Mục lục
Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn trường hít sâu vào một ngụm khí lạnh, triệt để im bặc xuống, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Vũ Nguyên Chiếu, càng khiếp sợ hơn là nhìn vào bóng ảnh Tinh Hồng hiên ngang đứng chính giữa chiến đài. 

Vũ Nguyên Chiếu, thiên tài kiệt xuất nhất Huyết Y môn, cứ như vậy mà bị đánh bại? Mà lại chỉ trong một quyền duy nhất, ngay cả ngượng dậy cũng không nổi. 

Rốt cuộc là do Vũ Nguyên Chiếu quá yếu, hay là do Tinh Hồn quá mạnh đây? Chúng nhân ngồi ở đây, ai dám cho rằng Vũ Nguyên Chiếu yếu, dĩ nhiên là không. Thế nhưng vế đằng sau, càng thêm không tin tưởng nổi. 

“Vũ Nguyên Chiếu bại!” Ngô Hải Sâm thân thể đứng sững ra, phải mất vài chục giây mới giật mình tỉnh ngộ, vội hô lớn một tiếng. 

Cũng là một câu nói chiến bại, thế nhưng lần này, nó lại giống như tiếng sấm vang lên giữa bầu trời vậy. Thật sự Vũ Nguyên Chiếu đã bại, mà chỉ bại trong một chiêu duy nhất. 

“Ha ha ha, không biết Vũ Nguyên Chiếu tỉnh lại có còn lớn mồm không ta?” Lục Phong không nhịn được phá lên cười lớn, hắn ban đầu khi Vũ Nguyên Chiếu xông lên chiến đài, mặc dù nhận thức được Tinh Hồn rất mạnh, thế nhưng trong lòng vẫn hơi chút lo lắng, nhưng không ngờ Tinh Hồn lại bá đạo cường hãn đến như vậy, Vũ Nguyên Chiếu, cái gì thiên kiêu chi tử Huyết Y môn ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có. 

“Chậc chậc, bá khí giống hệt bổn long.” Tiểu Long đắc ý nhếch miệng nói. 

“Tiểu sư đệ thật bá khí nha.” Tào Tuyết Dương đôi mắt sáng lên, gương mặt có chút co giật, nhưng ngay sau đó liền nở rộ một nụ cười tuyệt đẹp, trong đôi mắt in lên gương mặt của Tinh Hồn. 

Thời điểm này, Tinh Hồn trở nên sáng chói rực rỡ hơn bao giờ hết. Dĩ nhiên sẽ có người cho rằng, là do Vũ Nguyên Chiếu chủ quan khinh địch, không sử dụng đến Cửu Diễm Huyền Hỏa Công, bằng không sẽ không nhận phải kết cục thảm bại như vậy. Thế nhưng bại vẫn là bại, giải thích, chẳng qua cũng chỉ là biện minh mà thôi. 

“Đặc sắc, đây đích thực chính là ngựa ô của Tinh Vương Chiến nha.” Đoàn Thiên Nhận nhìn Tinh Hồn thoáng qua một tia ngạc nhiên, không nghĩ đến hắn ta lại lợi hại như vậy.

“Huyết Y môn đệ nhất thiên kiêu Vũ Nguyên Chiếu đã bại thảm hại, xem ra người còn lại Hồ Nhất Minh không cần nghĩ cũng biết kết quả như thế nào.”

Một gã trưởng lão Quỷ tông khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, dĩ nhiên vui sướng khi người gặp họa. Trước đó cỡ nào khinh thị Tinh Hồn, bây giờ bị đánh bại một cách triệt để chỉ trong một cái chớp mắt. 

“Hừ, Vũ Nguyên Chiếu tài không bằng người, bại trận sẽ không có gì để giải thích, thế nhưng Tinh Vương vấn đỉnh vẫn chưa kết thúc.”

Vị trưởng lão khác của Huyết Y môn mở miệng, ý tứ muốn nói, đệ tử Huyết Y môn chúng ta đã bại, thế nhưng Quỷ tông đệ tử thiên kiêu các ngươi liệu có ngăn cản được hắn?

Trên chiến đài, ngoại trừ Tinh Hồn ra, chín người còn lại đã có hai người bị Tinh Hồn đánh bại, một là người xếp thứ sáu Công Tôn Lưu, một người xếp thứ năm Vũ Nguyên Chiếu. 

