Chúng nhân trong lòng đều xuất hiện một dự cảm bất ổn khi nhìn tình trạng của Lục Phong lúc này, ngay tức khắc, Huyết Luân hộ phap nhích người xuất hiện đứng phía trước Lục Phong, gương mặt chữ điền với chòm râu đen thoạt trông như một nhà nho, tuy nhiên đôi mắt hiện lên sự nghiêm nghị bức người, miệng hô lên một tiếng: “Lục Phong, tỉnh lại!”
Giọng nói áp bức hóa thành từng dòng sóng âm xoáy vào trong tinh thần Lục Phong, bởi vì Huyết Luân hộ pháp nhận ra được, dường như thần trí của Lục Phong đang bị một thứ gì đó xâm chiếm, và dĩ nhiên, thứ đó hẳn rất là nguy hiểm, chắc hẳn là có liên quan đến thanh kiếm màu đỏ tràn đầy sát khí thần bí kia.
Nhân lúc vẫn còn chưa bị chiếm giữ thần trí hoàn toàn, chưa có khả năng uy hiếp, Huyết Luân hộ pháp lập tức xuất thủ ngay.
Trầm luân trong thế giới tinh thần của chính mình, bởi vì khát khao sức mạnh vô biên của Huyết Ngục mà chính bản thân Lục Phong không hề phát giác ra được, chính mình đang bị Huyết Ngục ăn mòn thần trí.
Nghe giọng nói quen thuộc kia vang lên, bên trong giọng nói ẩn chứa sức mạnh giúp cho hắn ta trong giây lát xuất hiện sự minh mẫn.
“Khốn kiếp, ta bị cái gì thế này. Huyết Ngục, ngươi dám xâm thực ta?” Lục Phong gầm lớn tràn đầy phẫn nộ.
“Ta là chủ nhân của thân thể này, là người quyết định tất cả, còn ngươi chỉ là vũ khí của ta mà thôi. Ai cho phép ngươi chiếm giữ lão tử?”
Không biết từ đâu, từ trong thân thể hắn bộc phát một cỗ sức mạnh phi thường, linh hồn hắn vốn đang bị huyết y nữ tử diễm lệ vô song kia ăn mòn thì lập tức bị cỗ sức mạnh này xua tan, đem nàng bức trở lại bên trong Huyết Ngục.
Tiếng oán than vang ra từ cái miệng nhỏ xinh đẹp, đáng tiếc, trải qua nguy cơ sinh tử, hắn cũng không có cái gì thương hoa tiếc ngọc cả, triệt để khiến cho nàng quay trở lại bên trong Huyết Ngục.
Đầu óc vang lên một tiếng minh minh, đau nhức như búa bổ, thân thể Lục Phong ngã khụy xuống, khí tức lãnh huyết trên người của hắn cũng biến mất, không gian trở lại tĩnh lặng như thường.
Bỗng nhiên phía trước tối sầm lại, Lục Phong mệt mỏi ngẩn đầu nhìn lên thì bắt gặp gương mặt nghiêm nghị quen thuộc, chính là Huyết Luân hộ pháp.
“Hắc hắc, sư tôn, lâu ngày không gặp, chẳng ngờ lại càng phong độ.” Miễn cưỡng nở nụ cười trên miệng.
“Bớt nói nhảm, đưa thanh kiếm kia cho vi sư.”
Hừ lạnh một tiếng, nào thèm quan tâm đến việc Lục Phong vuốt mông ngựa, Huyết Luân hộ pháp bàn tay giơ ra, nghiêm chỉnh nói.
Thở dài một tiếng, cơ mà việc này cũng đã nằm trong dự kiến của hắn rồi, vừa nãy bộc lộ như vậy, thêm vào Huyết Ngục cổ quái nữa, không bị đem đi điều tra mới là chuyện lạ.
Rốt cuộc vẫn phải giao ra Huyết Ngục cho Huyết Luân hộ pháp, thái độ thành thành thật thật, không có nửa điểm chống đối.
“Ngươi tạm thời ở hành cung tu luyện, không có sự cho phép của vi sư thì không được rời khỏi đó.” Cầm lấy Huyết Ngục, có ý định dùng thần niệm khu động cất vào trong nhẫn trữ vật, thế nhưng không ngờ Huyết Ngục không hề có cảm ứng nào cả, trong bụng Huyết Luân hộ pháp giật mình, thế nhưng thần sắc bên ngoài như thường, không hề tạo ra sự kỳ lạ nào khác, trong nửa giây bất thường thì liền thu hồi Huyết Ngục cầm trên tay, kế tiếp ra lệnh cho Lục Phong.
“Đệ tử đã biết. Bất quá trận chiến này, là đệ tử thắng nhỉ?” Thở dài một tiếng, Lục Phong lập tức ôm quyền cúi đầu nhận lệnh, đồng thời không quên hỏi về kết quả của trận chiến.
Đúng lúc đó, Bạch Hải Hiên như lấy lại được tinh thần, hắn lập tức đứng dậy, gương mặt lộ ra sự khó coi vô cùng, miệng quát lớn: “Ngươi sử dụng tà vật, không có tư cách chiến thắng.”
Dĩ nhiên Bạch Hải Hiên không cam tâm, càng thêm mất mặt, thế nên liền đem truy vấn cho Huyết Ngục để đòi lại một chút mặt mũi, càng không muốn danh ngạch kia bị Lục Phong lấy mất.
“Chậc chậc, không ai xích lại à, để cắn bừa bãi vậy.” Lục Phong miệng cười cười, tay khoanh trước ngực tặc lưỡi nói.
“Lục Phong, ngươi…” Bị đối phương đem so sánh với cái gì, không cần suy nghĩ cũng biết, nhìn Bạch Hải Hiên lúc này, cơ hồ sát khí không thèm che giấu.
Ngô Hải Sâm làm trọng tài, trong lúc nhất thời cũng không biết xử lí như thế nào.
“Dùng tà vật muốn diệt sát đồng môn, như vậy cũng tính là thắng? Kết quả trận đấu này, e là không công bằng.” Vừa lúc đó, Nam Độc hộ pháp xuất hiện bên cạnh Bạch Hải Hiên, con ngươi quỷ dị độc ác khi nhìn vào Lục Phong, thanh âm khàn khàn vừa vang lên.
“Đệ tử ngươi dùng độc hạ thủ đồng môn, còn đệ tử của ta, ngay cả một sợi lông tóc cũng không chạm vào, chỗ nào giết hại đồng môn?” Huyết Luân hộ pháp đáp lại.
Không khí dần dần trở nên có chút căng thẳng.
“Khà khà, vừa rồi nếu ngươi không ngăn cản, e là đệ tử của ta đã biến thành một cái xác lạnh. Vả lại, ta nghe nói lai lịch của hắn không tốt lắm, sợ là…”
“Thánh giáo quy tắc như sơn, đệ tử của ta sử dụng lực, vẫn chưa hề động thủ, là do chính đệ tử của ngươi quá kém, đi ra bên ngoài không sợ làm mất mạnh Thánh giáo? Còn lai lịch của hắn thế nào, chưa đến phiên lão quỷ ngươi quan tâm.”
Nhìn thái độ của hai người bọn họ càng lúc càng khó chịu, không gian mùi thuốc súng nồng nặc, cơ hồ như cả hai sắp sửa bộc phát một trận đại chiến.
“Chỉ là một trận luận bàn, không cần thiết phải làm mất hòa khí.” Chiến Lang hộ pháp bước đến gần, đồng thời lộ ra khí thế của bản thân để trấn áp hai người còn lại, dĩ nhiên chỉ dùng uy áp thì không có tác dụng, bởi hai người kia thực lực không hề thua kém Chiến Lang hộ pháp, thế nhưng tại Địa Ngục giáo, Chiến Lang hộ pháp chính là người nắm giữ Hình Bộ, ở tại đây có tiếng nói rất lớn.
Thấy Chiến Lang hộ pháp ra mặt, cả hai đồng thời hừ lạnh một tiếng. Sau đó Huyết Luân hộ pháp cầm Huyết Ngục đưa ra, sau đó nói. “Chuyện này giao lại cho ngươi xử lý, ta sẽ không can thiệp vào.”
Chiến Lang hộ pháp thấy vậy thì gật đầu, đồng thời cầm lấy Huyết Ngục, chỉ cảm giác từ thanh kiếm này truyền vào bàn tay một cỗ hàn khí kỳ dị, trong lòng nổi lên cảm giác hiếu kỳ, tuy nhiên thái độ như thường, kế tiếp nói: “Tạm thời đóng băng kết quả trận đấu, đợi sau khi Hình Bộ điều tra rõ mọi việc thì sẽ công bố sau.”
******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Nhiều ngày sau trận chiến tại Thánh Hỏa Cung chấm dứt, lúc này, Lục Phong đang ở trong hành cung của mình, bên ngoài có rất nhiều đệ tử Hình Bộ canh giữ, phía trước chợt có bóng người xuất hiện, chính là Tinh Hồn.
Thời gian Tinh Hồn trở thành đệ tử Địa Ngục giáo không dài, thế nhưng danh khí của hắn hiện nay rất lớn, thế nên không khó để những đệ tử Hình Bộ nhận ra hắn. Chỉ thấy Tinh Hồn bước đến trước mặt bọn họ, hai tay ôm quyền hành lễ, sau đó nói: “Ta muốn gặp Lục Phong, đã thông qua ý tứ của lão sư, làm phiền.”
Vừa nói, hắn vừa nhanh tay chuyền cho một gã đệ tử Hình Bộ một cái nhẫn trữ vật, bên trong là một lượng tài nguyên tu hành vừa đủ để những người ở đây tu luyện trong vòng ba tháng.
“Được, vào trong đi.” Người nhận nhẫn trữ vật chứa tài nguyên kia ho khan hai tiếng, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho những người khác, sau đó mới gật đầu đồng ý.
“Đa tạ.”
Mấy tên đệ tử Hình Bộ tự động né sang một bên, đồng thời mở ra cấm chế để Tinh Hồn tiến vào.
Cánh cửa mở ra, chỉ thấy Lục Phong lúc này lười biến nằm dài chính giữa hành cung. Nghe thấy tiếng mở cửa cùng với một khí tức quen thuộc, Lục Phong lập tức bật dậy, trông thấy Tinh Hồn đến thăm thì miệng nở nụ cười khổ.
“Chậc, mấy ngày nay chán chết đi được, rốt cuộc cũng có người đến thăm.” Lục Phong miệng than vãn, thở dài một tiếng, sau đó hỏi tiếp. “Bên Hình Bộ đã có kết quả điều tra xong chưa? Bị nhốt ở hành cung hoài chắc ta buồn đến chết mất.”
Tinh Hồn bước đến ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một ly trà, vừa thưởng thức vừa nói: “Vẫn chưa, bất quá cũng chẳng điều tra được gì đâu. Việc ngươi được thả chỉ là sớm muộn, kiên nhẫn chờ thêm đi.”
“Chán chết đi được.” Lại một tiếng thở dài, Lục Phong lết chân bước đến ngồi xuống bên cạnh Tinh Hồn, bất giác thần sắc ngưng trọng lên mấy phần, không còn bộ dáng đùa giỡn như ban đầu nữa. “Tinh Hồn, ta có điểm nghi vấn, huynh có thể giải đáp cho ta được không?”
“Ta biết nghi đang nghi hoặc việc gì.” Đặt ly trà xuống, sau đó nhìn thẳng vào mắt Lục Phong, miệng tiếp tục. “Ngươi còn nhớ Điền Thanh không?”
“Điền Thanh? Thiên Kiếm tông nội môn đệ tử?” Trong nháy mắt, Lục Phong sực nhớ ra ngay.
“Chính là hắn, Hồng Uyên kiếm là vật ta đoạt từ tay hắn.”
Nghe Tinh Hồn nói, thần sắc Lục Phong lập tức ngưng trọng, thân thể đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm Tinh Hồn, bên trong thanh âm ẩn chứa một tia sát khí. “Hắn là do huynh giết?”
“Không sai, là ta giết hắn, cả biểu muội của hắn - Điền Diệp cũng bị ta hạ sát.” Cảm giác được sát cơ phát ra từ Lục Phong, có điều Tinh Hồn thái độ lạnh nhạt, xem như không có việc gì xảy ra.
Bàn tay Lục Phong siết chặt lại, trong đầu sực nhớ lại viễn cảnh hơn trăm năm trước bản thân mình bị Tư Mặc kiếm tiên đuổi giết chỉ bởi vì bị nghi ngờ liên quan đến cái chết của huynh muội Điền Thanh, Điền Diệp, suýt chút nữa mất cái mạng nhỏ, thì ra là do người bên cạnh hắn ban cho.