Tiếng sấm vang vọng khắp cửu thiên, làm cho những người ở đây đều biến sắc. Vòm trời hắc ám kia, mây đen cuồn cuồn tạo thành một cái vòng xoáy khổng lồ, như muốn thôn phệ tất cả mọi thứ. Lờ mờ cảm nhận được, có một con mắt ở trong cái vòng xoáy đen đó đang nhìn xuống.
- Độc nhãn hiện, thiên kiếp đến.
Huyền Cơ tôn giả trầm ngâm nhìn lên thiên không. Thiên kiếp này mạnh đến như vậy, có gì đó không đúng ở đây. Nhưng lão không thể giải thích được.
- Đi thôi, không thể ở lại đây được nữa. Ta đã bố trí người ở đây, chỉ cần hắn thành công vượt qua bọn họ sẽ đưa hắn về Vô Thượng Thiên.
Dược Tiên tôn giả và Huyền Cơ tôn giả khẽ gật đầu. Rồi họ lẳng lặng khuất dần trong đêm bão tố. Có lẽ chẳng ai biết được họ đã xuất hiện ở đây. Nhưng nếu thật sự có người phát hiện, thì hậu quả mà Vô Thượng Thiên phải gánh chịu về sau, có lẽ không ai lường trước được chuyện gì cả.
Vòng xoáy khổng lồ càng lúc càng mở rộng, chẳng mấy chốc đã lan tỏa gần hết nơi này rồi. Thiên kiếp vốn dĩ không quá mạnh đến mức này. Cũng bởi vì cường giả đỉnh phong đang có mặt ở đây, vô tình làm cho thiên kiếp tăng một cách kinh khủng. Thiên uy trấn áp tất cả. Khí tức hủy diệt đang đến gần.
Trịnh Thần Không biến sắc nhìn bầu trời ma quái, rồi lại nhìn Tinh Hồn, nghiến chặt răng:
- Là người, chính là ngươi! Tất cả xông lên, phải giết hắn bằng được. Ai giết được hắn sẽ được phong thần, muốn gì có đó. Kẻ nào chạy, giết không tha.
Trong cái tình thế hiểm nghèo này, vốn dĩ mọi người phải chạy thừa sống thiếu chết. Thế nhưng cái giá mà Trịnh Thần Không vừa đưa ra, làm cho bọn họ thay đổi ý định. Nhìn Tinh Hồn bây giờ, chỉ một chưởng thôi cũng đủ để lấy mạng của hắn. Thế là hàng ngàn người thay đổi ý định, thay vì chạy trốn thì lại xông đến chỗ của Tinh Hồn thật nhanh. Đao, gươm, giáo, côn… họ tung ra hằng hà vô số vũ khí để là người đầu tiên giết Tinh Hồn.
Mà hai trăm cường gia cùng với Trịnh Thần Không bao vây xung quanh, nhân lúc thiên kiếp còn chưa đến chọn thời cơ thích hợp để ra tay.
Còn Tinh Hồn, hai người mà hắn rất trân trọng chết trước mắt hắn, người hắn tin tưởng và yêu quý nhất bỏ hắn đi theo người khác. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hắn đã mất hết tất cả.
Khóc cũng hết nước mắt, gào thét đến không thể phát ra âm thanh. Hắn vô thần ngước nhìn bầy trời mà lòng tan nát. Là chấp nhận cái chết, để đi theo hai nàng sao?
“Không, ta không thể chết ở đây được! Ta phải trả thù, ta phải hủy diệt tất cả”
Trong bóng tối của tuyệt vọng, một ánh sáng nhỏ bé đã lóe lên. Là ánh sáng của hy vọng? Là sự nhận thức? Hay là chấp niệm không được buông xuôi? Có lẽ là không.
Hàn khí lạnh lẽo như từ chốn cửu u dâng trào. Kèm theo đó là vòi rồng xuất hiện bao lấy Tinh Hồn. Như những con thiêu thân lao vào đống lửa, kẻ hám danh mà quên đi sinh mệnh sẽ trả giả bằng chính mạng của sống hắn. Chỉ trong giây lát, đã có hàng trăm người mất mạng trong cái vòi rồng đòi mạng kia.
Trên vòm trời hắc ám kia, ẩn sâu trong cái hố đen, một cột trụ từ chốn cửu thiên, đâm thủng tất cả chiếu xuống thế giới này. Sấm rền vang, gió gào thét. Giống như viễn cảnh tà thần xuất thế.
Khí tức tà dị từ hắc trụ làm cho con người cảm thấy rất khó chịu. Ngay cả các cường giả siêu việt kia cũng không hề khác, con tim như bị chèn ép, đến thở cũng khó khăn.
- Chuyện… chuyện gì thế này?
Một lão giả không cầm được mà thốt lên. Răng run cầm cập, toàn thân cứng đơ. Cứ như thân thể này không phải của lão nữa.
Mà những người khác cũng có cảm giác giống như vậy. Thậm chí có người yếu bóng vía, quá sợ hãi mà chết đi.
Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân vì bị trọng thương khá nặng nên được đưa đi một chỗ an toàn, chờ người của Đông xưởng đến. Còn Yến Ngọc Lan, nàng vẫn đứng ở chỗ cũ. Bây giờ chính là chỗ gần nhất với Tinh Hồn.
Người khác thấy sợ hãi, nhưng nàng thì khác. Từ khi chấp nhận cái hôn sự của Yến gia trang, thì nàng đã coi mạng sống của mình nhẹ như không. Nàng luôn tự trách bản thân có lỗi với Tinh Hôn. Mà bây giờ hắn trở nên điên cuồng bởi vì nàng nên nàng không muốn chối bỏ trách nhiệm.
Nhưng khi thiên địa biến chuyển, cột đen huyền bí kia chiếu xuống chỗ Tinh Hồn. Rồi cái dị tượng ma quái này nổi lên một cách khó hiểu, Yến Ngọc Lan vì muốn biết chuyện này nên quyết định ở lại đây.
Kỳ lạ một chỗ là, cho dù là người có tu vi cao cường như Trịnh Thần Không thì y cũng cảm thấy thân thể bị chèn ép một cách khó chịu. Còn Yến Ngọc Lan, ngoại trừ có cảm giác đau nhói, thì chẳng còn bị gì khác.
Những kẻ đứng ngoài không ngừng la hét, hòa cùng với tiếng gào rú của thiên nhiên. Có thể người khác nhìn vào thì nghĩ rằng nàng bị điên, thần kinh hay điều gì đó tương tự. Cái dị tượng kinh khủng như quỷ dữ xuất thế hiện, họa chẳng có những kẻ điên khùng mới không biết sợ. Nhưng ai có ngờ rằng, cũng chính nhờ vào hàng động vô ý lần này mà chỉ mấy năm sau, Yến Ngọc Lan trở thành một cường giả trứ danh khắp đại lục. Thành tựu còn hơn cả thiên tài bậc nhất hiện nay là Trịnh Thần Không.
Tinh Hồn quỳ bệch bên trong hắc trụ kia. Chỉ thấy thân thể của hắn từ từ biến đổi kì dị.
Đôi mắt chỉ có một màu đỏ, chẳng còn nhìn thấy con ngươi đâu. Răng nanh mọc dài ra, dấu ấn giữa trán càng lúc càng lớn, phủ lên cả mái tóc dài rũ rượi kia. Lân phiến đâm nhọn hoắc đâm xuyên quần áo. Ngón tay, ngón chân trở thành móng vuốt sắc bén, có thể xé nát bất kỳ thứ gì. Và sau lưng mọc ra đôi linh vũ màu đen, có thể bao phủ lấy toàn thân thể.
Nhìn hắn lúc này không khác gì một con ác quỷ cả!
*Hống*
Âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp vòm trời. Hắc trụ biến mất, vòi rồng bị phá tan. Và con người như không tin vào mắt mình nữa. Trong làn khói bụi đang từ từ tan biến kia, có một sinh vật ma quái dần hiện ra.
Hơi thở lạnh băng, thân thể kỳ dị. Ánh mắt của nó quét nhìn ai, thì người đó có cảm giác như rơi xuống hầm băng lạnh lẽo.
Yến Ngọc Lan là người chứng kiến rõ nhất sinh vật kì quái đó. Nhãn quang không giấu được nỗi kinh ngạc, và phần nào đó còn có sợ hãi. Đôi môi nhỏ bé khẽ mấp máy, nói không thành tiếng:
- Tinh… Tinh Hồn, là huynh… sao?!
Đúng là vậy rồi. Tinh Hồn vì quá đau khổ mà hóa thành quỷ dữ. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có duy nhất ý nghĩ, đó là phá hủy và giết chóc. Nhưng Yến Ngọc Lan có thể nhìn ra được, ẩn sâu trong đôi mắt đỏ thẫm kia, là sự đau khổ, phẫn nộ, bi thương… Tất cả chuyện này đều là do nàng gây ra. Làm cho Sở Tiểu Điệp, Tô Hân Nhi mất đi mạng sống; làm cho Tinh Hồn tuyệt vọng đến nỗi hóa thành ác ma. Cái nghiệp chướng này là một tay nàng tạo nên cả.
Ở phía trên kia, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, tay chỉ về phía Tinh Hồn hỏi:
- Con quỷ dữ đó, đang muốn làm gì thế?
Chỉ thấy Tinh Hồn một tay ôm thi thể của hai người mà hắn quý trọng vào trong lòng mà không hề gây ra chút xây xát nào cả. Còn tay phải, đưa thẳng hướng Yến Ngọc Lan.
- Á…
Yến Ngọc Lan la thất thanh. Chỉ trong chốc lát, nàng đã nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn gai góc của Tinh Hồn. Ánh mắt vẫn lăn dài hai dòng huyết lệ, căm phẫn trừng mắt nhìn Yến Ngọc Lan đang giẫy dụa kia. Nàng bị hắn bóp cổ, nhấc bổng lên. Giọng nói lạnh lẽo như gió từ địa ngục thổi đến, kèm theo đó là sát khí sắc nhọn đến cực điểm:
- Ngươi… phải chết!!!