Lại nói trước đó, Chiến Viêm cười lớn châm chọc Tinh Hồn, bây giờ thì miệng câm như hến. Trong đầu hắn cũng đang có ý nghĩ, Vũ Nguyên Chiếu bại là do không sử dụng toàn lực, thế nhưng ai dám nói trước được, liệu khi Vũ Nguyên Chiếu sử dụng cả Cửu Diễm Huyền Hỏa Công thì kết quả có sai biệt? Thách đấu Tinh hồn, Chiến Viêm lúc này không có đủ đảm lượng đó. 

Mộ Ngọc cũng đồng dạng, chỉ thấy hắn nuốt vào một ngụm nước bọt, trong lòng xuất hiện một tia úy kỵ khi nhìn Tinh Hồn phong quang nở rộ, càng nhiều hơn là sự ghen ghét. 

Vì cái gì mà Tinh Hồn lại lợi hại đến như vậy? Địa Ngục giáo có ba người tiến vào mười hạng đầu Tinh Vương Chiến, mà Tinh Hồn là người xếp cuối cùng, thế nhưng bây giờ lại chính là người tỏa sáng rực rỡ nhất. 

“Chiến Viêm, lúc trước ngươi khinh bỉ hắn, bây giờ ngươi có cơ hội thể hiện đấy.” Mộ Ngọc trong lòng khiếp sợ, thế nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt chuyển dời sang nhìn Chiến Viêm, nói một câu khích tướng. 

Chiến Viêm trong lòng thầm mắng Mộ Ngọc một tiếng, nhìn sắc mặt của hắn lúc này khó coi vô cùng. Hắn tự nhiên rất muốn lên chiến đài, tuy nhiên thắng thì không nói, thế nhưng nếu thua, hắn so với Vũ Nguyên Chiếu sẽ còn thảm hại hơi. 

Nếu như Mộ Ngọc đã muốn bỏ đá xuống giếng, vậy thì Chiến Viêm tự nhiên cũng muốn kéo theo hắn.

“Ha ha, ta nhớ không lầm thì ngươi cũng không xem trọng hắn. Hiện tại xếp hạng của hắn đang là thứ năm, mà ngươi lại thứ tư, có hay không nên chứng tỏ một chút vị thứ hiện tại của ngươi đi, Mộ Ngọc!” 

Nụ cười trên gương mặt Mộ Ngọc đông cứng lại, muốn hắn chiến đấu với Tinh Hồn, uy hiếp Tinh Hồn tạo ra, Mộ Ngọc không có đảm lượng đi thách đấu. 

Đột nhiên ngay lúc đó, một tiếng hừ lạnh kiệt ngạo vang lên, kèm theo một cơn cuồng phong lạnh lùng sắc bén. 

Tiếng hừ đó chính là từ Vân Phi Ưng, trông hắn lúc này giống như một tôn thần ưng vậy, kiệt ngạo anh tuấn, khí chất phi phàm làm cho người ta không theo kịp. 

Vân Phi Ưng thân hình khẽ động, trong giây lát xuất hiện phía trên chiến đài. Chỉ thấy Vân Phi Ưng đôi ưng nhãn nhìn vào Tinh Hồn, nói: “Chưa vội, trước tiên cần xử lý một vài thứ vặt vãnh.”

“Cứ tự nhiên.” Tinh Hồn cũng không ham chiến, ánh mắt thu hồi lại từ trên người Vân Phi Ưng, muốn nhìn xem hắn có ý tưởng gì đây. 

Vân Phi Ưng gật đầu, sau đó đột nhiên thần thức mạnh mẽ thả xuống, chốc lát một trận cuồng phong bất ngờ thổi lên, trong cơn gió mạnh theo sức mạnh cuồng bạo khiến cho mấy tên thiên kiêu chi tử còn lại gương mặt biến đổi. 

“Ngoại trừ Bạch Trường Cầm, trong các ngươi, ai dám bước lên chiến đài giao chiến với hắn?” Vân Phi Ưng giọng nói oanh minh như tiếng sấm nổ, trong giọng nói liền tạo thành từng đợt sóng âm ba, không chỉ vang vọng bên trong chiến đài mà còn khuếch tán ra bên ngoài. 

