Trần Mộng Dao gương mặt giật giật, cấp tốc rời khỏi vòng tay của Bạch Trường Cầm, lui về phía sau mấy bước đến bên cạnh Tinh Hồn, đồng thời hướng Bạch Trường Cầm, người hơi cúi xuống: “Đa tạ Bạch công tử, là ta nhất thời sơ ý.”
Vừa nói, Trần Mộng Dao ánh mắt hơi nhìn về phía Liễu Nguyệt Yên đứng phía sau lưng Bạch Trường Cầm, nàng ta lúc nay trên đầu một sợi hắc tuyến xuất hiện, mái tóc thiếu điều dựng ngược lên, cảm tưởng như Liễu Nguyệt Yên đang ăn giấm chua à.
Ai cũng phát hiện ra không khí đang có mùi giấm chua nồng nạc, chỉ riêng Bạch Trường Cầm là không hề cảm giác được mà thôi. Hắn không chú ý gì đến Liễu Nguyệt Yên đang đứng ở sau lưng mình, ánh mắt nhìn thấy biểu cảm của Trần Mộng Cầm khá đáng yêu, không nhịn được híp mắt cười nhạt một tiếng: “Giúp đỡ nữ tử là chuyện ta nên làm, với cả cũng không do lỗi của tiên tử.”
“Không phải lỗi của cô, nhưng tốt hơn hết vẫn nên chú ý tình huống xung quanh, kẻo họa rơi xuống đầu lúc nào không biết.” Liễu Nguyệt Yên không chịu đứng yên một chỗ, thân thể uyển chuyển bước lên phía trước, giống như sợ người khác bắt Bạch Trường Cầm đi mất vậy, lập tức ôm chặt cánh tay của hắn lại, gương mặt hơi xụ xuống, lườm mắt nhìn Trần Mộng Dao, ý bảo đừng hòng tiếp cận Bạch Trường Cầm, Liễu Nguyệt Yên đây chính là muốn đánh dấu chủ quyền.
“Ta… ta biết rồi, đa tạ Liễu cô nương nhắc nhở.” Trần Mộng Dao giật mình, nhìn mục quang của Liễu Nguyệt Yên như bắn ra sấm chớp vậy, thật sự rất đáng sợ.
Bị Liễu Nguyệt Yên ôm lấy cánh tay, Bạch Trường Cầm không tỏ ra tức giận, hắn nhìn Trần Mộng Dao đầy hiếu kỳ, sau đó lại nhìn Liễu Nguyệt Yên, trên đôi môi mỏng mềm mại nở một nụ cười mỉm, mặc dù đôi môi chỉ hơi nhếch lên một chút, thế nhưng trong mắt Liễu Nguyệt Yên, phản phất như từ trên gương mặt Bạch Trường Cầm nở rộ ánh hào quang rực rỡ, chói mắt vô cùng.
Sát khí trên người nàng, chỉ vì một nụ cười nhạt của Bạch Trường Cầm mà tiêu tán không sót lại một tia nào, sát thương quả nhiên rất khủng bố, rất khó thở.
Sau đó, Bạch Trường Cầm lại chuyển mắt nhìn về phía Tinh Hồn, trước đó quan sát, lại thêm hiện tại, hắn có thể khẳng định gã nam tử này là người quen của Trần Mộng Dao, liền chủ động chào hỏi: “Tại hạ Bạch Trường Cầm, vẫn chưa biết cao danh của tiên tử và huynh đài.”
“Ta gọi là Trần Mộng Dao, đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường.”
“Tinh Hồn.”
Trần Mộng Dao lịch sự trả lời, còn Tinh Hồn, hắn vẻn vẹn chỉ nói ra tên của mình, đằng sau không giới thiệu gì thêm.
“Ngươi chính là Tinh Hồn, đệ tử thứ năm của Huyết Luân hộ pháp? Trên sàn đấu xuất thủ đánh lén Trịnh Ngọc Tiêu?” Liễu Nguyệt Yên nhìn Tinh Hồn mở miệng.
Đa số thiên kiêu chi tử cấp bậc yêu nghiệt, bọn hắn rất lười đi quan sát các trận đấu khác, nếu có thì cũng chỉ là tiện đường mà thôi. Tinh Hồn lên sàn đấu ngày đầu tiên, còn Liễu Nguyệt Yên ngày thứ hai mới bắt đầu trận đấu của mình, vì vậy mới không nhận thức được Tinh Hồn. Vừa nghe hắn giới thiệu danh tự, nàng liền thốt lên.
Cũng không phải là do nàng để tâm đến Tinh Hồn, mà là bởi Vô Ngân tán tiên quan hệ đối với Huyết Y môn giao tình không cạn, vậy nên mới nghe được một chút tin tức từ trưởng bối.
Tinh Hồn thái độ như thường, mặc dù bị Liễu Nguyệt Yên dùng hai từ đánh lén để hạ thấp, thế nhưng hắn lười quan tâm, tùy ý gật đầu, thái độ rất lạnh nhạt.
Hắn thì không để ý đến câu nói của Liễu Nguyệt Yên, thế nhưng Trần Mộng Dao thì khác. Khi Liễu Nguyệt Yên vừa nói xong thì Trần Mộng Dao liền đáp lại: “Là do Trịnh Ngọc Tiêu ngạo mạn cậy tài khinh người nên mới bại trận.”
Trước đó trông thấy Trần Mộng Dao ngã vào người Bạch Trường Cầm, vì vậy thái độ của Liễu Nguyệt Yên đối với Trần Mộng Dao ấn tượng không hề tốt đẹp gì, tính cách của cô gái này cực kỳ nóng nảy, chỉ riêng đối với Bạch Trường Cầm thì nàng mới tỏ ra nhu hòa, còn với người khác thì động một chút là lửa giận ngập trời ngay.
“Hắn rõ ràng là đánh lén, rất nhiều người khi đó trông thấy, ngươi biện hộ cũng vô dụng.”
“Ta không biện hộ, Trịnh Ngọc Tiêu thái độ kiêu ngạo khinh thị đối thủ, rốt cuộc tự ôm lấy thất bại, tài không bằng người lại muốn khoe khoan.”
“Ngươi có phải muốn kiếm chuyện với bổn tiểu thư, có tin không bổn tiểu thư chém ngươi làm đôi.”
“Là ngươi chủ động kiếm chuyện trước, Liễu Nguyệt Yên, đừng nghĩ ta sợ ngươi…”
“…”
Bạch Trường Cầm và Tinh Hồn cả hai đứng ngây ra, mà người hiếu kỳ nhất chính là Tinh Hồn, thứ nhất không rõ có phải bản thân đắc tội gì với Liễu Nguyệt Yên hay không, chẳng cần quản là nàng vô tình hay cố ý, bằng là người khác, nhất định là sẽ rất tức giận, bị nói xấu ngay trước chỗ đông người như vậy, làm sao không phẫn nộ? Cũng bởi Tinh Hồn hắn không để ý đến người khác nói gì, trừ phi trực tiếp động vào hắn, còn lại hết thảy đều là gió bay. Thứ hai, không nghĩ đến Trần Mộng Dao phản ứng mạnh như vậy, người bị nói xấu cũng không phải là nàng, giữa hắn và nàng quan hệ không quá thân thiết, chỉ là một hồi giao tình mà thôi, phản ứng của nàng khiến cho hắn ngạc nhiên.
Mùi khói thuốc súng lan ra khắp nơi, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người đứng xung quanh, vốn định rời đi, thế nhưng có chuyện hấp dẫn đến như vậy, muốn đi cũng không thể đi được à.
Nhiều người, đặc biệt là mấy tên nam tử, trong lòng càng thêm mong chờ hai nữ nhân xinh đẹp này lao vào đánh nhau, như vậy mới rất đáng xem.
Nếu như chân chính xảy ra chiến đấu, Trần Mộng Dao có lẽ sẽ yếu thế so với Liễu Nguyệt Yên, thế nhưng cũng không được xem thường nàng, có một phụ thân là Luyện Dược sư tài ba, trên người chắc chắn có không ít đan dược lợi hại, do trên sàn đấu không được phép sử dụng ngoại lực nên Trần Mộng Dao chiến đấu khổ cực, còn bình thường, thủ đoạn của nàng cực kỳ phong phú.
Mặc dù rất muốn không liên can, thế nhưng thứ nhất Trần Mộng Dao cũng tính như một nửa quen biết, vì vậy không thể không bước đến kéo nàng về phía mình trấn an.
“Chuyện nhỏ nhặt, đừng đặt tâm trí quá nhiều.” Trong lòng rất bức xúc tức giận, chỉ là cảm thấy Tinh Hồn hắn không muốn để ý đến, vì vậy nàng khẽ “ân” một tiếng, tuy nhiên ánh mắt nhìn Liễu Nguyệt Yên vẫn rất khó chịu.
Bạch Trường Cầm tự nhiên cũng không đứng ngoài, hắn bước đến muốn trấn an Liễu Nguyệt Yên lại, cũng tại Liễu Nguyệt Yên thường ngày tính tình nóng nảy cộc cằn, khi mà bị Bạch Trường Cầm chạm vào người từ phía sau, theo phản ứng thường ngày, Liễu Nguyệt Yên chuyển người lại, xuất thủ đấm ra một quyền về phía người Bạch Trường Cầm.
“Dám đụng vào bổn tiểu thư... á!”
Khi mà quyền chạm đến người Bạch Trường Cầm thì Liễu Nguyệt Yên mới bất chợt bừng tỉnh, đáng tiếc quyền đã xuất ra khó lòng thu lại kịp, trực tiếp chạm vào thân thể kia.
Ầm…
Có tiếng rên khẽ vang lên, một thân bạch y tao nhã bị đánh bay về phía sau, mà đằng sau lưng rất trống trải, thế nên không có chỗ nào làm điểm tựa, thế là Bạch Trường Cầm bị một quyền của Liễu Nguyệt Yên đánh té ngã xuống hồ.
Mặt nước vốn tĩnh lặng chỉ có chút gợn sóng nhỏ, lập tức bị Bạch Trường Cầm làm cho náo loạn, bọt nước mắt ra xung quanh.
Người được cho là Tinh Vương quán quân không ngờ lại bị một quyền đánh té ngã, không hề có một chút phản ứng nào, bất giác làm cho nhiều người phát sinh nghi ngờ, có hay không Bạch Trường Cầm không hề lợi hại như lời đồn?
Liễu Nguyệt Yên đứng ngây ra như trời trồng, tư thế xuất quyền vẫn giữ nguyên một chỗ, tựa như hóa thành một bức tượng vậy, một cơn gió khẽ thôi qua mang theo vài chiếc lá quạnh hiu, phải đến vài giây sau, Liễu Nguyệt Yên mới có phản ứng.
“Trường Cầm, ngươi có bị thương ở đâu không?” Gương mặt không giấu vẻ hoảng hốt, Liễu Nguyệt Yên cấp tốc chạy về phía hồ nước, ánh mắt lo lắng nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt nước một thân bạch y nổi lềnh bềnh.
“Đây chính là Tinh Vương Chiến đệ nhất nhân, sao ta lại cảm thấy có chút vô dụng nhỉ?”
“Có hay không ai đó thổi phồng tin đồn, Bạch Trường Cầm không hề lợi hại đến mức đó.”
“Ngay cả một quyền của nữ nhân cũng không tiếp nổi, cái gì mà Tinh Vương Chiến đệ nhất nhân, Vượn Tài bảo điếm làm ăn sơ sài quá đáng.”
“Có khi nào là do Liễu Nguyệt Yên quá mạnh, hắc hắc… trông nàng ta thực sự rất bưu hãn.”
“Hung dữ như vậy, sau này ai dám rước đây. Bạch Trường Cầm số phận đen đủi, như thế nào lại dính vào ma nữ hung hăng cộc cằn này chứ.”
“………”
“Trong vòng ba nhịp thở, toàn bộ cút hết khỏi đây.”
Trước đó, bọn họ đến đây để thưởng thức tiếng đàn của Bạch Trường Cầm, là một thú vui tao nhã, nhưng so với việc cười nhạo trên nỗi đau của người khác thì chính là một việc khác, vui hơn rất nhiều.
Liễu Nguyệt Yên không phải người câm điếc, há không nghe được bản thân và Bạch Trường Cầm bị đám người kia nói xấu.
