Chương 271: Chống đối, lão tử liền khiến ngươi không toàn thây
Đường đường là thiên kiêu chi tử một đời Ngân Nguyệt Hải đường, rốt cuộc lại bị người ta khinh nhục đến mức thổ huyết mà ngất đi, danh tiếng của Tôn Vân từ thời điểm này liền tuột dốc không phanh.
Ngoại trừ đám đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường ra thì Tinh Hồn và toàn bộ những người khác đều chẳng thèm để tâm đến Tôn Vân, nếu có để ý thì cũng chỉ là cười khinh bỉ hắn mà thôi, tài không bằng người lại tự đi rước nhục vào thân, hậu quả như vậy là điều thích đáng.
Trung niên đầu trọc hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt chuyển dời sang nhìn Tinh Hồn.
“Gây rối loạn an ninh Kỳ Xà thành tội đáng chết, người đâu, chặt hai tay của hắn xuống, phế bỏ tu vi, treo trước cổng thành ba ngày ba đêm cho lão tử.”
Trung niên nam tử hơi ngạc nhiên vì Tinh Hồn gương mặt không xuất hiện một chút gợn sóng nào, thái độ bình tĩnh khi đối diện với hắn ta, điều này rất hiếm người làm được, chí ít là trong tầng lớp hậu bối, chưa đến mười người có biểu hiện tương tự.
Bất quá cũng chỉ là hơi ngạc nhiên mà thôi, hắn ta bây giờ tâm trạng đang không được tốt, vốn dĩ đang vui vẻ cùng với mỹ nhân thì lại nhận được tin tức có người bên trong thành gây chuyện, thành ra gã ta mới không chút nể nang nào đối với Tôn Vân, cũng không thèm quan tâm đến Tinh Hồn, lạnh lùng ra lệnh.
“Tuân lệnh Thiết trưởng lão.” Mấy tên thuộc hạ của hắn ta ôm quyền nói.
“Tốc độ một chút, lão tử còn có chuyện cần phải giải quyết.” Vừa nói, hắn ta một tay vừa luồng qua chiếc eo nhỏ gọn mảnh khảnh của mỹ nhân bên cạnh, kéo nàng sát vào trong người, cơ hồ đang hâm nóng chuẩn bị hảo hảo trò chuyện với tiểu mỹ nhân này.
Bỗng nhiên lúc đó, từ trên tầng hai vang lên một tiếng rên rỉ.
“Đại thúc, ngươi phải giúp ta trả thù.”
Nghe giọng nói có phần quen thuộc, gã trung niên đầu trọc kia đôi song nhãn phóng vào bên trong, thần thức thả xuống kiểm tra xem rốt cuộc là ai vừa mới lên tiếng.
“Thiết Chân, là ngươi? Thế nào lại thê thảm như vậy, nói cho đại thúc biết, tên hỗn đản nào đánh trọng thương ngươi?”
Phát hiện thanh âm rên rỉ đó là của Thiết Chân, cháu trai của mình, gương mặt trung niên đầu trọc nộ hỏa dâng lên, gầm lớn một tiếng khiến cho nhiều người xung quanh hoảng sợ, thi nhau bước lùi lại, không dám đứng tại đó quá gần.
Ngồi tựa vào vòng ngực to lớn vững chắc, vị cô nương mỵ hoặc nhân sinh kia trong đôi mắt lóe lên một vệt ám quang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thần bí.
“Là ngươi? Chúng ta rất có duyên à.” Trong đầu nàng linh quang lóe lên, tựa hồ nàng nhận thức được Tinh Hồn, chỉ có điều nàng vẫn làm như không biết gì, vẫn tiếp tục lặng im quan sát.
Lại nói về Thiết Chân, hắn sỡ dĩ tại Kỳ Xà thành hung hăng mà không hề bị Địa Ngục giáo diệt sát chính là bởi vì quan hệ gã trung niên đầu trọc này.
Thiết Chân ngón tay chỉ về phía Tinh Hồn, trong ánh mắt sát cơ lập lòe, thảm hại nói.
“Đại thúc, chính là hắn đả thương ta. Không chỉ vậy, mấy tên Lâm Hổ đều bị hắn phế đi rồi. Đại thúc, người phải giết hắn, trả thù này cho Thiết Chân.”
