Chu Văn Thành đây chính là muốn vừa hạ nhục Tinh Hồn, vừa phải buộc Tinh Hồn ói ra linh thạch cho hắn, bằng không sau này đừng mong bước chân vào Vũ Kiếm Các nữa.
Nhìn thấy Tinh Hồn chỉ mới là một gã sơ kỳ Phù Tiên Cảnh mà thôi, mà Chu Văn Thành tu vi hậu kỳ Phù Tiên Cảnh, dĩ nhiên sẽ không đi sợ hãi một gã chỉ mới đột phá cách đây không lâu. Vả lại, đằng sau lưng Chu Văn Thành chính là Thiên Hội, hắn tin tưởng với những lí do này, Tinh Hồn sẽ không dám động vào hắn.
Bất quá, Chu Văn Thành đã đánh giá nhầm Tinh Hồn rồi. Nếu hắn mà úy kỵ cái gì mấy thế lực chống lưng kia, ngày đó tại thí luyện, Tinh Hồn đã không hạ thủ với đám thế gia đệ tử thiên tài rồi.
Hôm đó hắn đã không sợ, như thế nào hôm nay lại đi sợ một gã Chu Văn Thành.
Vốn dĩ muốn lấy ra một ít linh thạch hạ phẩm để bớt đi một số chuyện phiền phức, nhưng bây giờ thì cái suy nghĩ đó của hắn đã bị vứt đi hoàn toàn.
- Chu Văn Thành, cẩn thận!
Không biết là người nào vừa mới kinh hô nhắc nhở, Chu Văn Thành gương mặt kịch biến, lập tức giơ chiếc quạt lên chắn trước người, đồng thời vận chuyển nguyên lực phòng hộ bản thân.
Ầm một tiếng, Chu Văn Thành bị đẩy lùi về phía sau, sắc mặt có chút tái đi, cũng may là thực lực của hắn khá mạnh, thế nên chỉ bị đẩy lùi đập vào vách tường Kiếm Vũ Các thì dừng lại.
Toàn trường hít vào một ngụm khí lạnh, thật không ngờ Tinh Hồn lại xuất thủ với Chu Văn Thành, không những vậy còn bức lùi Chu Văn Thành nữa.
Chu Văn Thành gương mặt khó coi, chính hắn cũng không ngờ Tinh Hồn lại dám hành động.
- Cẩu tạp chủng, ngươi dám…
Chưa kịp nói dứt lời thì bỗng nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, người đó dĩ nhiên chính là Tinh Hồn. Bàn tay hóa thành trảo ấn, đánh ra một đạo quyền kình thẳng mặt Chu Văn Thành.
Sắc mặt Chu Văn Thành lúc này kịch biến, nhưng ngay lập tức đổi thành độc ác.
- Đừng nghĩ chỉ có một mình ngươi biết đánh nhau.
- Ám Kim Khủng Trảo.
Chu Văn Thành nổi giận, nguyên lực vận chuyển, chỉ thấy bàn tay lóe lên một vệt ám kim quang sắc, bên trong ẩn chứa lực lượng phá hoại khủng bố, giương thẳng đến đối phó.
Ngay lúc cả hai chuẩn bị chạm vào nhau thì chính giữa xuất hiện một bóng người. Chỉ thấy người này bàn tay giơ lên, nguyên lực vận chuyển, một lần tiếp lấy hai đòn công kích.
Chỉ nghe một tiếng kình liệt vang lên, chúng nhân đứng quan sát xung quanh bị kình phong đẩy lùi. Gió bụi tan đi, người xuất hiện chính giữa Chu Văn Thành và Tinh Hồn hiện ra.
Hai cánh tay của y vẫn còn đang đỡ một quyền và một trảo, bất quá gương mặt bình thường, ngoại trừ y phục hơi căng phòng lên, mái tóc tung bay phất phơ, ngoài ra không hề có sự khác thường nào khác.
Kế tiếp, y nhẹ nhàng dùng sức mạnh thân thể đẩy ra hai lùi ra. Lúc này Tinh Hồn mới nhìn rõ được gương mặt người vừa mới xuất hiện. Y không ngờ lại là một gã tiên giả Địa Tiên Cảnh, mặc dù chưa bộc lộ thực lực hoàn toàn, thế nhưng vẫn khiến cho người ta sinh ra cảm giác úy kỵ.
Gương mặt người này nhìn khá gai góc trưởng thành, ẩn chứa nét phong trần tiêu dao, dù đứng trong đám đông vẫn không hề bị che khuất phong thái.
- Y phục đó, là người của Hình Kiếm Đường.
Nhìn trang phục của vị đệ tử Thiên Kiếm Tông này, áo bào khoác lên người có màu xích sắc nổi bậc, lưng quấn ngọc đái, bên hông đeo một cái thiết bài có hình tia lôi điện. Đó chính là biểu trưng của Hình Kiếm Đường, địa phương xử phạt những đệ tử vi phạm môn quy.
Chỉ thấy y hai tay phủi bụi dính trên người, gương mặt tươi cười ôn hòa nhìn cả hai người Tinh Hồn và Chu Văn Thành.
- Vũ Kiếm Đường không phải nơi giao đấu, phiền hai vị sư đệ tìm một nơi khác luận bàn, bằng không, Lôi Thần ta chỉ đành mời hai vị sư đệ đến Hình Kiếm Đường uống trà.
Khi thanh niên kia giới thiệu tên mình, gương mặt chúng nhân biến đổi, đặc biệt là Chu Văn Thành, gương mặt hắn kịch biến, vội thu lại biểu cảm giận dữ, ôm quyền hướng Lôi Thần nói:
- Sư đệ Chu Văn Thành mạo phạm, mong Lôi Thần sư huynh thứ lỗi. Sư đệ sẽ không có lần sau.
Lôi Thần, người này tại Thiên Kiếm Tông uy danh khá lớn. Nghe nói trước đây chính là một trong những thiên kiêu ngoại môn, sau khi tiến vào nội môn, nhờ vào một thân kiếm kỹ kinh người, xếp vào một trong hai mươi nội môn đệ tử mạnh nhất.
Mặc dù thiên phú của Lôi Thần rất tầm thường, chỉ ở mức phổ thông, nhưng tâm tính của y kiên định, một lòng hướng về phía trước, một thời gian sau vang danh Thiên Kiếm Tông, được rất nhiều vị trưởng lão chú ý đến.
Sau đó, Lôi Thần tiến nhập Hình Kiếm Đường, từ sau đó ít thấy tung tích, không ngờ hôm nay lại xuất hiện.
- Hy vọng lời của sư đệ là chính xác.
Lôi Thần nhìn Chu Văn Thành gật đầu, sau đó ánh mắt chuyển dời sang Tinh Hồn, như đang muốn nghe câu trả lời từ hắn.
- Không biết tại Thiên Kiếm Tông có những nơi nào để luận bàn.
Tinh Hồn ôm quyền khách khí, sau đó nhìn Lôi Thần hỏi. Lúc này, chân mày Lôi Thần hơi giãn ra, bất quá sau đó chuyển thành ngạc nhiên.
- Nếu luận bàn thông thường thì có thể tìm đến diễn kiếm đường, hoặc luận bàn tại động phủ của mỗi người cũng được. Đương nhiên với điều kiện không làm ảnh hưởng đến người khác cũng như những vị trí cấm như Vũ Kiếm Các thì tùy ý.
- Vậy Thiên Kiếm Tông có Sinh Tử Đài không?
Tinh Hồn lại hỏi.
- Sinh Tử Đài?
Lôi Thần hơi ngẩn ra, gương mặt ngạc nhiên, ánh mắt dò xét Tinh Hồn, dường như nội tâm đang ngạc nhiên vì câu hỏi của hắn.
Mà Chu Văn Thành cũng cực kỳ kinh ngạc, có điều giây lát sau biến thành hưng phấn, cười lớn đáp:
- Sinh Tử Đài dĩ nhiên là có. Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta lên Sinh Tử Đài?
- Tại sao lại không?
Tinh Hồn đầu hơi nghiêng qua, nhìn Chu Văn Thành, ánh mắt thản nhiên nói.
- Ha ha, nếu ngươi đã muốn chết sớm, vậy thì ta không ngại đáp ứng ngươi đâu. Tốt, ba ngày sau, gặp nhau trên Sinh Tử Đài.
- Ngay bây giờ đi.
Tinh Hồn lại nói tiếp.
Lôi Thần đứng một bên nhướng mày. Mặc dù nói quả thực trên đời này có không ít tiên giả có khả năng vượt cấp khiêu chiến, bởi chính Lôi Thần cũng là loại người này. Bất quá, ban nãy thử dò xét Tinh Hồn, Lôi Thần không thấy trên người hắn có gì đặc biệt cả.
Bất quá, chính bởi vì như vậy mà Tinh Hồn khiến cho Lôi Thần hứng thú. “Nếu ngươi thật sự đánh bại Chu Văn Thành, ta có thể cùng ngươi kết giao.” Lôi Thần gương mặt hứng thú, thầm nghĩ.
Mà Chu Văn Thành hết sức ngạc nhiên. Thời gian ba ngày này, vốn dĩ không phải hắn e ngại hay cần chuẩn bị gì, hắn chính là không muốn để người ta thấy hắn ép người quá đáng. Bởi dù sao hắn tu luyện thời gian tại Thiên Kiếm Tông đã lâu, tu vi lại hơn hẳn Tinh Hồn.
- Ha ha, được, ta đáp ứng ngươi.
Cư nhiên Tinh Hồn lại từ chối hảo ý của mình, điều này càng khiến cho Chu Văn Thành thêm cao hứng.
Tin tức Tinh Hồn và Chu Văn Thành thách đấu Sinh Tử Đài nhanh chóng lan truyền ra khắp ngoại môn. Đã rất lâu rồi, ngoại môn chưa từng chứng kiến qua loại thi đấu Sinh Tử Đài, lập tức hấp dẫn sự chú ý.
Bắc Cung Thanh Đan đang ở một quán rượu tại Thiên Kiếm Tông, đang ngồi ngâm nga chém gió với mấy người bằng hữu thì bỗng nhiên có người chạy vào.
- Sinh Tử Đài, ngoại môn xảy ra Sinh Tử Đài, mọi người mau đến xem.
- Sinh Tử Đài, thật sự là Sinh Tử Đài? Hắc hắc, chuyện này thú vị. Mau đến đó xem thử.
- Có biết ai với ai thách đấu với nhau không?
- Biết. Một tên gọi là Chu Văn Thành, người của Thiên Hội, còn đối thủ của hắn trông khá lạ mặt.
Bắc Cung Thanh Đan nhướng mày, hắn đặt ly rượu xuống, sau đó bàn tay bấm độn, nhìn thủ thuật hơi dị hoặc, sau đó lắc đầu cười khổ.
- Này này… không phải là y chứ.
- Bắc Cung huynh, có muốn đến đó xem thử không?
Một người bằng hữu của Bắc Cung Thanh Đan nhìn hắn hỏi.
- Đi, dĩ nhiên phải đi chứ.
Dường như Bắc Cung Thanh Đan đã đoán được tên đệ tử lạ mắt thách đấu với Chu Văn Thành là ai rồi, bất quá việc bấm độn khá mờ ảo, vậy nên Bắc Cung Thanh Đan vẫn quyết định chạy đến đó xem tử.
Không chỉ Bắc Cung Thanh Đan mà cả Hạng Hạo, Lục Phong… đều bị hấp dẫn mà chạy đến Sinh Tử Đài.
Tại một động phủ tu luyện cực kỳ cao cấp tại ngoại môn, đứng trên một cái sân rộng rãi, có một cô gái xinh đẹp cầm kiếm múa võ. Thân hình cực kỳ tuyệt hảo, lớp y phục Thiên Kiếm Tông không thể nào che lấp đi được bóng dáng của nàng.
Gương mặt băng lãnh, ánh mắt tập trung, khí lực lại mạnh mẽ, mỗi đường kiếm nhìn thì nhẹ nhàng nhưng bên trong ẩn tàn sát cơ hung hiểm. Cô gái này chính là Chu Ân, một trong thập đại thiên kiêu ngoại môn.
Bỗng dưng từ trên bầu trời bay đến một đạo kim quang, Chu Ân thu kiếm lại, bàn tay ngọc nâng lên đón lấy đạo kim quang kia. Khi kim quang biến mất thì trên tay nàng xuất hiện một con bạch hạc.
Tin tức từ bạch hạc truyền vào trong đầu nàng.
- Tên đó khiêu chiến Sinh Tử Đài? Đi xem một chút cũng được.
Ban đầu trong ánh mắt Chu Ân xuất hiện một tia do dự, nhưng rốt cuộc vẫn lựa chọn. Tên đó trong câu nói của nàng dĩ nhiên chính là Tinh Hồn. Xem ra Chu Ân đối với tu vi của Tinh Hồn rất tò mò. Thêm một việc nữa chính là thường ngày Bắc Cung Thanh Đan vẫn luôn bên tia nàng lảm nhảm, đánh giá rất cao Tinh Hồn.
Trước khi rời đi, bỗng dưng nhận ra có gì đó kỳ lạ, thân thể nàng dừng lại, ánh mắt đẹp đảo nhìn ra phía sau lưng, thần thức tản ra như muốn tìm thứ gì đó.
- Là mình suy nghĩ nhiều sao?
Chu Ân lắc đầu, sau đó phóng ra pháp kiếm, đạp chân lên pháp kiếm biến mất nơi chân trời.
- Hú hồn, tí thì bị phát hiện.