Mặc dù Vân Phi Ưng chưa chiến, thế nhưng đã biểu đạt ra được khí phách kiệt ngạo của bản thân. 

Đôi ưng nhãn sắc bén liếc nhìn từng người một, bỏ qua Bạch Trường Cầm, lần lượt nhìn vào Mộ Ngọc, Chiến Viêm, Cao Chỉ Tuyền, Hồ Nhất Minh và Đoàn Vạn Nguyên. 

“Ta nhận thua.” Một giọng nói dễ nghe vang lên, chính là Cao Chỉ Tuyền. 

“Tốt.” Vân Phi Ưng gật đầu đáp lại. Chỉ thấy Cao Chỉ Tuyền sau khi nói xong thì liền xoay người rời đi, cơ hồ không có tứ ý muốn lưu lại chiến đài, nàng trong lòng không có một chút hứng thú với mấy thứ tranh đấu, dù sao thứ cần đạt được cũng đã đạt rồi. 

Vân Phi Ưng cũng không đặt chú ý lên người nàng, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, sau đó lại hô lớn, giọng nói bá đạo không khách khí: “Ta đếm đến ba, những kẻ còn lại, nếu không ai lên tiếng, thứ hạng của các ngươi chính là do Vân Phi Ưng ta sắp xếp.”

Lại một tiếng sấm nổ vang trời. 

Trước đó Tinh Hồn ngạo mạn không gì sánh được, một hơi khiêu chiến tất cả chín tên thiên kiêu chi tử. Mà Vân Phi Ưng này, cơ hồ sự kiêu ngạo không hề thua kém à. 

Ngoại trừ Bạch Trường Cầm và Tinh Hồn ra, những người còn lại thứ hạng tùy ý hắn sắp xếp. Có nghĩa là trong mắt hắn, ngoại trừ hắn, Bạch Trường Cầm và Tinh Hồn, những kẻ còn lại đều là rác rưởi không đáng đặt trong mắt. 

Lão tử muốn ngươi xếp hạng thứ mấy thì ngươi phải ở nguyên thứ hạng đó, không có quyền mở miệng khiếu nại, chỉ có im lặng gật đầu. 

Quá mức bá đạo, Vân Phi Ưng rốt cuộc xem các thiên kiêu chi tử trên Tinh Vương Chiến này, so với rác rưởi khác biệt bao nhiêu?

“Vân Phi Ưng, ngươi…”

Mộ Ngọc, Chiến Viêm, Hồ Nhất Minh gương mặt tái nhợt, cực kỳ khó coi. Có thể thực lực của bọn hắn từng người không mạnh bằng Vân Phi Ưng, thế nhưng bị khinh thường như vậy, dĩ nhiên cực kỳ khó chịu. 

“Câm miệng cho lão tử, ai cho các ngươi có quyền phát biểu ở đây.” Một tiếng gầm thét, không gian ầm ầm chấn động, cuồng phong nổi loạn lên trong tiếng quát của Vân Phi Ưng. 

Mà lại, tiếng quát này hướng thẳng vào ba người Mộ Ngọc, Chiến Viêm và Hồ Nhất Minh, ba tên thiên kiêu chi tử đối với ý tứ của hắn phản đối. 

Cảm giác được nguy cơ ập đến, sóng âm như sóng thần ập đến, cả ba tên Mộ Ngọc, Chiến Viêm và Hồ Nhất Minh lập tức vận chuyển sức mạnh ngăn cản công kích của Vân Phi Ưng lại. 

Đều là thiên kiêu chi tử danh chấn nhất phương, nhưng không nghĩ đến thực lực lại chênh lệch cực lớn, chỉ một tiếng gầm mà khiến cả ba huyết khí trong cơ thể đảo lộn, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lảo đảo bước lùi về phía trong, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Vân Phi Ưng, thực lực cơ hồ sâu không thấy đáy. 

“Cút.” 

Vân Phi Ưng lạnh lùng nhìn xuống, giống như thần ưng trên bầu trời nhìn xuống những con chuột nhãi nhép vậy, không hề lưu lại một chút mặt mũi nào cho ba tên thiên kiêu này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK