Chương 24: Âm Cốt Cổ Độc
Chỉ thấy gương mặt đang giận dữ của Hoằng Khương khẽ kinh biến, dường như trong lòng đang lo sợ. Cái đại sự gì đó mà Man công Mộ Lan bộ lạc đang sắp thực hiện có lẽ rất quan trọng, thế nên hắn mới biến sắc như vậy. Hoằng Khương hừ lạnh, nói:
- Không cần ngươi nhắc nhở, ta tự biết nên làm thế nào.
- Thiếu chủ đã nói như thế thì thuộc hạ yên tâm rồi.
Cũng chẳng quan tâm Hoằng Khương đang nghĩ như thế nào, với thân phận của Vưu Thành chỉ có thể nhắc nhở đến thế, còn hành động thế nào thì còn phải tùy thuộc vào suy nghĩ của Hoằng Khương.
Hoằng Khương tuy kinh sợ, chỉ là khi nghĩ mình chịu thiệt thòi bởi Kha Thiên Lạc thì vẫn kìm được tức giận. Sự việc kia có lẽ không dễ dàng bỏ qua.
- Vưu Thành, ngươi có cách nào giúp ta giết chết được Kha Thiên Lạc không?
Trong lòng Hoằng Khương chợt lóe, bỗng liếc mắc âm trầm nhìn Vưu Thành.
- Kha Thiên Lạc này thiên phú cực cao, tương lai nhất định sẽ trở thành một mối nguy cho Mộ Lan bộ lạc chúng ta.
Vưu Thành trầm ngâm một lúc, sau đó giọng nói lạnh lẽo vang lên. Vừa nói, Vưu Thành vừa đưa tay lấy từ trong cái túi da ra một cái lọ gỗ nhỏ, hướng Hoằng Khương nói tiếp:
- Đây là Âm Cốt Cổ Độc thuộc hạ vô tình có được, độc này dù là cường giả Tẩy Cốt cảnh trúng phải cũng có nguy cơ tử vong. Nếu như tiểu tử Kha Thiên Lạc trúng phải, hắc hắc…
Bỗng gương mặt Vưu Thành trở nên độc ác, giọng cười của nghe trầm trầm ẩn chứa tầng tầng sát khí khiến cho người ta rét run.
Hoằng Khương cầm lấy chiếc bình đựng Âm Cốt Cổ Độc, trong mắt lóe hàn mang độc địa.
- Cách này không tệ, nhưng nếu bị phát hiện chỉ sợ ta khó mà rời khỏi Phong Tuyết bộ lạc.
- Hắc hắc, thiếu chủ đừng lo. Người trúng phải Âm Cốt Cổ Độc mười ngày sau mới bắt đầu phát tác, triệu chứng ban đầu chỉ giống như bị phong hàn, nếu không có thủ pháp cao minh thì không cách nào phát hiện được. Đến khi nhận ra bị trúng độc thì ngay cả thần linh hạ phàm cũng chẳng thể cứu nổi.
Thấy Hoằng Khương lo lắng vì sợ bị phát hiện, Vưu Thành nở nụ cười âm tàn nhỏ giọng giải thích.
- Nếu vậy… hắc hắc, Vưu Thành, công này của ngươi không nhỏ. Đợi đến khi trở về bộ lạc, ta nhất định sẽ nói vài lời tốt trước mặt A Công.
Đã không còn gì để lo sợ, Hoằng Khương ngửa đầu cười lớn. Trong đầu đang tưởng tượng viễn cảnh Kha Thiên Lạc đau khổ vì bị Âm Cốt Cổ Độc phát tác.
Còn Vưu Thành thì lại cực kỳ vui mừng, Hoằng Khương là đệ tử được Man công bọn hắn coi trọng nhất, chỉ cần được Hoằng Khương nói vài câu tốt đẹp, tiền đồ của hắn trong bộ lạc nhất định sẽ được thăng tiến. Ngoài trời có tiếng gió rít lạnh lẽo, tựa hồ âm thanh tiếng cười của thiên địa đối với âm mưu hiểm độc kia.
********* Quyển 1: Ti Mệnh *********
Một đêm tĩnh lặng sau những ngày thí luyện tại Thường Sơn, mọi người tại Phong Tuyết bộ lạc đều tắt đèn nghỉ ngơi.
