Mục lục
Đại La Thiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày đêm trôi qua. 

Tinh Hồn từ trong Quần tiên các đi ra, mặt tái nhợt. Dồn hết máu não phá cấm chế, ngờ đâu nó lại mạnh đến thế. Dồn hết nguyên lực, dùng cả trăm viên Phục nguyên đan mà cái siêu cấm chế ẫy vẫn không có chút dấu hiệu suy yếu. Tưởng tượng như đang đập đầu vào một bức tường siêu chắc, siêu dày. Thấy tu vi mình còn yếu, thế nên Tinh Hồn mới đành phải từ bỏ, đợi đến khi đột phá Phân thần kỳ, rồi hẳn sẽ thử phá cấm chế.

Cả đêm phá cấm chế, dường như so với luyện tập bình thường còn khắc khổ hơn nhiều. Tinh Hồn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thế nhưng, cũng nhờ thế mà Tinh Hồn cảm thấy mình sắp có dấu hiệu đột phá. Bỏ sức ra làm, cũng không phải là phí công vô ích.

Ngồi trên giường điều tức một hồi. Bỗng nhiên từ bên ngoài có tiếng gõ cửa. Theo đó, một giọng nói trong trẻo vang lên:

- Hồn ca, có ở trong đó không?

Tinh Hồn thôi điều tức, trả lời:

- Đợi ta một chút, ta ra liền.

Nói rồi liền đứng dậy, đi đến chỗ cửa. Khi mở ra, một thiếu nữ áo xanh tuyệt mỹ, quốc sắc thiên hương. Làn da trắng như tuyết, hai hàng lông mày cong cong, ánh mắt ôn nhu trong suốt như làn nước mùa thu, khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen huyền, cả người lộ ra một khí chất thanh khiết, tựa hồ như tiên nữ hạ phàm, thanh tân thoát tục. Nàng chính là Tô Hô Nhi. 

Vừa thấy Tinh Hồn, nàng bĩu môi nói:

- Gặp được ca khó khăn thật, từ khi đến đây cứ thần thần bí bí. 

Tinh Hồn cười trừ, liền nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi:

- Gặp ta có chuyện gì không?

- Tối nay ca có rảnh không? – Tô Hô Nhi mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.

- Tối nay? 

- Hóa Long sư huynh rủ muội tối nay đi chơi cùng họ. Muội muốn huynh cùng đi với muội, được không? 

Nghe đến tên của Sở Hóa Long, Tinh Hồn chợt nhíu mày. Bộ dạng vui vẻ lúc nãy đã biến đâu mất, thay vào đó là một thần thái nghiêm nghị. Tinh Hồn liền trả lời:

- Không được. Tối nay ta bận chuyện, nàng cứ đi cùng họ đi.

Tô Hân Nhi thấy thần thái của hắn thay đổi nhanh chóng khi nghe nhắc đến tên của Sở Hóa Long thì cảm thấy kỳ lạ. Dường như mấy lần trước cũng vậy, cứ hễ nói đến Sở gia thì như biến thành một con người khác vậy. Trong ánh mắt thoáng qua sự tức giận. Nàng liền cuối đầu nói:

- Ca không đi được, thì thôi vậy. Muội cũng không đi.

Tinh Hồn liền thở dài, nói:

- Muội và họ quen nhau đã nhiều năm, tình như thủ túc. Đừng để ngoại vật làm cản trở tình thân của hai bên. Muốn đi thì cứ đi, đừng để ý đến ta.

Nói rồi, liền quay lưng bước vào trong phòng đóng kín cửa lại. 

Nàng đứng ở bên ngoài một hồi, dường như có gì muốn nói ra nhưng lại không phát ra thành lời. Trong lòng nàng chợt dấy lên một cảm giác xót xa. Theo ý tứ mới nãy, nghĩa là Tinh Hồn chưa coi nàng là người thân, mà chỉ như một người quen bình thường. Không hiểu tại sao, nàng thực sự muốn được giống như Yến Ngọc Lan, được thực sự cùng hắn vui vẻ nói chuyện, cùng nắm tay đi trên một con đường vào những buổi sáng sớm hay xế chiều. “Chẳng lẽ ta thực sự không bằng tỷ ấy sao?” Câu hỏi đó cứ vang lên trong đầu nàng. Sau một hồi, nàng thở dài, buồn bã rời đi.

