Mục lục
Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 217: Ghi hận

Còn chưa thôi hết kinh ngạc thì trong hang động vọng lên tiếng hét thảm, dù bên ngoài đang có gió bão rất lớn, thế nhưng âm thanh tiếng hét đó những người khác đều nghe thấy rất rõ ràng.

Tiếng hét thảm đó, dĩ nhiên chính là Kỷ Vô Châu đang rên la. Tinh Hồn tóm gọn nắm đấm của gã ta, sau đó nhẹ nhàng vận lực một chút, với cường độ thân thể của Tinh Hồn, chỉ đơn giản dùng sức mạnh thân thể cũng thừa sức đối phó với Kỷ Vô Châu.

- Ninh huynh đệ thủ hạ lưu nhân.

Nhận ra thực lực của Tinh Hồn rất mạnh so với vẻ bề ngoài, chỉ sợ tự xưng tán tiên chỉ là để che mắt mà thôi. Vệ Bình đứng sau lưng Kỷ Vô Châu nhìn Tinh Hồn nói.

Bất quá, tiểu cô nương Yên Nhiên kia lại phá vỡ hết ý tứ của Vệ Bình.

- Thật quá đáng. Mau thả Kỷ sư huynh ra.

Vừa nói, cô ta vừa tế ra pháp bảo chu lăng quấn quanh chiếc eo nhỏ. Pháp bảo này, đẳng cấp đã đạt đến cực phẩm pháp khí, chỉ cần gia trì thêm một đạo tàn hồn là có thể biến thành pháp bảo linh khí. Nhóm nam nữ này, quả nhiên thân phận không bình thường chút nào.

Chỉ thấy tiểu cô nương Yên Nhiên nguyên lực tế khởi, khu động Hồng Phách Chu Lăng bao vây xung quanh Tinh Hồn lại, rồi sao đó siết tay kéo lại, ngay lập tức Hồng Phách Chu Lăng thu gọn, tựa hồ muốn cột chặt cố định hắn lại.

- Hồng Phách Trấn Ngục.

Thực lực tiểu cô nương này khá mạnh, nhưng cỡ này cũng vừa đủ để bắt nạt mấy tên tạp dịch đệ tử trong tông môn mà thôi, còn muốn đối phó với Tinh Hồn thì còn thiếu nhiều lắm.

Tinh Hồn vẫn ngồi yên một chỗ, vận thêm chút lực ở tay khiến cho Kỷ Vô Châu càng thêm đau đớn, hai chân khụy quỳ xuống, gương mặt vì con đau nhói mà biến dạng, nước mắt thiếu điều muốn chảy ra thành giọt, nhìn bộ dạng rất thêm thảm.

Một tay còn lại rảnh rang, Tinh Hồn tùy ý nhặt một hòn đá bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng búng hòn đá một cái. Chẳng biết hòn đá thành có ma lực gì, vậy mà đi đúng vào chỗ sơ hở nhất khi Hồng Phách Chu Lăng đang chuẩn bị thu lại, khiến cho thế công bị phá vỡ hoàn toàn. Hồng Phách Chu Lăng chẳng khác gì một mảnh vải, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Này cũng là do Tinh Hồn nhẹ tay, nếu hắn mà muốn thì tùy thời hủy diệt Hồng Phách Chu Lăng của tiểu cô nương Yên Nhiên.

Hóa giải tuyệt kỹ của cô ta xong, Tinh Hồn vẫn ngồi yên một chỗ, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra những người lạ mặt kia, tựa hồ đang muốn nhìn xem kế tiếp bọn họ muốn làm gì.

Vệ Bình lập tức tiến lên gần tiểu cô nương Yên Nhiên, ôm quyền hướng Tinh Hồn:


- Ninh huynh thủ hạ lưu tình. Kỷ sư đệ và Tịch sư muội tính khí nóng nảy, là ta quản lý không nghiêm, kính mong Ninh huynh thứ lỗi và bỏ qua cho hai người họ.

- Vệ sư huynh…

Đứng bên cạnh, Tịch Yên Nhiên sắc mặt vừa giận vừa sợ nhìn Vệ Bình, tựa hồ muốn nói gì đó thì nàng liền bị cô gái thứ hai trong nhóm kéo lại, nhìn nàng lắc đầu, ý bảo không nên tiếp tục chen lời vào kẻo khiến cho tình hình xấu đi.

Tính ra Tịch Yên Nhiên cũng là một người khá hiểu chuyện, sau khi bị cô gái kia ra hiệu thì liền cúi đầu không nói gì thêm nữa, bất quá trong ánh mắt đang rất uất ức, chắc hẳn đây là một trong số ít những lần Tịch Yên Nhiên bị người ta khinh thị, thành ra mới có thái độ như thế này.

Những người này tự xưng là đệ tử Tuyên Vũ môn, thân thủ lại khá bất phàm, không giống như đang muốn nói dối. Mà Tuyên Vũ môn kéo đệ tử đến Băng Tuyết Lãnh Nguyên này, mục đích không quá khó đoán, chắc chắn là muốn tiến xuống địa cung để tầm bảo.

Sau khi lấy được Thiên Niên Băng Hoa để hoàn thành nhiệm vụ, Tinh Hồn cũng có dự tính muốn tiến vào địa cung để tìm kiếm cơ duyên, thế nên cũng chẳng muốn làm khó đám đệ tử Tuyên Vũ môn, vô duyên vô cơ rước vào một đám địch nhân.

Vậy nên, tạm thời cứ dùng thái độ hòa hoãn mà cư xử. Thả lỏng bàn tay ra, nhờ vậy mà Kỷ Vô Châu mới thoát được. Hắn ngay lập tức thụt lùi lại, gương mặt vẫn thôi chưa hết dị dạng. Trong lòng thầm sợ hãi sức mạnh cơ thể của Tinh Hồn, đồng thời, trong lòng ghi xuống một tia hận thù.

Với tính tình nóng nảy, Kỷ Vô Châu làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục này. Vệ Bình đoán được tâm ý Kỷ Vô Châu, lập tức giơ tay lên nắm lấy vai Kỷ Vô Châu giật lại, đồng thời nghiêm giọng nói:

- Kỷ sư đệ, không được vô lễ.

- Vệ sư huynh, là hắn trọng thương ta trước. Kỷ Vô Châu ta khi nào chịu qua sự thóa mạ này?

- Kỷ sư đệ, hiện tại bốn người do sư huynh ta làm chủ. Nếu như sư đệ bất tuân, chớ tránh sư huynh bẩm báo với Xích Dương sư thúc.

Mắt thấy Kỷ Vô Châu đùng đùng nổi giận vì bị Tinh Hồn đánh bại, Vệ Bình ánh mắt liền thay đổi, nghiêm giọng nói lớn.

Vệ Bình bình thường rất ôn hòa, rất hiếm khi nổi giận. Kỷ Vô Châu lại không phải đối thủ của Vệ Bình, hơn nữa, thân phận của Vệ Bình trong nhóm, ngoại trừ Xích Dương đạo nhân cùng với ba vị sư huynh khác thì chính là người có thiên chức cao nhất. Vì vậy, Kỷ Vô Châu không dám cãi lại.

Bất quá, sỉ nhục hôm nay, với loại người nhỏ nhen như Kỷ Vô Châu nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Mà không chỉ ghi hận Tinh Hồn, Kỷ Vô Châu còn ghim thêm cả Vệ Bình vào chuyện này.

“Vệ Bình, ngươi không những không giúp đỡ, ngược lại còn chửi mắng ta. Đợi sau khi phản hồi tông môn, ta sẽ nói cho sư phụ của ta biết. Cứ đợi đó đi.”

Mặc dù có ý tốt, thế nhưng Vệ Bình không ngờ được rằng bản thân vô tình bị Kỷ Vô Châu ghi hận.

Lúc này, Vệ Bình lại quay sang nhìn Tinh Hồn, nói tiếp:

- Đa tạ Ninh huynh giơ cao đánh khẽ. Ta đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện này nữa.

Sau khi tạm thời giải quyết xong, nhóm Vệ Bình bốn người tập trung ở vị trí cách cửa hang khoảng chừng năm thước. Tuy rằng đã nhóm lửa, trên người cũng mang theo pháp bảo tránh rét, thế nhưng không khí tại Băng Tuyết Lãnh Nguyên lạnh cắt da cắt thịt, thế nên nhất thời bọn họ khó lòng thích nghi, lâu lâu lại run lên từng cơn.

Trái ngược lại, Tinh Hồn thì vô cùng thong thả. Lửa hắn nhóm chỉ là ngọn lửa bình thường, không phải là ngọn lửa được tạo ra từ pháp bảo giống như đám người Vệ Bình. Nhưng khi thấy Tinh Hồn vừa ăn mặc phong phanh, dường như chẳng cảm thấy lạnh gì cả, điều này càng khiến cho Vệ Bình trong lòng càng thêm cảnh giác.

Vệ Bình là người lo trước lo sau, nhưng không phải ai cũng giống như hắn. Nhất là với tiểu cô nương Tịch Yên Nhiên kia. Cô gái này còn khá trẻ con, một giờ đồng hồ trước đó còn cảm thấy ghét Tinh Hồn, nhưng một giờ sau dường như quên bén đi chuyện trước kia.

Thấy Tinh Hồn không bị không khí lạnh ảnh hưởng, còn nghĩ rằng ngọn lửa do hắn nhóm bất phàm, vậy nên nàng liền rời khỏi vị trí nhóm bốn người, chạy đến gần chỗ Tinh Hồn mà ngồi.

- Bên ngoài lạnh quá, cho ta ngồi chung được không?

Tịch Yên Nhiên nhìn Tinh Hồn hỏi, do không khí khá lạnh nên mỗi lần nói ra câu nào từ khuôn miệng của nàng đều tràn ra một ngụm trọc khí, gương mặt trắng bệch, hai cánh tay ôm lại, coi bộ đang rất lạnh.

- Cứ tự nhiên.

Tinh Hồn thái độ lãnh đạm. Thấy Tinh Hồn không bài xích mình vì chuyện ban nãy, Tịch Yên Nhiên nở nụ cười mừng rỡ, sau đó liền ngồi xuống kế bên hắn.

Mà ba người còn lại trong nhóm nhìn thấy Tịch Yên Nhiên tiếp xúc với Tinh Hồn thì kinh ngạc. Đặc biệt là Kỷ Vô Châu, hắn bởi vì Tịch Yên Nhiên nên mới bị Tinh Hồn hạ nhục, trong lòng lửa giận còn chưa nguôi xuống thì lại muốn cháy rực lên.

Hắn không căm ghét Tịch Yên Nhiên, bởi vì nàng là nữ thần trong lòng hắn, thế nên mọi tội lỗi, dĩ nhiên là đều đổ lên đầu Tinh Hồn cả.

Bất quá, Kỷ Vô Châu cũng khá thức thời, biết mình không phải đối thủ, vậy nên hắn kiềm chế lại lửa giận, đợi sau này sẽ báo thù.

Còn Vệ Bình, hắn còn đang lo lắng Tinh Hồn vì chuyện lúc đầu mà bài xích Tịch Yên Nhiên, nhưng sau khi thấy Tinh Hồn cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra thì thở phào một hơi nhẹ nhõm. “Xem ra hắn không để bụng chuyện ban nãy.” Mà cô gái thứ hai trong nhóm, ánh mắt nhìn Tinh Hồn cũng đã cải biến.

Trở lại chỗ của Tinh Hồn. Tịch Yên Nhiên sau khi ngồi xuống thì hai bàn tay liền chụp lấy Tiểu Ứng Long kéo đến gần mình, rồi sau đó đặt nó ngồi lên đùi. Tiểu Ứng Long đang nằm ngủ ngon gì giật mình tỉnh lại. Nhưng bởi vì hai lỗ mũi ngửi được hương thơm phức từ cơ thể Tịch Yên Nhiên, thế nên nó mới không giận dỗi. Bằng là Tinh Hồn, có lẽ nó đã chửi ầm ỹ cả lên.

“Thấy ngươi có biểu hiện hối lỗi, bổn long lại rất tốt bụng, vậy nên mới bỏ qua cho đó. Mà cặp đùi này nhìn ngon quá nhỉ, phen này gặp kèo thơm rồi, hắc hắc…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK