Chương 361: Người trong mộng
“Có chút may mắn. Mà ngươi thực lực không sai, tiến vào mười hạng đầu Đằng Long Chiến, nếu không phải đụng phải Thượng Quan Lãnh, thứ hạng của ngươi sẽ còn cao hơn nữa.”
Thân ở Loạn Tiên Hải, tuy nhiên có không ít tin tức bị Tinh Hồn nắm bắt được, nhất là những tin tức vè bốn cuộc chiến khác trên bốn châu Kim Lan quốc.
Dĩ nhiên nguyên nhân lớn lến đều nhờ vào Lục Phong, cứ một đoạn thời gian thì lại tìm đến chỗ hắn nói chuyện phiếm, không biết cũng không được.
Hạng Hạo nghe vậy thì nở nụ cười khổ, sau đó nhìn về phía Dung Mẫn Nhi.
“Dung tiểu thư, còn nhận ra tại hạ không?”
Thanh âm ôn hòa vang ra từ miệng Hạng Hạo, hướng về phía Dung Mẫn Nhi ôm quyền chào hỏi.
Lúc này, Dung Mẫn Nhi cô nàng đang ngồi thở dốc, gương mặt không giấu được sự khó chịu. Bị Tinh Hồn một đường xách chạy, tuy so với trước đây tình huống tốt hơn một chút, thế nhưng cũng không tránh khỏi oán niệm. Thô bạo với nữ tử như vậy, e là cũng chỉ có hắn.
“Ngươi là kẻ nào? Quen mặt à?”
Đang lúc khó chịu thì bị Hạng Hạo hỏi đến, nàng ngữ điệu không che dấu khó chịu, đanh chua quát một tiếng.
Nhìn Hạng Hạo gương mặt ngẩn ra, không biết mình có chỗ nào thất lễ với nàng hay không mà lại bị nàng phản ứng mạnh như vậy.
Cũng tội cho Hạng Hạo, bị Dung Mẫn Nhi giận cá chém thớt. Kỳ thực người nàng đang muốn chém chính là Tinh Hồn đang đứng bên cạnh hắn.
Hỏi cũng đã hỏi tới, nếu vì một chút khó chịu của nàng mà từ bỏ, thành ra bản thân với nàng thất lễ.
Vì vậy Hạng Hạo ho khan một tiếng lấy lại phong độ, chỉ có điều nhìn bộ dạng của hắn có chút hơi bi thương do đã nhuốm màu năm tháng.
“Khụ khụ, tại hạ là Hạng Hạo, nói tên chắc Dung tiểu thư nhất thời không nhớ ra.”
Vừa nói, Hạng Hạo vừa cầm thanh kiếm đưa về phía trước, nhìn cái cách hắn cầm kiếm và đưa lên, ẩn ẩn rất cẩn trọng và nâng niu.
Chỉ thấy thanh kiếm này một thân xanh lam, ánh lam quang nhàn nhạt, nhìn ra có chỗ bất phàm, cấp bậc, không ngờ đã chạm đến thượng phẩm linh khí cực kỳ trân quý, không phải người nào muốn cũng được sở hữu.
“A… Tuyền Cơ?!”
Trông thấy thanh tuyệt kiếm này, cái miệng nhỏ của nàng khẽ hô lên một tiếng.
Nó chính là Tuyền Cơ kiếm – bảo kiếm mà huynh trưởng của nàng nhờ một vị Luyện Binh sư, sử dụng tài luyện Tuyền Cơ Huyền Băng Ngọc tạo thành, vốn để nàng mang theo bên người hộ thân, nhưng sau đó không lâu nàng đã đem nó tặng cho ân nhân của mình.
Ân nhân đó, đích xác chính là Hạng Hạo.
“Ngươi là người năm đó cứu ta khỏi đám dâm tặc kia?”
Nhận ra lai lịch của nó, dĩ nhiên lập tức nhớ ra Hạng Hạo, thái độ của nàng vì vậy mà cũng thay đổi.
Dễ nhìn ra được, trong mắt Hạng Hạo thoáng qua một tia ôn nhuận vui mừng.
Trên một nở rộ nụ cười, gật đầu đáp.
“Chính là tại hạ. Vẫn luôn muốn gặp lại Dung tiểu thư, chỉ là cách biệt quá lớn, thế nên không có cơ hội, không ngờ lại diện kiến nàng trong tình huống này, ha ha…”
Lúc trước trông thấy Dung Mẫn Nhi trên Cổ Nguyên đảo, tuy nhiên tình huống lúc đó rất đặc thù nguy hiểm: Tinh Hồn, Dương Thiên Quân và Dung Trần, ba tên tuyệt thế yêu nghiệt này uy áp giao đấu khiến thiên địa biến sắc, chính hắn muốn tiến vào cũng không thể.