“Tốt, dám động vào cháu trai của Thiết Trụ ta, ta liền khiến cho hắn vạn kiếp bất phục.”
Thiết Trụ bản tính hung tàn, lại cực kỳ bao che với người thân của mình. Mắt thấy Thiết Chân bị thương nặng, Thiết Trụ dĩ nhiên nổi giận.
Hắn ánh mắt nhìn về phía Tinh Hồn, trên trán hắc tuyến nổi lên, gầm một tiếng.
“Là ngươi trọng thương Thiết Chân?”
Tinh Hồn gật đầu bình tĩnh.
“Tốt lắm, tại địa bàn của Thiết Trụ, chưa có người nào ngạo mạn như ngươi, không biết ngươi có bản lãnh ra sao, đằng sau lưng có người nào chống lưng, hôm nay lão tử liền khiến ngươi vạn kiếp bất phục.”
Nơi đây là Kỳ Xà thành, là địa bàn của Địa Ngục giáo, một trong bốn thế lực đỉnh tiêm Loạn Tiên Hải, xưa nay chỉ có người khác kính sợ Địa Ngục giáo nhân vật chưa không có chuyện Địa Ngục giáo đi úy kỵ người khác.
Thành ra Thiết Trụ mới không thèm quan tâm đến Tinh Hồn phía sau có người nào chống lưng, ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình đồng thời tiến lên.
“Bắt hắn lại, xong chuyện lão tử không bạc đãi các ngươi.”
“Hắc hắc, Thiết trưởng lão an tâm, chúng ta sẽ khiến hắn quỳ xuống cầu xin Thiết trưởng lão ngay thôi.”
Đám thuộc hạ của Thiết Trụ không quên tạ ơn một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tinh Hồn cứ như đang nhìn một vị mỹ nhân xinh đẹp đang đợi bọn hắn chà đạp vậy.
“Tiểu súc sinh, quỳ xuống liếm chân lão tử, lão tử liền tốt bụng không cho ngươi chết quá khó coi.”
“Đừng phản kháng, chúng ta sẽ hạ thủ nhẹ tay, hắc hắc…”
“Ngu ngốc lại đi chọc vào cháu trai của Thiết trưởng lão, sau này đầu thai thì thông minh lên một chút, đừng chọc vào người không nên chọc.”
Trong mắt bọn chúng, Tinh Hồn chỉ có đứng im chịu trận, làm bao cát cho bọn chúng đánh đập mà thôi, với thực lực của một tên tiên giả hậu kỳ Phù Tiên cảnh hạ đẳng, đối với tiên giả Địa Tiên cảnh có bao nhiêu phản kháng? Có chăng cũng chỉ là giẫy dụa trong vô vọng mà thôi.
“Cẩn thận, thực lực súc sinh đó không đơn giản như bên ngoài.”
Đã có kinh nghiệm chiến đấu với Tinh Hồn, Thiết Chân đến giờ trong lòng vẫn bị lưu lại bóng ma, bèn nhắc nhở đám thuộc hạ của Thiết Trụ một tiếng.
“Không cần lo, bọn hắn là do đại thúc tự mình chỉ điểm, tu vi không cao, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu rất tốt, nhục thân cường đại, liên thủ với nhau, tiên giả cao hơn một giai cũng có thể ứng phó, huống chi hắn chỉ là một tên hậu kỳ Phù Tiên cảnh.”
Thiết Trụ không thèm bỏ vào tai ý tốt của Thiết Chân, ngược lại là cổ vũ, khoe khoang đám thuộc hạ của mình.
Sau đó lại liếc nhìn Thiết Chân, nói tiếp.
“Thiết Chân, lâu nay thả lỏng khiến ngươi bản lĩnh chiến đấu giảm sút, sau khi xong chuyện này, đại thúc hảo hảo rèn luyện lại cho ngươi, bằng không sau này lại làm nhục mặt đại thúc.”
“Vâng.”
Thấy Thiết Trụ thái độ tự tin như vậy, Thiết Chân liền không dám nói thêm gì nữa, hắn mặc dù rất hung hăng, nhưng đối với đại thúc của mình thì run như cầy sấy, không dám cãi lại nửa câu.
