Mục lục
Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 11: Vĩnh Dạ Thâm Uyên

Nhóm người Vu Tộc này có mười ba người. Mạnh nhất trong số mười ba người này là một Thối Cốt Cảnh sơ kỳ Chiến Vu. Những người còn lại, yếu kém nhất cũng là Huyết Cảnh trung kỳ Chiến Vu. Nếu đã không có thiện ý, tốt nhất là không nên dây vào.

Thế nên ngay từ khi chạm mặt, mặc dù đang lạc đường, nhưng Tinh Hồn vẫn lựa chọn không tiến lên hỏi đường, mà đi vòng qua một bên, tránh gặp mặt bọn họ.

Giữa Nhân Tộc và Vu Tộc dù sao cũng tồn tại thù hằn, bình thường gặp nhau có thể không nhất thiết phải ta sống ngươi chết, nhưng kịch chiến thì vẫn sẽ diễn ra. Trường hợp của Tinh Hồn và Cố Tinh Hải là một trường hợp đặc biệt nên có mới không xảy ra nội chiến.

Tinh Hồn thần thức rất mạnh, thế nên trong rừng xuất hiện mười ba Chiến Vu này, Cố Tinh Hải cũng không hề nhận ra được.

Nhưng không nghĩ đến, bản thân đã có ý muốn tránh né, nhưng những Chiến Vu kia lại không nghĩ giống như hắn.

Chiến Vu có tu vi Thối Cốt Cảnh đang dẫn đầu đoàn đột nhiên dừng lại, hắn ta trong mắt lóe quang mang kỳ dị, quay qua quay lại nhìn quanh, mũi hít hít, tựa hồ cảm nhận được một tư vị vừa lạ vừa quen.

Bỗng khóe miệng hắn ta nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng bóng, liếm liếm môi:

- Khà khà, là mùi của Nhân Loại.

Hắn ta vừa nói xong, ngay lập tức đám Chiến Vu đi cũng với gã mặt mày sáng hẳn lên, giống như vừa chộp được tin tức kho báu.

- Nhân Loại? Hắc hắc, đã lâu rồi không được đi săn Nhân Loại rồi.

- Lại dám tiến vào Phong Hải sâm lâm, đám Nhân Loại này đúng là gan to tày trời nhỉ?

- Săn đầu đám Nhân Loại, nhất định sẽ được Vu Sư ban thưởng.

- Hứa Bân đại ca, chúng ta…

Chiến Vu tu vi Thối Cốt Cảnh ngẩn mặt cười lớn, nụ cười tràn ngập sự hoang dã, như một đầu mãnh thú đang sắp sửa bắt đầu cuộc đi săn của nó.

- Còn chần chờ quái gì nữa, theo ta lấy đầu tên Nhân Loại này!

- Tuân lệnh đại ca.

Hứa Bân há miệng gầm lớn một tiếng, tu vi Thối Cốt Cảnh sơ kỳ trên người bạo phát, dưới ánh nắng mặt trời như phản hồi quang phản chiếu, chẳng khác gì một pho tượng đồng thau.

Những Chiến Vu khác nương theo khí thế mãnh liệt của Hứa Bân, chiến ý tỏ ra mạnh mẽ, đều bạo phát tu vi, nhanh chóng đuổi theo Hứa Bân.

Cách đó không xa, tiếng gầm của Hứa Bân khiến cho chim muôn trong Phong Hải sâm lâm giật mình hoảng sợ, toàn bộ đều tung cánh bay lên trời.

Tiếng gầm này truyền vào tai Tinh Hồn và Cố Tinh Hải.

Cố Tinh Hải thân là tộc nhân Vu Tộc, nghe tiếng gầm quen thuộc này, trong nháy mắt gương mặt hơi biến.

- Không tốt, thúc thúc, có tộc nhân Vu Tộc triển khai cuộc đi săn.

Có lẽ tiếng gầm lớn đó là biểu trưng của nghi lễ đi săn, sợ Tinh Hồn không biết nên liền nhắc nhở.

- Chạy, mục tiêu của bọn chúng chính là hai chúng ta.

Tuy Tinh Hồn không hiểu được ý nghĩa, nhưng trước đó hắn đã có sự cảnh giác, vừa cảm thấy không ổn liền kéo tay Cố Tinh Hải cấp tốc bỏ chạy.

- Thúc thúc, có lẽ bọn họ đang đi săn một hoang thú nào đó.

- Sẽ không đâu. Tinh Hải quên thúc thúc là Nhân Loại à?

Tinh Hồn trong lòng đang suy tính con đường rút lui, vừa nhẹ giọng nhắc nhở. Còn Cố Tinh Hải nghe vậy thì mới ngộ ra.

Trong tiếng gầm kia, Tinh Hồn cảm nhận được, thực lực của chủ nhân tiếng gầm, so với Thác Bạc Huy còn mạnh mẽ gấp mấy lần.

Nếu như chỉ có một người thì còn có cơ may ứng phó, đằng này kéo theo sau chủ nhân của tiếng gầm còn có thêm mười mấy người nữa, thực lực người nào người nấy không tính là quá mạnh, nhưng đủ để áp chế Tinh Hồn và Cố Tinh Hải rồi.

“Cảm giác bị đuổi giết…”

Lần thứ hai trong vòng hơn một tháng nay Tinh Hồn lại gặp phải. Còn nhớ trước đây tại Huyền Thiên Giới, Tinh Hồn cũng đã từng trải qua không ít lần, thậm chí thiếu chút nữa mất đi cái mạng nhỏ. Nhất là cái lần đại chiến với Trịnh Thần Không, nếu không nhờ Mặc Uyên* không tiếc hao tổn chân nguyên tạo ra một phân thân để mang hắn đi, nếu không lần đó đã bỏ mạng rồi.

Tốc độ của Tinh Hồn và Cố Tinh Hải rất nhanh, thế nhưng so với Hứa Bân lại kém hơn một chút, khoảng cách dần dần bị thu hẹp lại.

Hứa Bân trong tầm mắt đã xuất hiện hai bóng người đang:

- Một Vu Nhân lại đi lại với Nhân Loại? Không lẽ là…

Hứa Bân chớp mắt nhận ra chuyện gì đó, khóe miệng hắn lại rộ lên nụ cười lạnh, có vẻ như trong lòng như đang chuyển biến chủ ý.

Chỉ thấy Hứa Bân tiếp thân thể lại gia tốc một lần nữa, triển khai toàn lực, so với vừa rồi tốc độ nhanh hơn một thành.

Mà ở phía đằng sau, đám Chiến Vu đi cùng với Hứa Bân cũng đang đuổi theo. Tình hình này, nếu bị Hứa Bân chặn đầu, Tinh Hồn và Cố Tinh Hải khó mà có con đường thoát thân.

- Nhân Loại, khuyên ngươi nên thành thật chịu trói. Dù có chạy tiếp, cái ngươi nhìn thấy cũng chỉ là sự tuyệt vọng mà thôi, tốt nhất đừng hao công phí sức nữa, hắc hắc hắc…

Hứa Bân hét lớn.

Dĩ nhiên không vì câu nói của hắn mà Tinh Hồn dừng lại, mặc dù hiểu được ẩn ẩn trong lời nói của Hứa Bân có gì đó không ổn.

Mà Hứa Bân sau khi nhắc nhở thì tốc độ quay trở lại như trước, không gia tốc tốc độ nữa, giống như đang muốn vờn Tinh Hồn và Cố Tinh Hải vậy.

Cảm giác không ổn ngày một hiện rõ. Nhưng đột nhiên, một cảm giác quen thuộc bất chợt lóe lên trong lòng hắn. Đồng thời, Thể Đạo Liên lại một lần nữa rung động.

Tinh Hồn nội tâm hơi khẽ biến. Sự rung động của Thể Đạo Liên khác với lần ở Hùng Kim bộ lạc. Sự rung động lần đó của Thể Đạo Liên là muốn thôn phệ Hoang Linh, nhưng còn lần này, giống như nó đang hướng đến một người thân quen.

Thể Đạo Liên chính là do Tinh Hồn ngộ ra từ Lục Đạo Thiên Thư đệ nhất quyển Thiên Đạo, nhờ vậy mà hắn mới có thể tiến hành tu luyện, bước vào Phàm Tiên Cảnh.

Hắn không có rằng sẽ gặp được một người giống như mình, trong linh đài đúc kết ra được Thể Đạo, bởi vì Lục Đạo Thiên Thư trước giờ Tinh Hồn chỉ truyền xuống cho mười đệ tử. Mà trong mười đệ tử, chỉ có một vài người là đạt được tư cách lĩnh ngộ Thiên Thư.

Cái cảm giác quen thuộc này khiến trong lòng Tinh Hồn dấy lên một cảm giác bất an.

Cho đến nửa canh giờ sau, sau khi băng qua Phong Hải sâm lâm, trước mặt Tinh Hồn bỗng xuất hiện một cái khe khổng lồ. Cái khe này nằm chính giữa Phong Hải sâm lâm, từ trên cao nhìn xuống, trông chẳng khác gì một cái miệng của một con viễn cổ hung thú đang chuẩn bị nuốt con mồi.

Tinh Hồn và Cố Tinh Hải lập tức khựng lại ngay.

- Cái này… không lẽ đây chính là Vĩnh Dạ Thâm Uyên?

Cố Tinh Hải nhìn cái khe đáng sợ trước mặt thì lập tức nhận ra ngay.

Nghe nói Vĩnh Dạ Thâm Uyên này trước đây chưa hề xuất hiện, như sau khi sự kiện toàn bộ sinh mệnh trên Trác Lộc Tinh Vực nói chung và Hư Thần Tinh nói riêng biến mất, thì tại Hư Thần Tinh, bên trong Phong Hải Sâm Lâm này mới xuất hiện cái khe khổng lồ này.

Không ai biết được Vĩnh Dạ Thâm Uyên này sâu bao nhiêu, bên trong nó tồn tại thứ gì, bởi ai tiến vào trong cái khe này chưa có người nào quay trở lại cả.

Lúc này, từ phía sau, Hứa Bân đã đuổi kịp tới.

Hứa Bân dừng lại, chặn đường lui không để Tinh Hồn và Cố Tinh Hải có cơ hội bỏ chạy, vừa há miệng cười to:

- Đã bảo rồi, chạy làm gì để rồi nhận lấy tuyệt vọng. Hắc hắc hắc…

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên **********

Mặc Uyên: Kiếp trước của Long Uyên (Phần 1)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK