- Người có tướng mệnh Quần Ma lợi hại như vậy?
Tiểu Linh không hiểu được thâm ý của hai ông lão kia, trên tay vẫn cầm chiếc kẹo hồ lô, vô ý hỏi một câu.
Ông lão Bạch Ly thì cười cười không đáp, còn ông lão xem tướng thì nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Người có tướng Quần Ma lợi hại như thế nào? Chỉ cần nhắc đến thôi đã chẳng khác gì ngũ lôi oanh đỉnh, như sấm bên tai, đó là kẻ khiến cho cả Đại Thiên Thế Giới khiếp sợ, thử hỏi có chỗ nào không lợi hại.
Bất quá, câu hỏi này của Tiểu Linh, cả hai ông lão đều không muốn trả lời, cũng không muốn nhắc đến, vì cái tên đó thực sự quá úy kỵ.
- Sau này tự nhiên ngươi sẽ biết.
Ông lão xem tướng chậm rãi nói, ánh mắt lại chuyển sang ông lão Bạch Ly, nói tiếp.
- Tương lai vô định, dù là lão phu cũng không nắm bắt được hết thảy. Nhân sinh thế gian, từ lúc sinh ra cho đến lúc tận diệt, trong nhân sinh gặp bất hạnh hay vui vẻ, chúng sinh đều quy về thiên đạo. Nhưng mấy ai biết được, từ rất lâu, thiên đạo đã chết. Thứ chúng ta đi tìm, chỉ là một tia hy vọng.
Thở dài một tiếng, sau đó ông lão đứng dậy, tay với tới cầm lấy khúc tre hành đạo của mình, rồi nắm tay Tiểu Linh xoay người rời đi.
Ngồi lại đó, ông lão Bạch Ly gương mặt trầm tư, sau đó chợt hỏi:
- Thiên Cơ, lão muốn đi đâu?
- Lão phu cũng không biết, số mệnh sẽ chỉ đường.
Trên gương mặt hiền từ của ông lão xem tướng nở một nụ cười hiền từ, trong ánh tà dương yếu ớt chuẩn bị tắt đi, bóng dáng hai ông cháu dần biết mất.
Khi đến không ai biết, khi đi cũng chẳng ai hay, hành tung bất định, tựa như một cơn gió.
Lắc đầu thở dài một tiếng, ông lão Bạch Ly đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt nhìn nơi hai ông cháu xem tướng biến mất, rồi sau đó lại nhìn về phía nơi Tinh Hồn đang nghỉ ngơi, trong ánh mắt thoáng hiện một tia linh động.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Đêm đến, gió lạnh thổi qua tòa thành trì rộng lớn xa hoa.
Ở bên ngoài, ánh đèn vẫn chưa tắt ngúm, vẫn có rất nhiều hoạt động diễn ra, đa phần là các tiên giả ngồi lại với nhau bàn luận chuyện nhân sinh, khiến cho âm thanh buổi đêm tại Kỳ Xà thành không hề ngơi bớt.
Trong gian phòng lặng lẽ tịch mịch, lơ lửng trên chiếc giường trống là một tia sáng nhỏ, nếu không tinh mắt thì khó lòng phát hiện.
Tia sáng nhỏ đó chính là không gian giới vật chứa bảo khố của Thần Thiết môn, Tinh Hồn hiện tại đang ở bên trong không gian này để tu luyện.
Sau trận đại chiến với Vô Cực kiếm tiên, nhìn bên ngoài thì không thấy có điểm gì nguy hiểm, thế nhưng bên trong nội thể thì chịu tổn thương phi thường nghiêm trọng, vậy nên điều cấp thiết hiện nay đó chính là cần phải điều trị những thương thế này hoàn hảo như ban đầu, bằng không sau này sẽ gặp rất nhiều trở ngại trên con đường tu hành.
