Chương 30: Phù Lục Truyền Tống
Điều khiến cho Dương Khai bất ngờ đó chính là việc Lục Nhãn Tử Văn Hạc phá vỡ lớp băng do Băng Phong Phù tạo thành lại nhanh hơn so với dự tính. Nhưng ngay sau đó, hắn liền nghĩ ra được nguyên nhân, đó chính là do bầy đom đóm của Tinh Hồn gây ảnh hưởng nên.
Hắn và bốn đệ tử Thiên Kiếm Tông đang khổ chiến với bầy đom đóm kia đều đang trọng thương, khi trạng thái đỉnh phong nhất còn chưa đủ sức đấu với Lục Nhãn Tử Văn Hạc chứ đừng nói tình trạng như bây giờ. Nếu để nó phá băng thoát ra, ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có.
- Đi đến gần ta.
Dương Khai rốt cuộc trong lòng cũng đưa ra quyết định, liền lớn giọng nói.
Tô Đài và ba người kia mừng rỡ, liền toàn sức vùng vẫy kháng cự, may mắn cũng đến gần vị trí của Dương Khai.
Đúng lúc này, âm thanh chấn động từ lớp băng ngày một rõ ràng hơn, khí tức hung bạo lan ra, dĩ nhiên là Lục Nhãn Tử Văn Hạc tâm trạng đang vô cùng tức giận.
Ngoại trừ Tinh Hồn một mực vẫn giữ thái độ bình tĩnh, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra thì Dương Khai và bốn người thì tràn ngập lo lắng.
Chỉ thấy Dương Khai lại lấy ra thêm một cái Phù Lục, tấm Phù Lục này khí tức dường như còn muốn mạnh mẽ hơn cả Băng Phong Phù trước đó. Tuy nhiên, tấm Phù Lục này không phải dùng để tấn công, mà là dùng để truyền tống.
Giá trị của Phù Lục thuộc loại truyền tống, so với loại công kích, phòng thủ… giá trị cao hơn không chỉ gấp bốn, gấp năm lần. Không ngờ trong tay Dương Khai lại có được tấm Phù Lục loại này, xem ra thực lực của Dương gia sâu không thể lường.
Dương Khai truyền nguyên lực vào tấm Phù Lục, chỉ thấy tấm Phù Lục rực sáng lên, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, bao phủ lấy năm người Dương Khai.
Nhưng đột nhiên, lực lượng ánh hào quang dường như không ổn định, tùy thời muốn sụp đổ xuống. Đây chính là dấu hiệu của sự quá tải, tấm Phù Lục này không đủ lực lượng truyền tống đi tất cả.
Là chủ nhân của tấm Phù Lục, khi được gia tộc ban tặng, Dương Khai đã được giải thích qua, nghiễm nhiên đoán được hiện tượng này. Hắn hành động rất quyết đoán, thò tay chụp cổ áo của một gã đồng môn, mạnh mẽ ném ra ngoài.
- Dương sư huynh, không thể.
Gã kém may đó gương mặt hốt hoảng, lập tức mở miệng van xin.
- Cái gì mà không thể, cút.
Không cho lấy một cơ hội bấu víu, Dương Khai giơ chân đạp thẳng vào người gã ta, chỉ nghe một tiếng hét thảm rồi rơi thẳng xuống Thanh Nhai Trạch.
- Không? Dương Khai, ta nguyền rủa ngươi.
Ném đi người này, quang mạc bao trùm xung quanh đám người Dương Khai mới dần dần ổn định, bắt đầu chuẩn bị truyền tống. Hi sinh một người để tất cả an toàn rời khỏi Vĩnh Dạ Thâm Uyên, dù có chút áy náy với người đồng môn kia, nhưng bất quá chỉ là một chút thôi. Dù sao, mạng sống của bản thân vẫn là trên hết, chút áy náy này có là gì.
Dương Khai căn bản không thèm quan tâm đến câu nguyền rủa kia, sát khí âm trầm nhìn Tinh Hồn.
- Ta nhớ kỹ ngươi rồi.
Dương Khai gằng giọng từng chữ một, trong quang mạc dần dần hóa thành một đạo lưu tinh khổng lồ, phá vỡ tầng tầng không gian mà bỏ trốn.
