Chương 50: Huyết hận chi lộ (1)
Trong suốt mười năm qua, đêm nay chính là đêm tuyết rơi dày đặc nhất, khí lạnh cũng xuống mức độ thấp nhất, dù là dị sĩ cũng cảm thấy có chút hơi khó chịu với sự lạnh lẽo này. Tuyết từ trên trời trút xuống như mưa, rơi một cách đầy khắc nghiệt, như thể muốn xóa nhòa đi dấu vết của những kẻ đáng thương lụn bại.
Tiếng thở dốc chầm chậm vang lên trong cơn bão tuyết. Chỉ thấy trên phông nền trắng xóa dưới trời đêm, một đoàn người lặng lẽ bước đi, mỗi bước chân dường như đều là gắng gượng hết sức vậy.
Đoàn người này có người già, có phụ nữ, có những đứa trẻ chỉ mới lên bốn lên năm, thậm chí còn có những đứa trẻ bé bỏng nằm co mình trong những lớp khăn dày cộm để được giữ ấm.
Từ trên cao nhìn xuống, đoàn người này có chừng năm mươi người. Người già, phụ nữ và trẻ em đi chính giữa, còn những dị sĩ tráng háng thì đi đằng sau.
Nhìn gương mặt của bọn họ tái nhợt, lộ ra vẻ mệt nhọc trước nay chưa từng có. Trong sự mệt nhọc đó chính là sự căng thẳng tột độ, cứ lâu lâu lại quay đầu về phía sau lưng, ánh mắt mang theo vẻ lo lắng.
- A Công, người dẫn bọn họ đi trước, chúng tôi sẽ tranh thủ ngăn cản bọn chúng một lúc.
Bỗng một người đàn ông bước hướng tới ông lão mặc áo bào đen, cung kính nói. Gã đại hán này trên người có một vài vết thương, dù dưới không khí lạnh lẽo nhưng vẫn chưa thể cầm lại được, giống như vừa mới trải qua một trận ác chiến kịch liệt.
- Được, cẩn thận.
Ông lão nhìn gã ta một lúc, tuy gương mặt già nua vẫn còn đó nét điềm tĩnh, nhưng nhìn vào đôi mắt của lão thì lại không hề như vậy. Đó là một ánh mắt bi ai, thậm chí còn ẩn chứa lửa giận nữa. Mà lửa hận của lão chính là do những kẻ đang truy sát bọn họ ban tặng cho.
Ông lão này chính là A Công Dịch Ân, man công U Đô bộ lạc. Và dĩ nhiên đoàn người đang di chuyển này chính là các tộc nhân U Đô bộ lạc.
Bọn họ đang bị truy đuổi bởi kẻ thù không đội trời chung – Mộ Lan bộ lạc.
Từ khi đến Phong Tuyết bộ lạc, trong lòng A Công luôn dấy lên một sự bất an trước nay chưa từng có. Để kiểm chứng xem rốt cuộc có chuyện gì, A Công đã tự bói một quẻ. Không ngờ quẻ này lại là quẻ hung, là một điềm báo xấu.
Nhưng A Công lại không biết, điềm báo xấu này là nhắm vào mình hay là nhắm vào người khác.
Thế nên từ lúc đại thử diễn ra, A Công lúc nào cũng quan sát đám Kha Thiên Lạc, đồng thời cho người giữ liên lạc liên tục với bộ lạc. Đừng nhìn A Công lúc nào cũng ngồi một chỗ dưỡng thần, thực ra những lúc ấy là lúc A Công đang suy đoán rốt cuộc quẻ hung kia nhắm vào ai, lấy bất biến ứng vạn biến mà hóa giải.
Và Ti Mệnh đột ngột xảy ra chuyện, bị Phong Tuyết bộ lạc giam giữ, tính mạng bị đe dọa. Nghĩ rằng, quẻ hung này chính là ứng vào Ti Mệnh, thế nên ngay lập tức A Công tìm gặp thượng man Mạnh Hạ để hóa giải nguy cơ này.