Thần Thiết môn trước khi bị hủy diệt chính là một tông môn mạnh mẽ, so với Thiên Kiếm tông chỉ có hơn chứ không kém, vậy nên trong bảo khố chứa rất nhiều đan dược, dù là tiên giả mới tấn thăng cho đến Cửu Thiên Huyền Tiên cảnh giới cũng tồn tại.
Tiện nghi được cái bảo khố này, công đầu thuộc về Tiểu Ứng Long.
Thả xuống âm tà sát khí mà trước đây hắn tích góp bên trong phế tích Thần Thiết môn, phòng ngừa trường hợp Trấn Ngục Huyền Thể xảy ra biến cố, quả nhiên ngày đó cẩn thận là không sai lầm, bằng không muốn chữa trị dứt điểm vết thương, cơ hồ phải tốn một khoảng thời gian rất dài.
Âm tà sát khí phủ xuống xung quanh thân thể, khí lạnh bao trùm không gian, Tinh Hồn ngồi xếp bằng lại, tinh thần tập trung, vận chuyển Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết bắt đầu thổ nạp.
Âm tà sát khí không phải thứ khiến cho Thể Đạo Liên hứng thú, vì vậy quá trình vận hành âm tà sát khí tiến vào thân thể không gặp bất kỳ vấn đề gì, toàn bộ đổ dồn về thần bí châu tại đan điền.
Nằm lơ lửng chính giữa, chỉ thấy thần bí châu chậm rãi luyện hóa âm tà sát khí đậm đặc này, trong lúc tập trung luyện hóa, bỗng nhiên Tinh Hồn phát hiện, hạt châu này màu sắc đang dần dần biến đổi.
Nhớ lại trước đây khi bị Vô Cực kiếm tiên truy sát, trong lúc vô thức, dường như hạt châu này tự thân kích hoạt một luồng năng lượng thần bí khiến cho tam đạo tiên phù: Hỗn Độn Tiên Phù, Thôn Phệ Tiên Phù và Không Gian Tiên Phù phát huy toàn bộ sức mạnh cực hạn, nhờ vậy mà bản thân mới thoát được một kiếp.
Ngẫm đến, từ khi hạt châu này thay thế vị trí Trấn Ngục Huyền Thai, dần dần Tinh Hồn phát hiện, quá trình thích ứng giữa Trấn Ngục Huyền Thể và Hư Không Chiến Thể vô cùng nhanh chóng, thậm chí không hề xảy ra chuyện xung đột giữa hai loại công pháp.
Chỉ thấy hạt châu sau khi hấp thu toàn bộ âm tà sát khí mà hắn thổ nạp vào thì bỗng lóe lên một vệt ám quang, ở chính giữa hạt châu không ngờ lại xuất hiện một đồ đằng cá chép màu trắng.
Sau khi luyện hóa xong, từ hạt châu một nguồn năng lượng ấm áp được thải ra, năng lượng này vô cùng hiền hòa, nó tiến vào những vết thương cho chiến đấu tạo thành rồi chậm rãi chữa trị.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tinh Hồn hai mắt từ từ mở ra, bên trong lấp lánh ánh quang.
Trấn Ngục Huyền Thể, coi như đã được chữa trị dứt điểm. Quá trình diễn ra thuận lợi và nhanh chóng, thứ nhất là nhờ gian mật thất, thứ hai là nhờ thần bí châu kia.
“Đồ đằng hình cá chép, nó có ý nghĩa gì nhỉ?”
Hạt châu này trước đây Tinh Hồn vô tình nhạt được trong một hang động băng, sau khi nó cưỡng ép dung nhập vào cơ thể hắn thì liền thay thế Trấn Ngục Huyền Thể.
Nhiều khi muốn bức nó ra ngoài cơ thể để quan sát tìm hiểu bí mật của nó, chỉ là hiện tại hắn vẫn chưa có khả năng này.
Chí ít là hiện tại, hạt châu đối với hắn chỉ có lợi chứ không có hại, vậy nên tạm thời đặt vấn đề hạt châu sang một bên, đến khi nào có đủ khả năng thì lại xử lý nó sau.
