Chương 92: Tranh chấp Thiên Niên Địa Linh Tuyền
Thế gia đệ tử rất kiêu ngạo, đặc biệt là những thiên tài trong thế gia như Phong Nhạc, bọn hắn không hề xem những tán tiên ra gì. Trong mắt những thế gia đệ tử, chỉ cần cho đám tán tiên chút bạc lẻ là có thể khiến tán tiên sai đâu đánh đó, không khác gì một đám chó săn cho các đại thế gia.
- Cứ như theo ý kiến của Vệ cô nương mà làm, còn những kẻ nào không nghe cứ giết là được.
Phong Nhạc gương mặt tàn nhẫn nói.
- Ta đồng ý với Phong Nhạc.
Trần Anh Tuyệt gật đầu với Phong Nhạc.
- Vậy quyết định thế đi.
Trước khi các thế gia đệ tử Phong Lâm Thành hành động, bọn họ tạm thời lùi lại một bên, để cho những tán tiên tiến lên thử vận may xem có thể phá vỡ được cấm chế phong ấn bên ngoài hang động hay không.
Đương nhiên hành động này trong mắt đám thế gia đệ tử như Phong Nhạc chẳng khác gì mấy tên hề đang múa may, miệng nở nụ cười khinh bỉ.
Tinh Hồn đứng nấp ở một góc lặng lẽ quan sát, cấm chế kia dĩ nhiên không có khả năng làm khó được hắn, mà cái khó chính là đám thế gia đệ tử kia. Theo như tính cách của những thế gia đệ tử, bọn chúng chắc chắn không đơn giản để cho những tán tiên như Tinh Hồn có cơ hội tiếp cận Thiên Niên Địa Linh Tuyền. Bọn chúng chỉ đang chờ đợi cái gì đó mà thôi.
Có điều, thế giới này, dù là Huyền Thiên Giới – cố hương của Tinh Hồn, hay là Đại Thiên Thế Giới bao la rộng lớn này đều là dùng nắm đấm để nói chuyện, cường giả vi tôn, kẻ nào có thực lực mạnh thì bảo vật thuộc về người đó.
Đột nhiên, Tinh Hồn cảm giác được một luồng sát khí đang hướng về phía mình. Tinh Hồn rất mẫn cảm với sát ý, có điều hắn không trực tiếp quay mặt lại quan sát mà sử dụng thần thức mạnh mẽ của hắn để quan sát xung quanh.
Đứng cách chỗ Tinh Hồn khoảng ba mươi thước có mấy kẻ đang nhìn hắn chằm chằm, trong mắt sát ý không thèm che giấu đi.
Tinh Hồn trong lòng trầm xuống, nhưng đối phương chưa hành động, dĩ nhiên Tinh Hồn cũng đồng dạng án binh bất động.
Tinh Hồn bắt đầu thả ra một vài con Quỷ Diện Trùng, điều khiển Quỷ Diện Trùng âm thầm tiếp cận đám người đang nổi lên sát ý với hắn.
- Lão đại, người kia chính là mục tiêu mà Mộ Kính nói với chúng ta.
“Mộ Kính?” Tinh Hồn nhớ ra được người này, lúc mà Tinh Hồn ghi danh thí luyện, Mộ Kính đã từng kiếm hắn gây chuyện, rốt cuộc đến khi Thượng Quan Lãnh xuất hiện, Mộ Kính mới đè nén ý định muốn giết Tinh Hồn xuống, quay lưng bỏ đi.
Xem ra mấy người này được Mộ Kính bỏ tiền ra thuê để lấy mạng Tinh Hồn.
- Theo dõi hắn cho kỹ, không được để mất dấu.
- Vâng, tuân lệnh lão đại.
Lão đại của đám người được Mộ Kính thuê tên là Hạ Nhất Cường. Hạ Nhất Cường có mái đầu trọc lóc, gương mặt bặm trợn hung, đôi mắt lúc nào cũng bắn ra một loại hung ý, đôi môi dày thì nở nụ cười tà dị, trầm giọng ra lệnh cho thuộc hạ.
- Lão đại, ngươi vừa mới đột phá Phù Tiên Cảnh không lâu, nếu như có thể phục dụng Thiên Niên Địa Linh Tuyền, tu vi nhất định sẽ bạo tăng, sau này gia nhập tông môn, tiền đồ nhất định là không thể đo lường được.
Một tên thuộc hạ của Hạ Nhất Cường tướng tá gầy ốm, mặc bộ hôi bào trông khá thư sinh, có điều gương mặt hắn có gì đó rất tinh quái, trên mép miệng nuôi mấy sợi râu mọc dài ra, đôi mắt híp lại, điệu bộ lấm la lấm lét, trông giống như một con chuột vậy.