Tinh Hồn ngồi yên một chỗ trên tượng băng Lục Nhãn Tử Văn Hạc, hắn ngồi yên một chỗ, một mực chứng kiến tất cả.
Sau khi nhìn thấy Dương Khai rời đi, bỗng nhiên khuông mặt Tinh Hồn đột ngột trắng bệch, miệng thổ ra một ngụm máu huyết, ướt tràn cả mặt băng trong suốt.
Tinh thần hắn lúc này vô cùng mệt mỏi. Điều khiển bầy đom đóm này cực kỳ hao tổn tinh thần lực.
Từ lúc triệu ra bầy đom đóm từ không gian Động Thiên, bất quá chỉ có trôi qua được hơn nửa khắc, thế nhưng làm cho Tinh Hồn tinh thần như muốn sụp đổ. Nếu không phải tinh thần lực cường đại, hắn sớm đã không cách nào chịu nổi rồi.
Nếu không vừa rồi, với tính cách của hắn, Tinh Hồn cũng không dễ dàng để đám Dương Khai dễ dàng rời đi như vậy.
Nói chung vẫn là thực lực không đủ, làm được đến mức này cũng đã miễn cưỡng chấp nhận rồi.
Tiếp theo cũng chính mình nên bỏ chạy trước khi Lục Nhãn Tử Văn Hạc phá băng thoát khốn.
Đúng lúc này, gã đệ tử Thiên Kiếm Tông bị Dương Khai không chút thương tiếc đạp ra khỏi không gian Truyền Tống Phù Lục ngoi dậy, hắn thở hổn hển, gương mặt tràn đầy khiếp sợ.
Nhìn thấy Tinh Hồn, tựa như nhìn thấy được một cọng cỏ cứu mạng, hắn ta liền hướng lên nói:
- Cầu xin ngươi cứu ta, sau này muốn ta làm trâu làm ngựa cũng được.
- Ta là đệ tử ngoại tông Thiên Kiếm Tông, trên người có rất nhiều bảo vật, chỉ cần ngươi cứu ta, tất cả đều là của ngươi.
- Cứu ta một mạng, ngươi muốn gì ta cũng chấp thuận cả.
- ………
Sợ Tinh Hồn không đồng ý, hắn liền một mạch nói liên tục.
Chỉ thấy đôi mắt Tinh Hồn chợt lóe lên tinh quang. Đột nhiên Tinh Hồn thân thủ khẽ động, trong giây lát tiếp cận tên đệ tử Thiên Kiếm Tông này.
Hắn ta bị thương rất nặng, thất khiếu chảy máu, ngũ tạng trong người như muốn dập nát, lại vừa mới bị Dương Khai đạp một cước thật mạnh, xương cốt như muốn đứt gãy mất phần.
Nói chung, tình trạng này của hắn ta, đã không còn tư cách là đối thủ của Tinh Hồn nữa rồi.
Tên đệ tử Thiên Kiếm Tông những tưởng Tinh Hồn phát lòng từ bi, thật sự cứu mạng mình, nội tâm ban đầu còn mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, hắn mới biết mình đã lầm rồi.
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Điều này cần phải hỏi?
Tinh Hồn lạnh nhạt nói. Chỉ thấy Tinh Hồn phong bế toàn bộ lực lượng yếu ớt còn lại của gã ta, lôi tên đệ tử Thiên Kiếm Tông đặt lên một mỏm đá, rồi mạnh mẽ bẻ gãy hai tay hai chân trong sự gào thét đau khổ của gã.
Mục đích của Tinh Hồn chính là bắt tên đệ tử Thiên Kiếm Tông này làm mồi dụ, tranh thủ một ít thời gian lưu lại Lục Nhãn Tử Văn Hạc.
Để tránh om sòm, Tinh Hồn liền xuất thủ cấm ngôn luôn. Không chút sức lực giãy dụa, tất cả thủ đoạn chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, được Tinh Hồn làm hết sức gọn gàng.
Sau đó, Tinh Hồn không quên lấy đi cái Nhẫn Trữ Vật, sau đó để lại một khỏa U Hải Quả ngay bên cạnh thân thể tàn phế của tên đệ tử Thiên Kiếm Tông, sau đó mới chật vật dồn hết sức bỏ chạy.