Kế tiếp chính là khôi phục lại nguyên lực, thần niệm tùy động, trước mặt Tinh Hồn xuất hiện rất nhiều đan dược, đây đều là đan dược cao cấp dùng cho tiên giả hậu kỳ Địa Tiên cảnh trở xuống, giá bên ngoài phi thường đắt đỏ.
Dĩ nhiên, với một kẻ nắm trong tay một cái bảo khố của một tông môn, chừng này đối với hắn mà nói thì chỉ là gân gà mà thôi. Không chút để tâm, thả ra chín không gian động thiên, Tinh Hồn tiếp tục chìm sâu vào việc tu hành.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Cũng trong đêm ấy, khi mà Tinh Hồn đang tập trung vào vấn đề của bản thân thì ở một nơi khác, có những kẻ đang âm thầm muốn tính kế hắn.
Tại một góc lầu, không gian rộng rãi thoáng đãng, bên trong có bảy bóng người đang tụ tập luận bàn với nhau, nhìn sắc mặt người nào người nấy, biểu hiện như đang chờ đợi ai đó đến.
Mấy tên này mặc y phục giống nhau, y phục màu xanh có hoa văn hình ánh trăng ẩn sau đám mây, dĩ nhiên chính là đám đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường.
Chủ trì trong bàn rượu này, còn ai khác ngoài thiên kiêu chi tử Ngân Nguyệt Hải đường Tôn Vân.
Sau đó một lúc, từ bên ngoài có tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Ngồi bên cạnh Tôn Vân, Tôn Lôi mở miệng hô.
Sau tiếng nói của hắn, ở bên ngoài có khoảng sáu người khác đi vào, một trong số sáu người đó thì có một tên thuộc về Ngân Nguyệt Hải đường.
Khi thấy Tôn Vân, Tôn Lôi cùng những người khác, hắn ta liền ôm quyền cung kính:
- Tôn Vân sư huynh, năm người này đều là cao thủ Địa Tiên cảnh, thực lực đã được ta kiểm chứng qua, đối phó tên đó hoàn toàn không phải vấn đề.
Nói với Tôn Vân xong, hắn ta lại quay sang nhìn năm tên tráng hán tự hắn dẫn đến, nói tiếp.
- Đây là Tôn Vân, sư huynh của ta, đồng thời cũng là người muốn thuê các vị.
Trong số năm người cùng với hắn ta đi vào, đứng chính giữa là một tên đại hán đầu trọc, vai u bắp thịt, vô cùng cường hãn, tu vi cũng chính là cao nhất – hậu kỳ Địa Tiên cảnh.
Hắn bước đến trước mặt đám Tôn Vân, trên thân thể thả ra một cỗ hung sát bá khí, ngồi xuống trước mặt Tôn Vân, thái độ không chút nể nan, thanh đại đao trên tay đập xuống bàn, tạo nên một tiếng động lớn.
Cơn gió mạnh thổi vào mặt Tôn Vân, Tôn Lôi và những đệ tử Hải đường khác, không khỏi khiến cho bọn họ khó chịu. Gia hỏa đầu trọc này vậy mà không đặt bọn họ vào trong mắt.
- Lão tử gọi là Thiết Chân. Nói đi, ngươi muốn giết người nào?
Giọng nói Thiết Chân rất lớn, nghe cứ như âm thanh hổ rống, bên trong tràn đầy mãnh lực.
Thiết Chân vô lễ như vậy, nghiễm nhiên khiến cho Tôn Lôi tức giận, gương mặt khó coi chuẩn bị có ý định dạy cho Thiết Chân một bài học, thế nhưng ngay lập tức đã bị Tôn Vân ngăn lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
- Ta nghe nói Kỳ Xà thành bên trong cấm không được giết người…
- Ngươi không cần lo lắng. Thúc thúc của ta là trưởng lão phụ trách Kỳ Xà thành, chỉ cần đối phương không phải nhân vật thân phận đặc biệt thì hoàn toàn không vấn đề.