- Hừ, chuyện này cần ngươi nhắc à, ta tự biết điều gì cần làm trước.
Hạ Nhất Cường trừng mắt quát một tiếng.
- Dạ dạ, là thuộc hạ nhiều lời.
- Hừ, ngươi coi điều động một vài người theo dõi tiểu tử kia, đừng để bị lạc mất. Sau khi xong chuyện, ta sẽ ban thưởng xuống.
- Đạ tạ đại ca.
Tên mặt chuột ôm quyền vái vài cái, sau đó lùi lại chỉ chỏ một vài người, để cho bọn chúng tiến gần đến nơi Tinh Hồn đang đứng và theo dõi.
- Cẩn thận, đừng để bị phát hiện, nếu không hậu quả thế nào, các ngươi tự biết rồi đó.
Trướ khi đám thuộc hạ thực hành mệnh lệnh, gã mặt chuột giọng đầy băng lãnh nhắc nhở mấy gã thuộc hạ, đồng thời đưa tay lên cổ chém qua, ý bảo hậu quả nếu như làm không xong chuyện.
Mấy tên thuộc hạ gương mặt tái xanh, trên trán rớt xuống vài giọt mồ hôi lạnh, liền không dám trái lời, lập tức hành động ngay.
Khoảng chừng hơn một khắc sau, có một đám nam thanh nữ tú xuất hiện, khí chất trên người, vừa nhìn đã biết ngay là đám thế gia đệ tử.
- Cuối cùng cũng đến rồi, bắt đầu thôi.
Phong Nhạc ra dáng người dẫn đầu đám thế gia đệ tử, khi cảm nhận được khí tức của đám nam thanh nữ tú kia, khóe miệng cong lên nụ cười, ánh mắt nhìn xung quanh, giọng nói lãnh đạm vang lên.
- Bái kiến các vị sư huynh, sư tỷ, chúng ta đến muộn.
Đám nam thanh nữ tú này, ngoại trừ Hạng gia không có đứng cùng bọn họ ra thì toàn bộ đều tập trung đầy đủ cả. Trong số đám nam thanh nữ tú này, mặc dù có một số người tu vi không kém cạnh Phong Nhạc hay Trần Anh Tuyệt, tuy nhiên thái độ lại rất cung kính.
Bởi vì bọn họ thuộc về chi thứ, huyết mạch không tôn quý bằng nên mới biểu lộ thái độ như vậy.
Trong đây chỉ có mỗi một mình Dương Trung là thuộc về dòng thứ, những Dương gia đệ tử dòng chính của thế hệ này đều đã tiến vào Thiên Kiếm Tông cả rồi. Mà thiên phú của Dương Trung tại dòng thứ thuộc loại mạnh nhất, thế nên được Dương gia coi trọng, được đôn lên dòng chính, cung cấp rất nhiều tài nguyên tu luyện cho hắn. Thế nên Dương Trung mới miễn cưỡng được Phong Nhạc thừa nhận. Bằng không, trong mắt Phong Nhạc, Dương Trung cũng chẳng là cái thá gì.
- Không sao, đến là tốt rồi. Lần này, Thiên Niên Địa Linh Tuyền phải về tay chúng ta.
Phong Nhạc nụ cười nở trên môi, giọng nói sắc bén.
Kế tiếp, chỉ thấy đám thế gia đệ tử, mà dẫn đầu là Phong Nhạc, đi theo sau có gần ngàn người đi theo, trên đường đi tản ra khí thế mạnh mẽ, bức lùi những người đang đứng gần cửa hang động. Khi bước đến phía trước cửa hang động, Phong Nhạc trên tay xuất hiện một thanh kiếm toàn thân phát ra ánh sáng màu bạc, một kiện pháp khí thượng phẩm, vừa nhìn đã biết bất phàm.
Cầm thanh kiếm này, đồng thời Phong Nhạc bộc lộ ra tu vi trung kỳ Phù Tiên Cảnh. Có thể khẳng định một điều, trong số những người đang có mặt tại đây để tranh đoạt Thiên Niên Địa Linh Tuyền, Phong Nhạc chính là một trong những người có thực lực mạnh nhất.
- Ta, Phong gia đệ tử Phong Nhạc tuyên bố, Thiên Niên Địa Linh Tuyền thuộc quyền khống chế của Phong Lâm Thành thế gia, những tán tiên các ngươi biết điều thì cút khỏi đây.
Phong Nhạc nói chuyện cực kỳ thẳng thắng và kiêu ngạo, không vòng vo tam quốc, đi vào vấn đề ngay lập tức.
Chỉ một câu nói khiến cho những tán tiên nổi giận. Vốn dĩ Thiên Niên Địa Linh Tuyền này là do một gã tán tiên phát hiện ra.
Gã tán tiên này thử nhiều cách nhưng không thể phá vỡ được cấm chế phong ấn, đành phải dùng đến biện pháp truyền ra tin tức để hấp dẫn những người khác đến đây phá giải cấm chế. Nhưng rốt cuộc, đén cuối cùng lại bị đám thế gia đệ tử Phong Lâm Thành chiếm mất.
Giới tán tiên làm sao có thể chấp nhận được chuyện này, lập tức nổi giận quát.
- Thế gia đệ tử, các ngươi lấy tư cách gì mà chiếm đoạt Thiên Niên Địa Linh Tuyền? Thiên Niên Địa Linh Tuyền là do tán tiên chúng ta phát hiện ra, nó phải là của giới tán tiên chúng ta mới đúng.
- Thế gia đệ tử lại có thể vô sỉ vậy à? Thật khiến ta khinh thường, các ngươi tưởng mình là ai chứ?
- Thế gia đệ tử các ngươi cút đi, Thiên Niên Địa Linh Tuyền không có chỗ cho các ngươi đâu. Mau cút khỏi đây.
- Các huynh đệ, liên thủ đuổi hết đám thế gia đệ tử đi. Chúng ta đông người, lại có thể chịu thua đám oắt con này?
- ………
Phong Nhạc gương mặt lạnh xuống, bỗng nhiên nâng lên bảo kiếm, nguyên lực vận chuyển.
- Đã muốn chết thì đừng trách Phong Nhạc ta tàn nhẫn.
- Thanh Nhận!
Chỉ thấy bảo kiếm trong tay Phong Nhạc bắt ra một luồng kiếm quang phóng thẳng lên trời, vô hình tạo thành một đại kiếm hư huyền. Trong sát na, Phong Nhạc chém thẳng xuống, gió lốc nổi lên cuốn bay mọi thứ.
Một tiếng nổ vang, trên mặt đất để lại một đường rãnh khá sâu, bên trong tản ra hàn khí lạnh lẽo.
- Hừ, nhanh tay đấy!
Trên đương đường chúng tán tiên tự động tránh ra làm hai bên, chính giữa một khoảng trống khá lớn là vết tích của kiếm kỹ Thanh Nhận để lại, nhìn mà khiến người ta chấn kinh. Thực lực của Phong Nhạc đúng là không thể đùa được.
Nhìn kỹ lại, có thể nhận ra được là giới tán tiên ít người hơn hẳn. Vừa rồi, lúc mà Phong Nhạc dùng đến kiếm kỹ Thanh Nhận, một số tán tiên cảm nhận được uy hiếp đến tính mạng, không thể nào tránh né được, đành phải dùng đến biện pháp bóp nát nhẫn ngọc, truyền tống ra khỏi Bạo Thú Lâm, nhờ vậy mà thoát được một mạng.
Phong Nhạc đối với chuyện này cảm thấy rất bình thường, mục đích của Phong Nhạc chính là giết gà dọa khỉ, mặc dù giết gà không được, nhưng hiệu quả thì trước mắt đã xuất hiện.
Tinh Hồn nhìn Phong Nhạc đánh giá, thực lực của Phong Nhạc rất mạnh, đối đối diện trực tiếp, không dùng đến bất kỳ thủ đoạn nào, Tinh Hồn tuyệt đối là người bại trận.
Nhưng mà thứ hắn quan tâm, không phải là chuyện này. Người khác không chú ý đến, nhưng Tinh Hồn thì lại phát hiện, tại Bạo Thú Lâm vốn dĩ có rất nhiều hoang thú sinh sống, một Thiên Niên Địa Linh Tuyền trân quý, không lí nào lại không có hoang thú trấn giữ.
Với độ trân quý của Thiên Niên Địa Linh Tuyền, ngay cả Hậu Thiên hoang thú cấp ba cũng phải thèm thuồng. Lại nói, tiếng động do Phong Nhạc tạo ra là không hề nhỏ, vậy mà không có lấy một đầu hoang thú nào xuất hiện. Chuyện này, nhất định là có người nhúng ta vào.
Tinh Hồn nhìn lên bầu trời, trong đôi mắt màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện những vòng tròn kỳ lạ, tựa hồ như những thượng cổ bí văn. Tinh Hồn đang vận chuyển Thiên Ma Nhãn mà quan sát lên bầu trời, chỉ thấy trên cao đang có rất nhiều người, hoặc là đang ngự pháp bảo, hoặc là lăng không mà đứng, gương mặt lãnh đạm nhìn xuống chỗ Thiên Niên Địa Linh Tuyền, dường như đang nói chuyện với nhau.
Tinh Hồn thu lại Thiên Ma Nhãn, thở ra một hơi.
“Quả nhiên việc này có bàn tay của mấy lão bất tử đó nhúng tay vào.”