Tên đệ tử Thiên Kiếm Tông nhìn bóng lưng Tinh Hồn lạnh lùng bỏ đi, nội tâm của hắn đang nguyền rủa, nguyền rủa Dương Khai lãnh khốc lạnh lùng đạp hắn xuống Thanh Nhai Trạch, nguyền rủa Tinh Hồn vô tình biến hắn thành con mồi của Lục Nhãn Tử Văn Hạc.
Niệm lực nguyền rủa rất sâu đậm, rất khủng bố, nếu như có một Vu Sư Vu Tộc đi ngang qua, hắn với niệm lực nguyền rủa này rất là thích thú.
Nhưng tiếc rằng, niệm lực nguyền rủa này rốt cuộc cũng biến mất trong thiên địa, bởi Lục Nhãn Tử Văn Hạc đã phá băng mà ra.
Nó gầm lớn một tiếng, sự thù hận không hề che giấu. U Hải Quả mà nó nhọc công chờ đợi suốt mấy ngàn năm nay, cho đến cuối cùng lại bị một đám nhân loại đoạt mất. Cho dù là lão thiên thì khó mà kiềm được phẫn nộ. Thế nên cũng có chút thông cảm với con bọ cạp này.
Đột nhiên, có một tư vị quen thuộc cùng đáng ghét xộc vào mũi nó.
Lục Nhãn Tử Văn Hạc nhìn đến một cái mỏm đá phía trước, sáu con mắt màu xanh linh động, rốt cuộc nhìn thấy được một cái nhân loại hô hấp yếu ớt, bên cạnh lại là một cái U Hải Quả.
Lục Nhãn Tử Văn Hạc bước tới gần, đưa cái gương mặt hung tàn đáng sợ nhìn xuống, trong sáu con mắt in lên gương mặt sợ hãi cùng cực của gã Nhân Loại kia.
Nó vốn với Nhân Loại cực kỳ chán ghét, vậy nên chẳng có gì lưu tình, liền há cái miệng ra, đưa cái lưỡi nhơn nhớt cuốn lấy cơ thể tàn dại của tên đệ tử Thiên Kiếm Tông rồi cắn nuốt, máu tươi chảy ròng ròng hai bên miệng.
Cuối cùng nó lại liếc qua cái quả U Hải Quả mà Tinh Hồn lưu lại. Không biết nó đang suy nghĩ điều gì.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Phía đông Hư Thần Tinh, hiện tại đang là trời đem, tại một tòa thành trì khổng lồ xa hoa, đột nhiên một đạo lưu tinh bay xẹt qua. Vị trí lưu tinh này hướng đến, đó chính là vị trí của một đại gia tộc tiên gia mạnh mẽ siêu việt, gọi là Dương gia.
Chỉ thấy lưu tinh đáp xuống một tòa phủ đệ nằm ở phía bắc, lập tức khiến cho nhiều người kinh ngạc. Nhưng bởi vì hôm nay sự kiện trọng đại, thế nên chỉ có một số trưởng bối cùng hạ nhân phụ trách chạy đến xem sự tình.
- Đó là Truyền Tống Phù, không lẽ là tam thiếu gia?
- Truyền Tống Phù một mực quý giá, sao lại đem dùng tùy tiện thế này? Tam thiếu gia đúng là không có tiền đồ.
- Nghe nói tam thiếu gia đi thu hoạch U Hải Quả, hẳn là gặp nguy hiểm bất ngờ nên mới buộc sử dụng Truyền Tống Phù.
- Hẳn là như vậy, một lát liền hướng gia chủ giải thích.
Những trưởng bối Dương gia phụ trách Truyền Tống Phủ Đệ này nhìn vào quang mạc truyền tống, dường như đoán được đó chính là Dương Khai. Bọn họ đối với Dương Khai dường như có chút không ưa thích, liền nói lời thất vọng chê trách.
Tuy nhiên, Dương Khai dù sao cũng là tam thiếu gia Dương gia, không phải là thứ để bàn tán lung tung được.
Chỉ thấy khi quang mạc dần biến mất, bóng dáng Dương Khai dần xuất hiện.