“Nhược Tình, một chút nữa thôi, chúng ta lại hảo hảo tâm sự.”
Không quan tâm đến việc Tinh Hồn sẽ bị đám thuộc hạ của mình đánh đập như thế nào, gương mặt của Thiết Trụ chuyển dời sang tiểu mỹ nhân đang ngồi ở trong lòng, thái độ biến từ tức giận đáng sợ thành một gã sắc lang, hận không thể trực tiếp làm thịt nàng ngay lập tức.
“Thiết Trụ ca ca, ngươi vẫn nên giải quyết sự tình trước mắt.”
Bị gương mặt Thiết Trụ ghé sát vào người, hai lỗ mũi nở ra không ngừng hít ngửi hương thơm từ cơ thể mình, nội tâm có chút hơi khó chịu với tên sắc lang nàng, thế nhưng vẻ mặt của nàng không thể hiện ra một tia tức giận, ngón tay tinh thế thon dài đặt lên đôi môi thô dày của Thiết Trụ, ngăn cản không để cho hắn tiếp tục chiếm tiện nghi, đồng thời giọng nói ngọt ngào dụ hoặc khe khẽ vang lên bên tai Thiết Trụ, nhắc nhở hắn một tiếng.
“Hắc hắc, chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi, nàng không cần phải lo…”
Thiết Trụ không để ý đến lời nhắc nhở của nàng, bởi vì hắn tin tưởng đám thuộc hạ của hắn, đám đó tuy ngu ngốc thô kệch, nhưng việc đánh người thì làm rất giỏi, không khiến cho hắn thất vọng chút nào.
Chỉ là, lần này có lẽ Thiết Trụ gặp một lần thất vọng rồi.
Hắn còn chuẩn bị mở miệng hàn huyên với mỹ nhân thì bỗng một vật khổng lồ từ phía trước bay đến, âm thanh tiếng gió rít lên, một cái bóng đen xuất hiện trước mặt.
“Hỗn đản nào dám cản trở lão tử nói chuyện?”
Ban đầu, Thiết Trục không có để ý đến bóng đen vật thể kia rốt cuộc là gì, ngồi trên lưng Phong Dực Yêu Hổ bạo phát phong mang, một chưởng tề phát đánh về phía trước.
Ầm, vật thể khổng lồ kia bỗng nhiên vang lên tiếng hét thảm, không ngờ đó lại là thân thể của một con người, mà lực lượng chưởng thế của Thiết Trụ vô cùng mãnh liệt, tên kia thực lực quá kém, lại vô pháp phòng bị, rốt cuộc thân thể bị đánh thành đống thịt nhầy nhụa, bay về phía một góc tường, hơi thở đã tận, sinh mệnh tan biến.
“Đại thúc, tên đó là thuộc hạ của đại thúc đó.”
Thiết Chân mau chóng nhận ra kẻ bị Thiết Trụ đánh chết là ai, liền hô lớn nhắc nhở Thiết Trụ.
Mà không cần Thiết Chân phải nói, tự Thiết Trụ cũng đã biết được rồi. Sắc mặt của hắn ta lúc này nhìn rất khó coi, ẩn ẩn một nét đáng sợ, sát khí che kín đôi mắt, trên đầu nổi lên một sợi hắc tuyến.
Chỉ thấy phía trước mặt, đám thuộc hạ của mà Thiết Trụ vô cùng tự tin trong việc đánh người, không ngờ đã bị Tinh Hồn đánh ngã toàn bộ.
Nhìn bọn chúng bộ dạng thê thảm, tay chân gãy thành mấy khúc, người đầy máu tươi, máu thịt lẫn lộn, vô cùng bi thảm.
Đám đại hán vai u bắp thịt này, chỉ sợ sau này không thể dùng được nữa, bởi vì đã bị Tinh Hồn biến thành phế nhân toàn bộ.
“Tiểu súc sinh, ngươi dám chống đối lão tử?”
Giọng nói âm trầm tràn đầy sát khí, uy áp khủng bố thả xuống hướng vào Tinh Hồn, khóa chặt đường lui của hắn lại, đồng thời giận dữ hỏi một tiếng.
Vô số ánh chú mục hướng về Tinh Hồn, nếu lúc trước là ngạc nhiên tột độ, thì bây giờ biến thành khiếp hãi.
Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, hơn chục tên tráng háng lưng hùm vai hổ, khí thế hung bạo tràn đầy sức mạnh đồng thời tấn công hắn, cho dù là thực lực cao hơn một bậc cũng không dám dùng sức chống cự, vậy mà Tinh Hồn hắn đơn giản chỉ dùng vài chưởng đơn giản, thân thể như một tôn quỷ mị đã dễ dàng đánh bại từng gã cao lớn một.
Mà không chỉ là đánh bại, mà là triệt để phế đi một thân tu vi khổ công tu hành, biến bọn hắn thành một phế vật thật sự, có lẽ bây giờ bọn hắn đang rất hối hận, sau này dần dần thấm thía cái gì gọi là sống không bằng chết.
Thuộc hạ bị người ta đánh thành phế vật ngay trước mắt, mà bản thân hắn trước đó vô cùng khinh thị, tâm trạng lúc này của Thiết Trụ, có lẽ so với Thiết Chân còn muốn điên cuồng hơn.
“Dám chống đối lão tử, lão tử cho ngươi chết không toàn thây.”
Thiết Trụ lần này đã thật sự nổi giận, hắn thân thể khổng lồ nhảy xuống khỏi lưng Phong Dực Yêu Hổ, một thân thể khổng lồ chạm xuống đất, chỉ thấy mặt đất khe khẽ rung chuyển.
Chắc hẳn Thiết Trụ đối với việc luyện thể đã đạt đến một trình độ nhất định, vì vậy mới tạo ra cảnh tượng rung chuyển như vậy được.
Tiên giả tuy rằng chú trọng rèn luyện tâm tính, phát triển tiên phù, thế nhưng có không ít tiên giả lại lựa chọn đi theo con đường luyện thể, để cho thân thể siêu việt, tuy rằng so với tu hành theo con đường chính thống gian nan không ít, nhưng mà thu về lại tựu muốn mạnh hơn.
“Thần Tượng Trấn.”
Từ cơ thể vạm vỡ của Thiết Trụ chợt lóe lên một vầng kim quang, chính là do tiên lực lóe lên, chỉ thấy tiên lực chạy vào cánh tay phải của Thiết Trụ, một luồng sức mạnh khủng bố xuất hiện.
Thiết Trụ thân thể tuy lớn, thế nhưng tốc độ không vì vậy mà bị giảm đi, ngược lại vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt đã xuất hiện đến gần Tinh Hồn.
Cánh tay khổng lồ thô kệch đột ngột trấn xuống, mang theo lực lượng ngàn cân, làm cho tầng tầng không gian vỡ nát, áp lực mãnh liệt, thế như thiên quân vạn mã, vô cùng khủng khiếp.
Dù đứng từ vị trí xa xăm quan sát nhưng người ta như trực tiếp cảm thụ sức mạnh cuồng bạo của Thiết Trụ, chẳng trách hắn được Địa Ngục giáo bổ nhiệm làm người quản lý trật tự ở Kỳ Xà thành này, thực lực quả nhiên không thể xem thường.
Tinh Hồn con ngươi co rút, trong suy nghĩ của nhiều người, mặc dù thực lực của Tinh Hồn vô cùng khủng bố, bất quá đối phương lần này là một gã tiên giả Linh Tiên cảnh danh tiếng có thừa, không những sức mạnh khủng bố mà một thân man lực cường hành, cho dù là trong đồng giai cũng không dám ngạnh kháng trực tiếp.
Nhưng cách làm của Tinh Hồn khác với suy nghĩ của người ta nhiều lắm.
Bởi Tinh Hồn lựa chọn trực tiếp ngạnh kháng với man lực cường hãn của Thiết Trụ.
“Ngu ngốc.”
Nhiều người khiếp sợ vì cách ứng phó của Tinh Hồn, vậy mà lựa chọn tiếp đối nghịch, chẳng khác gì tự đi tìm chết cả.
“Ngươi muốn chết, lão tử liền toàn thành.”
Trước đó còn lo lắng Tinh Hồn vì sợ hãi mà bỏ chạy khiến cho Thiết Trụ một phe nhọc công, nhưng Tinh Hồn lại lựa chọn đối phó trực tiếp, một quyền đối một quyền, dĩ nhiên khiến cho Thiết Trụ vui mừng.
“Đại bá, nghiền nát con kiến hôi đó đi, để con kiến hôi đó biết thế nào sức mạnh tuyệt đối.”
Trông thấy Thiết Trụ đích thân xuất thủ diệt sát Tinh Hồn, Thiết Chân dĩ nhiên cao hứng, bởi trong tiềm thức của Thiết Chân, đại bá hắn là tồn tại vô địch, từ trước đến nay chưa từng có người nào có thể đánh bại được Thiết Trụ cả.
“Con kiến hôi, đi chết đi.”
Thiết Trụ gầm lớn một tiếng, sức mạnh huy động toàn bộ, một quyền trấn áp, phản phất như một đầu thần tượng khổng lồ đang giẫm đạp lên chúng sinh.
Đối mặt với cuồng phong mãnh liệt, Tinh Hồn không chút biến đổi, Hư Không Chiến Thể vận chuyển, trong giây lát gia trì lên Trấn Ngục Huyền Thể.
Lực lượng toàn thân điều động, Tinh Hồn hắn không sử dụng bất kỳ một loại vũ kỹ nào hết, hắn sử dụng là một quyền nguyên thủy nhất của con người, một chân bước về phía trước làm trụ, cánh tay co lên, rồi sau đó đấm về phía trước một đấm.
Một đấm này rất đơn giản, một đấm thuần túy lực lượng.
Không hoa mỹ, nhưng nó lại ẩn chứa sức mạnh hủy diệt vô cùng kinh khủng.
Khi quyền kích của cả hai chạm vào nhau, trong không gian sinh ra một loại sức mạnh phản chấn khủng bố, bằng mắt thường cũng nhìn thấy được, không gian bởi vì hai loại sức mạnh đối nghịch ngạnh kháng nhau mà trở nên vặn vẹo, dưới chân cả hai mặt đất lún xuống, đồng thời sức mạnh hủy diệt lan ra xung quanh không ngừng tàn phá.
Ầm ầm ầm…
Khói bụi bay ngập trời, không ít kiến trúc xung quanh bởi vì sức mạnh nguyên thủy của cả hai va chạm vào nhau mà liền sụp đổ, biến thành một đống hoang tàn.
Sức mạnh khủng bố hủy diệt lan ra khắp nơi, nhiều người tu vi thấp kém liền bị chấn động khiến cho khí huyết đảo lộn, miệng phun ra một ngụm máu lớn, bên trong có lẫn máu thịt nội tạng, hiển nhiên trọng thương rất nặng; những người bản lĩnh hơn thì chống đỡ được sức mạnh dư chấn đó, nhưng sắc mặt cũng không tốt bao nhiêu.
Đây chẳng khác gì hai con trâu điên húc đầu vào nhau, mà hai con trâu này sau khi húc nhau thì không chết, trái lại ruồi mũi xung quanh bị vạ lây.
Khói bụi chậm rãi tan biến, cảnh tượng trước mắt khiến cho nhiều người không thể tin nổi, hít sâu vào một ngụm khí lạnh.
Một gã tiên giả hậu kỳ Phù Tiên cảnh nhãi nhép, trước mặt cường giả chân chính Linh Tiên cảnh, không ngờ lại vẫn còn sống sót sau một quyền, thậm chí còn hoàn hảo không tì vết nữa.
Tinh Hồn, hắn tiếp được một quyền toàn lực của Thiết Trụ, hắn không có hao tổn một sợi lông tốc, ngược lại Thiết Trụ khóe miệng chảy xuống một tia máu đỏ.
Sau lưng Thiết Trụ, ngồi trên lưng Phong Dực Yêu Hổ đang run như một con mèo bệnh, nữ tử tên gọi là Nhược Tình kia trong ánh mắt càng thêm thích thú với Tinh Hồn, khóe miệng nở một nụ cười nhạt nhưng tràn đầy ý vị.