Chương 172: Kiếm ý
Hai tháng trước, Điền Diệp trông thấy Tiêu Y Y được Dương Thiên Quân nắm tay trước chốn đông người, hành động cử chỉ rất thân mật, thậm chí lúc Điền Diệp chỉ mới có chút ý tứ không vui với Tiêu Y Y thôi mà đã bị Dương Thiên Quân lạnh giọng nhắc nhở.
Dĩ nhiên Điền Diệp sẽ không dám đi oán hận Dương Thiên Quân, bởi nàng không có tư cách đó. Thậm chí, toàn bộ Thiên Kiếm Tông, hoặc là cả Phi Lan Châu này, không một kẻ nào có tư cách oán hận Dương Thiên Quân cả.
Vì vậy, mọi sự căm ghét đều đổ dồn lên Tiêu Y Y cả. Bất quá, bởi vì Tiêu Y Y luôn ở cùng Dương Thiên Quân, thế nên Điền Diệp không có cơ hội để trả thù. Nhưng bây giờ thì khác, Tiêu Y Y không còn đi cùng với Dương Thiên Quân nữa, mà là đi cùng với một kẻ vô danh.
Điền Diệp há có thể bỏ qua cơ hội này, nàng lập tức đến trước mặt Tiêu Y Y, chỉ tay chửi thẳng.
Không chỉ có một mình Điền Diệp, mà cả những nữ nhân đem lòng ái mộ Dương Thiên Quân đều đồng dạng xuất hiện, dùng ánh mắt căm ghét, khinh bỉ nói:
- Dương sư huynh chỉ đùa giỡn với ngươi thôi. Ngươi nghĩ mình là ai, ngươi xứng đứng bên cạnh Dương sư huynh sao? Đúng là nực cười.
- Bị Dương sư huynh vứt bỏ, thế mà ngươi lại dám xuất hiện ở đây, thật khiến cho chúng ta khâm phục à.
- Ha ha, hôm nay lại đi cùng với kẻ nào thế kia. Nhìn kỹ coi bộ hợp với một ả đê hèn như ngươi.
- ………
Dựa vào thân phận của Điền Diệp chính là đệ tử của Tư Mặc kiếm tiên, có một lá chắn vững chắc như vậy, những nữ nhân này tội gì không hùa theo để hạ nhục Tiêu Y Y được.
Sắc mặt Tiêu Y Y đột nhiên tái nhợt, nàng lần đầu tiên phải đối diện với áp lực lớn như vậy, làm sao có thể chịu đựng nổi.
Cơ thể nhỏ bé khẽ run rẩy, nhưng ngay sau đó, một bàn tay ấm áp dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, một luồng nhiệt khí từ bàn tay Tinh Hồn truyền vào cơ thể nàng, nhờ vậy mà Tiêu Y Y mới trụ vững được.
Đi cùng với Tinh Hồn, Hạng Hạo, Bắc Cung Thanh Đan và Lục Phong sắc mặt trầm xuống. Mấy câu nói khó nghe này, đừng nói là một cô gái, ngay cả những nam nhân như bọn hắn cũng khó mà lọt tai.
- Nữ nhân các ngươi sao có thể ăn nói hỗn xượ…
Bắc Cung Thanh Đan tức giận, chuẩn bị thẳng mặt quát mắng bảo vệ cho Tiêu Y Y những một chiếc *bốp* vang lên, tuy âm thanh không quá lớn, nhưng cũng vừa đủ để tất cả những người đang đứng xem kịch đột ngột im lặng.
Chỉ thấy, trên gương mặt kiều diễm của Điền Diệp xuất hiện một dấu tay màu đỏ nóng hổi. Mà đứng trước mặt Điền Diệp, đồng thời chính là người tát vào mặt nàng ta một cái thật kêu, không ai khác ngoài Tinh Hồn.
Điền Diệp thân thể ngây ra như phỗng trong vài giây, sau đó ánh mắt chuyển thành tức giận, trừng mắt nhìn Tinh Hồn, trong ánh mắt đầy lửa giận sát khí.
- Ngươi… ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không mà dám…
Nhưng Điền Diệp còn chưa nói hết câu thì lại một tát nữa giáng thẳng vào gương mặt. Lần này, cú tát của Tinh Hồn mạnh đến nỗi máu từ hai lỗ mũi chảy xuống, khiến cho đầu óc Điền Diệp choáng váng, té lăn ra đất.
Một lần đã đủ khiến cho người ta chấn kinh rồi, mà đằng này Tinh Hồn lại tát Điền Diệp đến hai lần, lần sau mặt hơn lần trước cơ hồ gấp mười lần.
Sau vài giây lặng thinh, lập tức những nữ tử hùa theo Điền Diệp ánh mắt độc địa nhìn Tinh Hồn.
- Điền Diệp sư tỷ chính là đệ tử của Tư Mặc kiếm tiên, ngươi dám đánh Điền Diệp sư tỷ, ngươi quả thực chán sống rồi.
- Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng đáng tiếc lựa chọn sai đối tượng rồi.
- Điền Diệp sư tỷ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đôi nam nữ đê tiện như hai người bọn ngươi.
- ………
Vô số những câu nói đe dọa nhắm thẳng vào Tinh Hồn và Tiêu Y Y, đối với Tinh Hồn thì hắn chẳng quan tâm đến chuyện này, nhưng Tiêu Y Y thì lại vô cùng sợ hãi. Không phải nàng đang sợ hãi mấy câu đe dọa đó, mà sợ hãi vì áp lực đè ép lên người rất lớn.
Đột nhiên ngay lúc đó, vô hình một áp lực khủng bố chẳng biết từ đâu xuất hiện, trong phạm vi hai mươi thước bất thình lình giáng lâm, cảm giác trên vai đang có một tòa núi nhỏ đang không ngừng chèn ép họ.
Khoảng khắc áp lực giáng xuống áp chế những người đứng trong phạm vi hai mươi thước, vô số người ngã quỳ xuống đất, gương mặt trắng bệch, hơi thở gấp gáp; có người thì vẫn trụ vững hai chân, thế nhưng cơ thể run bần bật, sắc mặt so với những kẻ đang quỳ trên đất kia cơ hồ còn muốn thê thảm hơn, tựa hồ phải trả giá rất nhiều mới có thể trụ vững được trước áp lực khủng bố này.
- Kiếm ý? Đây là kiếm ý.
Trong số những người đứng trong phạm vi hai mươi thước, ngoại trừ Tinh Hồn ra thì chỉ còn bốn người Tiêu Y Y, Hạng Hạo, Bắc Cung Thanh Đan và Lục Phong là không bị áp lực kia áp chế lên người.
Hạng Hạo và Bắc Cung Thanh Đan cả hai đều là những người xếp vào những ngoại môn đệ tử mạnh nhất, đối với kiếm ý đã có vài lần tiếp xúc qua, ngay lập tức phát hiện ra cỗ uy thế này dĩ nhiên chính là kiếm thế do kiếm ý tạo thành.
Kiếm ý chính là thứ mà mọi kiếm tu đều muốn hướng đến, Thiên Kiếm Tông chủ tu kiếm đạo, vậy nên kiếm ý càng khiến cho các đệ tử Thiên Kiếm Tông thiết tha mơ ước.
Có điều, trong một ngàn đệ tử chưa chắc có người lĩnh ngộ được kiếm ý. Phàm là những đệ tử ngộ ra kiếm ý liền được Thiên Kiếm Tông đặc biệt chú trọng bồi dưỡng.
- Kiếm ý, đây chính là kiếm ý sao? Thật bá đạo.
Lục Phong cũng là một kiếm tu, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy được kiếm ý thực sự, ánh mắt nhìn Tinh Hồn đầy ngưỡng mộ và sùng bái. Cả Tiêu Y Y cũng không ngoại lệ, không ngờ rằng Tinh Hồn lại lĩnh ngộ được kiếm ý.
Khoảng khắc Tinh Hồn thi triển kiếm ý, chúng nhân gương mặt kinh biến, ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm Tinh Hồn. Đúng lúc đó, đột nhiên trong đôi mắt của Tinh Hồn tự nhiên biến đổi kỳ lạ. Hai con ngươi giữa tròng mắt từ hình tròn biến thành hình trăng non, bên ngoài có bốn dấu ấn giống như hình con nòng nọc đang xoay tròn xung quanh trăng non.
“Nguyệt Thuật”.
Trong vô hình, Tinh Hồn thi triển Nguyệt Thuật lên những kẻ đã buông lời thóa mạ Tiêu Y Y, ngay cả nội môn đệ tử Điền Diệp bởi vì kinh hãi nên cũng bị trúng phải Nguyệt Thuật.
Nguyên đám người hét lên một tiếng bi thảm rất lớn, âm thanh vang lên khiến cho gần như Tiên Kiếm Trường phát sinh sự chú ý.