Bên trong điện thờ thần linh của Phong Tuyết bộ lạc, đại sảnh trong nhà rất trống trải, hai bên lập lờ ánh đèn dầu lay lắt, tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt. Ở chính giữa điện thờ, có một bóng người cao lớn ngồi xếp bằng, đặt ở bên cạnh là một thanh đao thoạt trông khá nặng. Dù đao đã tra vào trong vỏ, nhưng nó vẫn toát ra một cỗ khí tức khiến người ta vừa nhìn đã run sợ trong lòng.
Gã thanh niên cao lớn này chính là Hầu Quân Lâu.
Hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến cho mái tóc dài bay tán loạn. Nhưng Hầu Quân Lâu gương mặt không chút kinh biến, bởi lẽ hắn đã biết được chuyện gì đang xảy ra.
Hầu Quân Lâu chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt mình là một người trung niên mặc tử bào. Chỉ thấy Hầu Quân Lâu lập tức đứng dậy, hai tay ôm thành quyền khấn bái một cái.
- Bái kiến A Công.
Người đàn ông tử bào kia dĩ nhiên chính là Thượng man Mạnh Hạ của Phong Tuyết bộ lạc. Ông ta nhẹ nhàng đưa tay lên, cách không nâng Hầu Quân Lâu đứng thẳng người trở lại. Sau một hồi, ông ta mới bắt đầu nói:
- Nghe Cảnh trưởng lão nói, xích mích ban chiều giữa U Đô bộ lạc và Mộ Lan bộ lạc dường như có dính dáng đến ngươi.
Hai hàng chân mày của Thượng man Mạnh Hạ chợt nhíu lại, tuy không rõ gương mặt cùng biểu cảm của ông ta như thế nào, giọng nói lại rất lãnh đạm, tựa hồ tùy ý mà hỏi, thế nhưng lọt vào tai Hầu Quân Lâu không hiểu sao hắn lại thấy lạnh người.
Hầu Quân Lâu tuy lo lắng trong đầu, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình.
- Sự việc đúng là có chút quan hệ với ta. Sở dĩ khi đó ta buộc phải ra mặt là có nguyên do.
- Ồ… nói A Công nghe thử xem!
Thượng man Mạnh Hạ “ồ” lên một tiếng, có lẽ hơi ngạc nhiên, tuy vậy vẫn không thể đoán được trong đầu ông ta đang suy nghĩ điều gì. Còn Hầu Quân Lâu thì không dám chậm trễ, bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc.
- Nếu lúc đó không ra mặt, chỉ sợ Hoằng Khương không chỉ mất mỗi man khí như vậy.
- Nghe ngươi nói, dường như nha đầu Tang Tương kia còn mạnh hơn cả Kha Thiên Lạc và Hoằng Khương?
Thượng man Mạnh Hạ đứng im lặng trầm mặc nghe Hầu Quân Lâu tường thuật lại, trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi mới chợt hỏi.
Hầu Quân Lâu gật đầu, đáp:
- Đúng vậy. Ta thân có dị linh thể Tiên thiên Thông Linh Chi Thể, đối với các dị linh thể có cảm ứng rất mạnh. Cô ta tuyệt đối cũng là người có dị linh thể.
Giọng điệu của Hầu Quân Lâu vô cùng chắc nịch khẳng định.
Bầu không gian chợt trở nên im lặng lạ thường, chỉ có âm thanh tí tách của những đốm lửa khe khẽ cất lên. Một lúc sau, Thượng man Mạnh Hạ chợt mỉm cười, bởi vì cách biệt thực lực quá xa nên Hầu Quân Lâu mới không nhìn ra được nụ cười thần bí này.
- Dịch Ân ơi Dịch Ân, ngươi đúng là giấu ta hơi kỹ. Đã không xuất hiện thì thôi, một lần hiện thân thì mang đến cho ta rất nhiều điều bất ngờ.
Ánh mắt Thượng man Mạnh Hạ xuất hiện tia linh quang. Đến bây giờ, có lẽ ông ta đã phần nào đoán được mục đích của A Công Dịch Ân là gì. Chỉ là từng này thông tin vẫn là rất ít, dường như đối với toàn bộ mục đích kia vẫn còn bị một tầng vụ khí dày đặc bao phủ.
Mặc dù đã lần mò được phương hướng, nhưng chung quy vẫn không cách nào nhìn thấu được. Chỉ thấy Thượng man Mạnh Hạ nhẹ lắc đầu, thở dài một tiếng, rồi sau đó nhìn Hầu Quân Lâu hỏi:
- Nếu như ngươi và nha đầu Tang Tương kia quyết đấu, ngươi có nắm chắc phần thắng không?
Hầu Quân Lâu nghe xong thì cúi đầu suy ngẫm, không quá lâu sau thì đưa ra đáp án:
- Tuy không dễ nhưng ta nhất định sẽ chiến thắng.
Hầu Quân Lâu ánh mắt kiên định, ẩn trong câu nói là một cỗ ngạo khí ngất trời. Với ngạo khí của mình, Hầu Quân Lâu tuyệt không để cho bản thân bại trận trước bất cứ đối thủ nào.
- Tốt, biểu hiện như vậy mới đúng là mãnh hổ của Phong Tuyết bộ lạc.
Thượng man Mạnh Hạ đối với sự kiên định của Hầu Quân Lâu rất hài lòng, tấm tắc khen một câu.
- Mấy ngày nữa sẽ có người của thượng tộc đến xem đại điển, khi đó, ngươi nhất định phải biểu hiện thật tốt, đã rõ chưa.
- Thượng tộc? Không lẽ là người của Mông Đan bộ lạc?
Hầu Quân Lâu nghe nhắc đến hai chữ “thượng tộc” thì kinh ngạc, lập tức hỏi.
- Phải. Nửa tháng trước Mông Đan bộ lạc đã công bố việc sẽ tuyển chọn một số tộc nhân của bộ lạc khác. Mông Đan bộ lạc chính là bộ lạc cao giai, thực lực và tài nguyên mạnh hơn các bộ lạc trung giai như Phong Tuyết bộ lạc chúng ta gấp mười lần. Nếu như có thể lọt vào mắt xanh của bọn họ, tiền đồ sau này tuyệt không thể đo lường.
Tuy đã nghe đến sự giàu có của bộ lạc cao giai, thế nhưng nghe chính A Công nói, trong ý tứ ẩn chứa sự hâm mộ của bản thân ông ta khiến cho Hầu Quân Lâu chấn kinh. Hai bàn tay của hắn siết chặt lại, hắn mong muốn trở thành cường giả, thế nên cực kỳ khát khao sức mạnh. Như đã đặt quyết tâm rất cao, Hầu Quân Lâu hai mắt sáng lên:
- Ta tuyệt đối không để A Công phải thất vọng.
- Hy vọng là ngươi có thể làm được. Ở đây A Công có một lọ Thiết Cốt Đan, sau khi phục dụng sẽ tăng cường thực lực cơ thể. Cầm lấy đi.
- Đa tạ A Công ban đan.
- Được rồi. Ngươi hãy ở đây tu luyện, có khúc mắc gì cứ tùy ý hỏi, A Công sẽ giải đáp toàn bộ.
Thượng man Mạnh Hạ đặt rất nhiều kỳ vọng lên người Hầu Quân Lâu. Nhớ lại năm đó, y đã thất bại trong việc tranh đoạt tư cách đi đến Mông Đan bộ lạc, đó cũng là nuối tiếc lớn nhất trong lòng của ông ta. Bây giờ Phong Tuyết bộ lạc xuất hiện một hạt giống cực kỳ tốt, chính là Hầu Quân Lâu.
Chỉ cần Hầu Quân Lâu có thể gia nhập Mông Đan bộ lạc, địa vị của Phong Tuyết bộ lạc sẽ càng thêm vững chắc. Vì tiền đồ của Hầu Quân Lâu, cũng là vì tương lai tươi sáng cho Phong Tuyết bộ lạc, dù phải bỏ ra một cái giá thật lớn, Thượng man Mạnh Hạ cũng phải chấp nhận trả giá.
********* Quyển 1: Ti Mệnh *********
Trong cái đêm tịch mịch se lạnh này, ai nấy đều có tâm tư riêng của mình. Thế nhưng ở một nơi vắng vẻ tại Phong Tuyết bộ lạc, đó là một mỏm đá nhỏ, nơi có thể phóng tầm nhìn quan sát cả Phong Tuyết bộ lạc đang chiềm sâu vào đêm đen tĩnh lặng.