Ti Mệnh thoát khỏi tử nhà giam, trở lại cuộc sống tự do. Tuy nhiên, để đảm bảo mọi thức suông sẻ, A Công lệnh cho Ti Mệnh rời khỏi U Đô bộ lạc, vừa tránh được kiếp nạn, vừa bắt đầu hành trình tìm kiếm đại đạo của bản thân.
Cứ tưởng mọi chuyện đã qua. Nhưng không ngờ, cảm giác nguy hiểm từ khi Ti Mệnh rời đi lại càng thêm mãnh liệt. Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến, U Đô bộ lạc bất ngờ bị tấn công trong đêm bão tuyết dữ dội. Mộ Lan bộ lạc không biết từ đâu kéo ra rất nhiều cường giả, nếu không phải A Công xuất hiện kịp thời, có lẻ những tộc nhân ở lại bộ lạc đã bị Mộ Lan bộ lạc giết chết toàn bộ.
Nhờ vào thần thông của A Công, một số ít tộc nhân được đưa đi khỏi bộ lạc. Tuy nhiên, Mộ Lan bộ lạc lại quá hung hãn, bọn chúng cứ như những con mãnh thú đang vờn con mồi của mình, dần dần tiêu hao sinh lực còn sót lại.
A Công mấy lần triển khai thần thông ngăn cản, đến bây giờ nguyên khí đại thương, chỉ sợ khó lòng trụ vững để đến kịp Phong Tuyết bộ lạc cầu cứu viện.
Nhìn gã đàn ông trước mặt mình. Người này là một trong những người phụ trách trông coi điện thờ, đối với A Công một mực sùng kính. Nhìn những tộc nhân của mình cứ lần lượt ngã xuống chết đi, là người đứng đầu, A Công trong lòng đau như xé thành vạn mảnh.
Rồi lại quay sang nhìn tộc nhân đang lê bước mệt mỏi kia. Trong đó có phụ nữ, đặc biệt là những đứa nhỏ, đó chính là hậu nhân, là tương lai của U Đô bộ lạc. Nếu bây giờ không có người hy sinh thì chắc chắn sẽ không có cách nào đến được Phong Tuyết bộ lạc cả.
A Công trong lòng đau đớn, đôi mắt già nua hiện lên gân đỏ hận thù, nhưng rốt cuộc chỉ đành phải thốt lên một câu nhẹ nhàng để tiễn đưa bọn họ.
Cùng với người đàn ông này, thêm bảy tráng háng nữa bỗng quỳ xuống, thành kính vái lạy A Công ba cái. Sau đó gương mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, giống như những con dã thú bị thương lâm vào đường cùng, chuẩn bị dồn hết sức lực cho sự phản kháng cuối cùng.
Chỉ thấy họ siết chặt vũ khí của mình, chiến ý dâng lên, sẵn sàng cho trận tử chiến. Có ba người, bọn họ bỗng quay đầu nhìn về hướng tộc nhân của mình, bất giác có vài đứa trẻ cùng ba người phụ nữ đang nhìn họ.
Những đứa trẻ thì không hiểu biết, bọn chúng đang khóc sự khắc nghiệt của lần di chuyển. Còn ba người phụ nữ thì lại khác, họ cũng rơi nước mắt, nước mắt này chính là nước mắt sinh li tử biệt. Trong tận thâm tâm, họ chỉ muốn chạy đến nắm tay, muốn níu giữ chồng của họ lại. Nhưng họ biết, nếu vì sự ích kỷ của bản thân, cả bộ lạc sẽ bị giết toàn bộ.
Rốt cuộc chỉ còn biết rơi lệ trong nỗi bi thương vô hạn. Tiếng khóc nấc của bọn họ theo tiếng gió thổi đến tai những tráng hán này.
- Thê tử yêu dấu của ta, những đứa con nhỏ của ta, nhất định phải sống thật tốt.
Dù rất nuối tiếc, muốn ôm họ vào lòng lần cuối, nhưng thời gian không cho phép, sau khi nhìn lướt qua vài giây, bảy người bọn họ xoay người lại, tốc độ tăng lên mà chạy đi.
- Dịch Hậu, ngươi có quen người phụ nữ nào chưa?