Mang tâm tư muốn chào hỏi nàng, không ngờ lại gặp lại nhau ở tình huống hiện tại.
“Ban nãy ta hơi nóng tính, ngươi đừng để bụng.”
Vừa nói, ánh mắt sắc bén chua ngoa vừa liếc Tinh Hồn một cái, hẳn là vì hắn mà nàng mới tức giận với chính ân nhân của mình.
Đang ngồi xuống nghỉ ngơi, bất giác sóng lưng chạy dọc một cơn hàn khí, bất thình lình rùng mình một cái, Tinh Hồn cũng không biết nguyên nhân đâu. Mà cho dù có biết, chỉ sợ cũng chẳng làm được gì.
Sau khi trừng mắt nhìn Tinh Hồn, ánh mắt của nàng thu hồi, lại nhìn đối diện với Hạng Hạo, đương nhiên ánh mắt hoàn toàn cải biến.
“Đừng gọi cái gì Dung tiểu tư, ta nghe không thuận tai, ngươi cứ gọi ta là Mẫn Nhi là được.”
Không giống với các tiểu thư khuê các khác, từ nhỏ Dung Mẫn Nhi đã đi theo Dung Trần và mấy gã huynh đệ của hắn, đi lầu xanh uống rượu ngắm mỹ nhân cho đến gây sự đánh nhau, chuyện gì cũng đều trải qua cả, thành ra tính cách của nàng rất phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết.
“Như vậy liền gọi nàng là Mẫn Nhi.”
Ngữ điệu Hạng Hạo có hơi mất tự nhiên, có lẽ khi nói chuyện với chính tiểu cô nương này, hắn mới mất tự nhiên như vậy.
Dung Mẫn Nhi cười tươi gật đầu, bất chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Hạng Hạo hỏi.
“Mà ngươi… trước đây ngọc thụ lâm phong lắm mà, sao bây giờ lại…”
Hiếu kỳ vì bộ dạng nếm trải tuế nguyệt năm tháng này của Hạng Hạo, Dung Mẫn Nhi buộc miệng hỏi, chợt nhận ra có gì đó không ổn, đang định thu hồi câu nói thì Hạng Hạo nở rộ nụ cười, đáp.
“Cơ địa có chút không bình thường, nhưng sớm thôi sẽ trở lại như lúc trước, ha ha…”
Lúc này, Lục Phong và Bắc Cung Thanh Đan ngồi ở một góc đối diện với hai người Hạng Hạo. Ánh mắt Lục Phong chớp lóe, khẽ nói.
“Nếu ta đoán không sai thì, Hạng Hạo bị tiểu cô nương kia hớp hồn rồi.”
“Hẳn là không sai. Ta nhớ, từ lúc hắn có được Tuyền Cơ kiếm thì lúc nào cũng khăng khăng ôm giữ bên mình, bảo kiếm lợi hại như vậy mà không nỡ sử dụng, cưng như trứng mỏng. Vốn cảm thấy kỳ lạ rồi, thì ra là đơn phương người ta, hắc hắc…”
“Chậc chậc, huynh đệ bị thương hắn không thèm ngó ngàn tới, lại lo đi bầu bạn với mỹ nhân, cái tên mê gái bỏ bạn.”
“Mà tiểu cô nương kia đúng là mỹ nhân, nhìn thân thể kìa, chậc chậc… tuy hơi thấp một chút, nhưng mà tướng tá đúng là quá ngon, Hạng Hạo mà ôm được nàng ta về nhà thì đúng là phúc ba đời nha…”
Lục Phong và Bắc Cung Thanh Đan hai tên nói chuyện cực kỳ hợp rơ với nhau, thay Hạng Hạo vẽ ra viễn cảnh tuyệt mỹ, không biết khi phát hiện bản thân có hai gã bạn tốt như vậy, Hạng Hạo tâm trạng liền thế nào đây.
Nghỉ ngơi một lúc, mọi người xem như đã khôi phục lại thể lực.
“Nghỉ như vậy cũng đủ, nơi này khôn thể lưu lại lâu, trước tiên tìm cách rời khỏi mê cung này trước.”
Hạng Hạo ngồi bên cạnh Dung Mẫn Nhi chợt đứng dậy, ánh mắt bao quát nhìn tất cả chín người, sau đó nói lớn một câu.
Trước đó nhóm người lấy Hạng Hạo làm trung tâm, bởi vì hắn là người có thực lực mạnh nhất.
Chợt nhớ ra gì đó, hắn lại nói tiếp.
“Đúng rồi, giới thiệu một chút. Ba vị huynh đệ này gọi là Đỗ Hoa Cương, Giải Đông và Quách Phi, trên đường ngẫu nhiên gặp qua.”
Hạng Hạo tay chỉ vào ba người thanh niên kia giới thiệu cho Tinh Hồn biết.
Đỗ Hoa Cương, đệ tử Vũ Lan châu Bái Hỏa giáo.
Giải Đông, Kiến Lan minh thành viên, đệ tử Thiên Hạt tông
Quách Phi, đệ tử Phi Lan châu Bá Đao tông.
Cả ba tu vi đều đạt đến trung kỳ Địa Tiên cảnh, tuy không quá mức xuất chúng, thế nhưng chung quy vẫn có chút thực lực, miễn cưỡng xem như nhất lưu thiên tài.
Sau đó, Hạng Hạo lại nhìn sang Tinh Hồn và Dung Mẫn Nhi, tiếp tục.
“Đây là bằng hữu của ta, Tinh Hồn, chính là đệ nhất thiên kiêu Loạn Tiên Hải, quán quân Tinh Vương chiến. Còn đây là Dung gia đệ tử Dung Mẫn Nhi, tiểu muội của Dung tam thiếu Dung Trần. Các vị làm quen với nhau, trên đường tiện thể giúp đỡ.”
Có lẽ cũng không cần phải giới thiệu hai người Tinh Hồn và Dung Mẫn Nhi, một người là tiểu muội của Dung Trần, còn người kia từng trải qua giao phong với hai tuyệt thế kỳ tài Dương Thiên Quân và Dung Trần, muốn không bị biết đến e là còn khó hơn lên trời.
“Đỗ huynh, Giải huynh, Quách huynh.”
Tinh Hồn ôm quyền hướng ba người này, vừa chào hỏi một câu.
Về phần Dung Mẫn Nhi thì, nàng ta chỉ nhìn liếc qua ba người kia một cái, cũng không nói thêm câu nào, có lẽ đã thành thói quen.
Ba người Đỗ Hoa Cương, Giải Đông và Quách Phi trông thái độ của nàng như vậy, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thế nhưng cũng không dám khó chịu ra mặt, dù sao thiết bảng của nàng rất lớn, tùy tiện chọc vào là mất mạng như chơi.
Chào hỏi vài câu giao lưu, tuy rằng xét thực lực mà nói, ở đây không người nào mạnh qua Tinh Hồn cả.
Có điều hắn lười nói chuyện với người khác, thành ra liền để cho Hạng Hạo làm người chủ quản cả.
“Bắc Cung, có thể bắt đầu được chứ?”
Nhìn sang Bắc Cung Thanh Đan, Hạng Hạo chợt hỏi.
Hắn ta thở dài một tiếng, nhìn thần sắc vẫn tồn tại đôi chút mệt mỏi.
“Cầm thứ này, có lẽ khá có lợi với tinh thần lực.”
Bắc Cung Thanh Đan sử dụng tinh thuật để bói toán, suy tính đường đi, theo đó tiêu hao tinh thần lực lượng rất lớn. Hắn dù sao cũng không phải siêu cấp cường giả, tinh thần lực có hạn, vì vậy không giấu được chút mệt mỏi.
Thế nên Tinh Hồn liền tặng cho hắn một cái ngọc bội, ngọc bội này dĩ nhiên thuộc về Thần Thiết môn bảo khố, đối với Tinh Hồn không có tác dụng, đem lưu lại cho Bắc Cung Thanh Đan có lẽ sẽ tốt hơn.
Cầm lấy ngọc bội, Bắc Cung Thanh Đan cảm giác tinh thần trở nên rất thống khoái, không còn vẻ uể oải như ban nãy nữa.
“Ngọc bội này trân quý, ta không thể…”
Lợi hại như vậy, chỉ sợ giá trị phi thường to lớn, Bắc Cung Thanh Đan cổ họng chợt có chút khô rát, tên huynh đệ trước mắt kia vậy mà tùy tiện ném cho hắn một cái pháp bảo trân quý mà mặt không chút đổi sắc.
“Thứ đó với ta vô dụng, nhưng với ngươi nó liền phát huy khả năng chân chính. Cứ giữ lấy, đừng suy nghĩ nhiều. Đoạn đường còn lại đều phụ thuộc vào ngươi cả.”