã thuộc hạ kia còn đang chuẩn bị bò dậy, lửa hận trong mắt nhìn Tinh Hồn, rồi sau đó chuẩn bị chạy đến bên cạnh Ân Tiếu Ngạo thì bỗng một luồng sát cơ ập lấy hắn.
Chưa kịp hiểu sao chuyện gì, chỉ thấy Tinh Hồn bàn tay hóa thành trảo ấn, chụp xuống đầu của gã ta, một chân đạp lấy cái chân của gã để tỳ lại, cuối cùng dùng sức xé đầu lâu của gã ra làm hai mảnh.
Trong phút chốc, máu tươi bắn ra xung quanh, một cảnh tượng rất kinh khủng diễn ra trên Phi Thiên Châu. Một vài giọt máu tươi nóng bỏng bay dính lên trên mặt Ân Tiếu Ngạo và Lâm Kỳ.
Sư kiêu ngạo trên mặt Ân Tiếu Ngạo biến mất, nụ cười trên môi Lâm Kỳ cũng đông lại. Gương mặt của hai gã biến đổi nhanh chóng, trở nên rất khó coi. Sát khí trên người lộ ra, tựa hồ muốn đại chiến với Tinh Hồn một trận.
Chỉ thấy Tinh Hồn nhìn cái đầu gã kia, sau đó ném về phía Ân Tiếu Ngạo và Lâm Kỳ, nhàn nhạt nói:
- Muốn động thủ thì liền động thủ, nói nhiều làm gì?
Toàn trường như muốn nín thở, hít vào một ngụm khí lạnh. Bá bá đạo, quá điên cuồng à. Cư nhiên, trước mặt Ân Tiếu Ngạo và Lâm Kỳ, Tinh Hồn lại giết người ngay trước mắt hai người này. Ở đây, có lẽ chỉ có hắn mới dám làm như vậy.
Ân Tiếu Ngạo gương mặt khó coi đến đỉnh điểm. Từ nhỏ đến bây giờ, chưa bao giờ Ân Tiếu Ngạo hắn bị chịu thiệt như vậy, mà lại còn chịu mất mặt trong tay một gã tán tiên nho nhỏ nữa chứ.
Ân Tiếu Ngạo máu nóng xông lên não, khí tức bừng lên.
- Ta phải giết ngươi.
Hắn gằng giọng nói, chuẩn bị xông đến giết chết Tinh Hồn thì bỗng cánh tay Lâm Kỳ chắn trước người Ân Tiếu Ngạo lại.