Bỗng một người trong số họ bất ngờ lên tiếng hỏi. Người tên Dịch Hậu nhìn y, bỗng cười phá lên:
- Ha ha, ta có vụn trộm với một vài cô gái trong làng. Nhất là với Tiểu Thúy, lúc được tận hưởng nàng trên bãi cỏ trên núi, tư vị thật khó quên. Hắc hắc…
- Tiểu tử thúi, thì ra ngươi là thằng khiến con gái ta ngày nhớ đêm mong. Đứa con trong bụng nó chính là của tiểu tử ngươi phải không?
Ngay sau nụ cười phóng khoáng của thanh niên Dịch Hậu, một trung niên tuổi chừng bốn lăm trừng mắt nhìn hắn, quát một câu.
- À thì… ta định mấy ngày tới đến nhà ngài để cầu hôn Tiểu Thúy, chỉ tiếc là…
- Thôi thôi… từ giờ phút này, ta liền xem ngươi như con trai ta vậy. Hẳn là Tiểu Thúy sẽ rất nhớ ngươi. À, ngươi định đặt tên cho đứa cháu của ta là gì?
- Hắc hắc, vậy ta liền gọi ngài một câu nhạc phụ đại nhân. Tên của nó à, dù trai hay gái thì ta đều đặt là Dịch Bình, hy vọng nó có một cuộc đời bình an, không giống như cha của nó sống một kiếp chật vật.
- Dịch Bình, tên hay lắm. Cháu ngoại của Trần Hãng ta tên là Dịch Bình. Ha ha ha…
- Chúc mừng Trần Hãng nhà ngươi được lên chức ông ngoại. Ha ha ha…
- Đây đúng là tin vui. Dịch Hậu, ngươi làm tốt lắm đấy, chẳng bù cho thằng nhóc nhà ta.
- Hừ hừ, con rể của Trần Hãng ta ít nhất phải được nhiêu đó chứ, ha ha ha…
- Ha ha ha…
Bảy người bọn họ bởi vì chuyện đứa cháu ngoại của Trần Hãng mà trở nên vui vẻ, trên đường đi cười nói rôm rả. Có chăng, trong những người này, Trần Hãng và Dịch Hậu là hai người hạnh phúc nhất. Một câu chuyện cười, cũng có lẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời của họ.
Dịch Hậu trong lòng luyến tiếc, nghĩ đến Tiểu Thúy, nghĩ đến đứa con còn chưa ra đời của mình, nội tâm sinh ra một sự tiếc nuối không nguôi.
“Nàng phải chăm sóc con của ta thật tốt đấy. Ta ở trên trời sẽ phù hộ cho mẹ con nàng.”
- Phía trước có kẻ địch, chuẩn bị nghênh chiến.
Trần Hãng là người đầu tiên phát giác ra cái khí tức đáng ghét khiến U Đô bộ lạc rơi vào con đường này, trong mắt sự hận thù không hề che giấu chút nào.
- Lão tử đợi các ngươi lâu lắm rồi.
- Một trận thống khoái, lão tử sẽ lấy đầu các ngươi để rửa hận con những tộc nhân đã khuất.
- Mộ Lan nhân chết tiệt, dù có chết ta cũng sẽ lôi các ngươi theo cùng.
- Giết đám cẩu tặc này.
- ………
Bảy con người hùng dũng xông thẳng về phía trước, không chút hoang mang, không có sợ hãi, có chăng chỉ là sự hối tiếc vì người thân của mình mà thôi. Vũ khí trên tay đâm chém kẻ thù vì sự sống của bộ lạc bọn họ. Cuộc đời này rồi ai cũng sẽ chết, nhưng dù chết thì cũng không được thẹn với lương tâm. Nếu cái chết của bản thân mà có thể đánh đổi tính mạng của hàng chục đồng tộc, họ không chút do dự mà nguyện từ bỏ mạng sống này.
Cười thê lương trong đêm hoang tàn, rồi một ngày mộ cỏ giữa trời sương sa, tiếng khóc ai đó trong gió tiễn đưa, xuyên qua rừng cây vang đến người nằm xuống, tuyết chập chừng như có linh hồn người quen cũ, chữ sinh ly tử biệt xót xa âm thầm.