Thiết Chân chắc nịch nói.
- Tốt, vậy thì ta không cần lo lắng nữa. Tôn Lôi, lấy đồ ra.
Trước đó nghe nói Thiết Chân là một tên cuồng đồ tại Kỳ Xà thành, hôm nay gặp mặt quả nhiên không sai. Tôn Vân thành ra không phải lo lắng, liền ra hiệu để cho Tôn Lôi lấy ra vật phẩm giao dịch.
- Đây chỉ mới là một nửa, nếu như giết được hắn, ta liền giao phần còn lại.
Tôn Lôi đặt một cái nhẫn trữ vật lên bàn, đứng bên cạnh, Tôn Vân ngữ điệu trầm ổn nói.
Chỉ thấy Thiết Chân thò tay lấy chiếc nhẫn trữ vật, thần niệm truyền vào đó, một giây sau gương mặt của hắn ta biến thành tươi cười vui vẻ.
- Tốt, ngươi cứ chờ tin tức từ ta. Huynh đệ, đi.
Cười lạnh một tiếng, sau đó Thiết Chân liền dẫn theo bốn tên huynh đệ của hắn rời khỏi khách điếm.
- Sư huynh, mấy tên Thiết Chân có khả năng giết được hắn chứ?
Trông thấy Thiết Chân đã hoàn toàn rời khỏi, Tôn Lôi lúc này mới lên tiếng.
- Tôn Lôi sư huynh chớ lo, ta đã tìm hiểu kỹ về tên Thiết Chân này.
Khi Tôn Lôi hoài nghi về đám Thiết Chân, tên đệ tử đã đưa đám Thiết Chân tới đây mở miệng giải thích:
- Thiết Chân hắn ta thực lực rất mạnh, từng nhiều lần thực hiện kiểu giết người này, đằng sau lại có thêm một tên sư thúc bao che, thành ra không cần phải lo lắng hành vi làm việc.
- Ta chỉ là muốn đề phòng một chút thôi.
Tôn Lôi trước đây cuồng ngạo, không xem Tinh Hồn ra gì, nhưng rốt cuộc bị Tinh Hồn đánh bại một cách dễ dàng, trong ấn tượng của hắn thì Tinh Hồn cơ hồ vẫn đang che dấu thực lực.
- Nếu như vậy, hay là ngày mai chúng ta cùng đến khách điếm đó quan sát.
- Được, ta cũng có ý định đó.
Trái ngược với Tôn Lôi, Tôn Vân vô cùng nhàn nhã.
Hắn không trực tiếp xuất thủ với Tinh Hồn, bởi vì hắn cho rằng với địa vị của mình, trực tiếp đối phó chỉ khiến hắn bẩn tay, thành ra hắn chỉ muốn làm người ở đằng sau hết thảy điểu khiển. Cái cảm giác điều khiển người khác thật sự khiến cho hắn rất thích thú.
Một đêm an tĩnh trôi qua.
Kết thúc bế quan, từ trong mật thất đi ra. Trải qua một thời gian dưỡng thương, coi như đã khôi phục lại phần nào sức lực, hai trong số chín không gian động thiên đã được lấp đầy nguyên lực, miễn cưỡng có thể khiến hắn hoạt động xung quanh Kỳ Xà thành này được rồi.
Đối với Tinh Vương Chiến gì đó, hắn không có mấy quan tâm đến, chuẩn bị có ý định rời khỏi đây.
Bước xuống tầng dưới, ở một góc một đám người tụ họp lại, Tinh Hồn nhìn thấy ông lão tự xưng là Bạch Ly hôm qua vẫn đang say sưa kể chuyện phiếm, miệng nói khiến cho nước miếng văng đầy, thế nhưng ông ta kể chuyện đúng là quá hấp dẫn, không thể không ghé tai lắng nghe.
Khi Tinh Hồn bước xuống, bỗng nhiên trong nội tâm thoáng qua một tia ba động.
Dĩ nhiên ở trên tầng thứ hai kia đang có vài ánh mắt đang dõi theo bóng lưng hắn, mà ánh nhìn này tràn ngập sát khí là đằng khác.
Thần thức Tinh Hồn rất mạnh, chẳng cần quay lại nhìn cũng biết được đối phương là ai.
Quả nhiên, dự đoán có biến không sai.
Chỉ thấy ở trước cửa ra vào xuất hiện năm bóng người, đứng ở trung tâm là một tráng hán đầu trọc, trên người mặc một chiếc áo phong phanh, để lộ ra thân thể cao to vạm vỡ.
- Đó không phải là Thiết Chân sao?
Tiếng động khá lớn, ngay lập tức dẫn phát sự chú ý của chúng nhân. Có không ít người liếc mắt đã nhận ra Thiết Chân này.
- Tên Thiết Chân này, mỗi lần xuất hiện đều không có chuyện gì tốt đẹp cả.
- Hay là có người nào đi đắc tội với Thiết Chân?
- Hấp dẫn, hấp dẫn à, chẳng biết người Thiết Chân muốn đối phó là ai đây.
Thiết Chân thân thể vạm vỡ bước vào, miệng gầm lớn một tiếng, thanh âm như hùng như hổ:
- Người ở dưới đây, toàn bộ cút hết ra ngoài cho lão tử.
Vừa nói, Thiết Chân vừa thả xuống uy thế cường đại, dĩ nhiên là tiên giả hậu kỳ Địa Tiên cảnh.
Đa số những người ở đây tu vi đều chịu thua kém Thiết Chân, bị hắn ta hù dọa một cái liền cấp tốc chạy hết ra bên ngoài.
Ông lão Bạch Ly khóe miệng nhếch lên một nụ cười, thân thể thoát ẩn thoát hiện trong đám đông, vậy mà ẩn nấp ở một góc không ai phát hiện ra được, ngay cả Tinh Hồn cũng như vậy.
Khách điếm đông người, chỉ vì một tiếng dọa nạt của Thiết Chân liền trở nên vắng vẻ vô cùng, chỉ còn lại năm người bọn hắn và Tinh Hồn mà thôi.
- Nguyên lai đó là kẻ khiến Thiết Chân động thủ.
Không khó để nhìn ra được, trong không gian khách điếm chỉ còn lại Tinh Hồn đứng yên tại chỗ, bất di bất dịch, đối diện với đám Thiết Chân.
- Chỉ là hậu kỳ Phù Tiên cảnh? Có điểm gì đặc biệt khiến cho Thiết Chân phải đích thân xử lý?
- Thiết Chân tên này rất cuồng ngạo, theo ta đoán, hắn nhất định là đệ tử thuộc hạ của mình động thủ.
- Tên kia thật đen đuổi, động ngay vào tên điên Thiết Chân này.
- ………
Trông thấy khách hàng bỏ chạy hết, một tên tiểu nhị gương mặt khốn khổ chạy ra, hướng Thiết Chân cầu khẩn:
- Thiết đại gia, quán của chúng ta còn cần sống, có việc gì…
- Cút, chỗ Thiết đại ca làm việc, ngươi lại muốn xen vào.
Không chút đồng cảm, đứng đằng sau lưng Thiết Cao, một tên vai u bắp thịt, gương mặt bặm trợn khác gầm lớn một tiếng, thậm chí không thèm nể nang chưởng thẳng vào ngực tên tiểu nhị này.
Tiểu nhị tu vi bất quá chỉ là trung kỳ Phàm Tiên cảnh nho nho, làm sau chịu nổi lực lượng của tên bặm trợn tóc ngắn kia được, thân thể như một hòn đá tùy ý bị người ta ném đi, trông đáng thương vô cùng.
- Không biết lượng sức, lão tử hôm nay tâm trạng rất tốt liền bỏ qua cho ngươi một mạng.
Đánh bay tiểu nhị, hắn ra phun ra một bãi nước bọt, gương mặt tràn đầy kinh thường.