Nàng không thích bị người khác nói xấu trước mặt, càng không muốn nghe Bạch Trường Cầm bị nói xấu, vì vậy nên mới giận dữ gầm lên một tiếng.
“Huyết Vệ đâu.”
Trong không gian vang lên âm thanh xẹt xẹt, trong giây lát đột nhiên phía trên mái nhà xuất hiện gần mười bóng người, chỉ thấy những người này trên người mặc dạ hành y phục, dung mạo bị che khuất bởi chiếc mặt nạ màu đỏ. Những người này không hề phát ra khí tức nào cả, tựa như những đạo u linh vậy, thế nhưng lại khiến cho những người đứng xung quanh gương mặt tái nhợt, lộ ra vẻ kinh hoảng.
Huyết Vệ, đây chính là lực lượng tinh anh của Huyết Y môn, mỗi một người trong Huyết Vệ thực lực ít nhất thuộc về Linh Tiên cảnh cảnh giới, khiến cho người ta khiếp sợ không chỉ vởi tu vi của Huyết Vệ, mà là bởi những Huyết Vệ này căn bản chính là những tử sĩ, một khi đã xuất thủ thì đến chết mới dừng lại, đó mới là chỗ chân chính đáng sợ.
Một tiên giả Linh Tiên cảnh đến chết cũng không chịu buông xuống có bao nhiêu đáng sợ, trong lòng mỗi người ở đây đều biết rõ.
“Cút.”
Liễu Nguyệt Yên lại hét một tiếng nữa, căn bản là không đợi đến ba giây sau, trông thấy Huyết Vệ, ai dám hé miệng cười châm biếm nàng và Bạch Trường Cầm nữa, cấp tốc nhao nhao bỏ chạy, bất quá trong lòng tức giận thầm mắng nàng một tiếng.
Tuy nói quy tắc Kỳ Xà thành không cho phép xảy ra chém giết, có điều còn cần phải xem đối tượng là ai. Thủy chung đây vẫn là Loạn Tiên Hải, quy tắc là một cái gì đó rất mơ hồ, nói một cách chính xác thì quy tắc thuộc về kẻ mạnh, và Liễu Nguyệt Yên, Bạch Trường Cầm và Huyết Vệ, bọn họ có sức mạnh. Thậm chí nếu bây giờ Liễu Nguyệt Yên ra lệnh cho Huyết Vệ giết sạch đám người cười nhạo nàng và Bạch Trường Cầm thì Địa Ngục giáo cùng lắm cũng chỉ hướng Huyết Y môn cho một cái công đạo bề nổi mà thôi.
Nhao nhao rời đi hết, thoáng chốc, hồ nước này chỉ còn lại vài bóng người. Bỗng chợt sực nhớ ra Bạch Trường Cầm vẫn nằm lềnh bềnh trên mặt nước, Liễu Nguyệt Yên cấp tốc sử dụng thân thủ lướt đi trên mặt nước, cánh tay vớ xuống kéo Bạch Trường Cầm ra khỏi hồ nước, sau đó đáp xuống một cách nhẹ nhàng.
Trên gương mặt Liễu Nguyệt Yên vẫn còn chưa bớt đi lo lắng, nhìn chằm chằm Bạch Trường Cầm mà lay: “Trường Cầm, xin lỗi, ta không cố ý làm ngươi bị thương.”
“Khụ khụ, không sao, là ta bất cẩn, không phải lỗi của tiên tử.” Ho lụ khụ vài tiếng, đem nước từ trong miệng nôn ra hết, bộ dạng có chút bi thương. Hắn vốn mặc bạch y, bây giờ bị té ngã xuống hồ nước khiến cho thân thể ướt đẫm như chuột lột, bạch y dính vào người, ẩn hiện lập ló thân thể tràn đầy sinh lực bên trong. Mái tóc dài ướt rũ rượi, một vài sợi tóc dính vào gương mặt hắn, Bạch Trường Cầm sau khi nôn hết nước ra thì quay sang mỉm cười với Liễu Nguyệt Yên thì bất chợt phát hiện, gương mặt của nàng đỏ bừng lên, máu chảy ra từ hai lỗ mũi, còn đôi mắt thì mở to ra hết cỡ, vừa có một tia bấn loạn, lại càng thêm kích thích hưng phấn.