Trên thượng tọa, Nguyên Tử chân nhân và rất nhiều trưởng lão đang luận bàn với nhau tâm đắc tu luyện cũng như những chuyện lạ xảy ra tại Hư Thần Tinh những năm gần đây thì bị tiếng hét thất thanh đó làm gián đoạn.
Nguyên Tử chân nhân hai hàng chân mày như núi nhướng lên, giọng nói chậm rãi:
- Bên đó có chuyện gì mà lại ồn ào vậy? Không lẽ các đệ tử đang gây chiến?
- Nguyên Tử sư huynh, để ta đến đó xem thử.
- Vậy làm phiền Vân Dịch Lam sư đệ dẫn theo Hình Kiếm đội đến đó xem thử. Nếu có ai gây rối thì cứ trừng phạt theo tông quy.
- Tuân lệnh sư huynh.
Vân Dịch Lam trưởng lão ôm quyền nhận lệnh, sau đó truyền âm gọi theo năm gã đệ tử áo đỏ, chính là những đệ tử Hình Kiếm Đường đi theo sau, trong giây lát liền đến chỗ phát ra tiếng hét thảm ban nãy.
Khi đến nơi, sắc mặt Vân Dịch Lam trưởng lão biến đổi, gầm lớn giọng:
- Các ngươi, rốt cuộc có đặt Thiên Kiếm Tông vào mắt hay không?
Trước mắt, một hiện trường với gần ngàn ngoại môn đệ tử sắc mặt tái nhợt, hô hấp hỗn loạn với, chẳng khác gì vừa mới trải qua một trận chiến kinh thiên động địa. Cũng có không ít những đệ tử ngã lăn xuống đất, ngất ngay tại chỗ. Đặc biệt trong số đó còn có thêm một nữ đệ tử áo vàng nữa.
- Bái kiến Vân trưởng lão.
- Tham kiến Vân trưởng lão.
Trông thấy Vân Dịch Lam trưởng lão xuất hiện cùng với những đệ tử Hình Kiếm Đường, gương mặt rất nhiều người hoảng sợ, nội tâm mong sao đừng dính líu vào chuyện này.
- Hừ, có ai giải thích cho lão phu chuyện gì vừa mới xảy ra ở đây?
Vân Dịch Lam trưởng lão ánh mắt phẫn nộ quét nhìn quanh một vòng, đột nhiên ánh mắt hướng sự chú ý về phía Tinh Hồn cũng với bốn người Tiêu Y Y, Hạng Hạo, Bắc Cung Thanh Đan và Lục Phong.
Đột nhiên từ trong đám đông, một nữ tử đệ chạy ra quỳ trước mặt Vân Dịch Lam trưởng lão, gương mặt sự sợ hãi vẫn chưa tán đi mất, ánh mắt nhen lệ, biểu hiện như rất ủy khuất, giọng nói bi thương vang lên:
- Khởi bẩm Vân trưởng lão, chuyện lần này Vân trưởng lão nhất định phải ra mặt bảo vệ cho Điền Diệp sư tỷ.
- Điền Diệp?
Vân Dịch Lam trưởng lão nhìn về phía nữ đệ tử áo vàng đang được một vài đệ tử đỡ dậy, thoáng giây lát thì liền nhớ ra, Điền Diệp không phải chính là nữ đệ tử mà Tư Mặc kiếm tiên mới thu nhận gần đây hay sao? Tuy rằng tu vi của Điền Diệp không cao, thế nhưng bởi vì là đệ tử của Tư Mặc kiếm tiên, thế nên liền được đưa vào nội môn tu hành.
Tại Thiên Kiếm Tông, Tư Mặc kiếm tiên có thể không phải là người địa vị cao nhất, thế nhưng uy danh cùng với thực lực thì không thể xem thường. Nghe nói thực lực của Tư Mặc kiếm tiên, so với Nguyên Tử chân nhân còn mạnh hơn rất nhiều.
Trong lòng Vân Dịch Lam trưởng lão lóe lên một tia linh quang. Nếu như chuyện này có thể giải quyết thật tốt, để lại ấn tượng với Tư Mặc kiếm tiên, vậy chẳng phải tiền đồ tương lai càng thêm rộng mở hay sao?
Đây chính là một cơ hội trời cho, bởi vậy Vân Dịch Lam trưởng lão liền nắm bắt. Bất quá, gương mặt vẫn bình thường, lại nhìn nữ tử đệ tử nọ hỏi tiếp:
- Nói rõ cho lão phu biết, chuyện này nhất định lão phu sẽ xử lý thỏa đáng.