Tinh Hồn ở trong phòng, đứng dựa người vào cánh cửa. Không hiểu tại sao, mỗi lần nhìn thấy Tô Hân Nhi buồn, là trong lòng cảm thấy chua xót. Mà lần này, chính mình lại làm cho nàng buồn, cảm giác đau xót như dâng lên gấp bội. Nếu có thể, hắn cũng muốn đi dạo cùng nàng. Thế nhưng, có người Sở gia thì không có hắn, vĩnh viễn như thế. 

……

Sắc trời đã tối. 

Tinh Hồn đã rời khỏi căn phòng của mình. Đã lâu không đi dạo vào buổi tối. Thế nên cũng muốn thả hồn mình vào thiên nhiên, thư giản người cho thư thái. Nhưng thật không ngờ, đêm nay, Thái Dương thành rất nhộn nhịp. Cả đường phố rực sáng cả lên. Tinh Hồn chợt ngạc nhiên, sau đó mới nhớ ra, hôm nay là một ngày rấc đặc biệt: Thất tịch. 

Đêm Thất tịch, khắp nhân gian, ai có tình nhân ắt thành gia quyến. Chằng cần thiên trường địa cửu, chỉ mong đầu bạc răng long. 

Bỗng nhiên, Tinh Hồn liền cảm giác đau nhói trong đầu. Dường như, một hình ảnh từ quá khứ xa xăm ùa về trong tìm thức. Có một thiếu nữ, tuy không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng chỉ qua làn da trắng như trăng non, mái tóc đen huyền, dáng người yểu điệu thục nữ, tự như tiên nữ chốn cửu thiên. Câu nói đẹp như Lăng Ba tiên tử, cũng không thể tả nổi vẻ đẹp hút hồn của nàng được. Nàng đứng trong một cung điện cực kỳ lớn, cực kỳ lộng lẫy, giống như một tiên cung. Ánh trăng tròn chiếu lên người nàng. Một khung cảnh rất đẹp, rất lãng mạn, nhưng tràn đầy bi thương. Một giọng nói dịu dàng vang lên, dường như trên khuôn mặt nàng có hai dòng lệ chảy xuống đôi má hồng, giọng điệu mang đầy bi thương:

- Thiếp xin chàng, đừng bỏ thiếp lại. Chàng không đi không được sao?

Một cơn gió lạnh từ đâu thổi đến, kéo Tinh Hồn từ trong tìm thức kia trở lại với thực tại. Chỉ cảm thấy đầu rất đau, trong lòng cũng ngập tràn bi thương. Nhưng rồi nghĩ lại, liền không nhớ gì cả. Tinh Hồn mệt mỏi ngẩn đầu nhìn ánh trăng tròn đêm nay, hắn không biết đâu là mơ, đâu là thực. Mình giống như là một kẻ xa lạ ở thế giới này, mãi không thể hòa nhập được.

Trên đường, không ít cặp tình nhân đang nắm tay nhau, trao cho nhau những bông hoa, những món quà, những câu nói yêu thương, những nụ hôn cháy bỏng (FA mà phải tả cảnh này, buồn thiệt chứ T.T Có ai cùng cảm giác không?). Tinh Hồn tự nghĩ, có lẽ giờ này Hân Nhi đang đi cùng với đám người Sở Hóa Long. 

Hắn thở dài một tiếng, rồi không biết từ lúc nào, hắn đã đi đến chỗ một căn chòi. Khác với trên đường, nơi này dường như là không có người. Tiếng ồn ào cũng không còn nghe rõ nữa. Chỉ còn ánh trăng cô tịch, phản chiếu trên mặt hồ. Những cơn gió nhẹ mang theo hương thơm của hỏa cỏ, lặng lẽ thổi qua. Tà áo và mái tóc đen huyền khẽ lay động, một thiếu niên cô tịch giữa nhân gian, không biết nơi nào thuộc về mình.

Tinh Hồn phất tay một cái, một cây thất tuyệt cầm đã nằm trên tay hắn. Đây chính là cây Cổ nguyệt cầm của Tô Hân Nhi, lúc trước chưa có dịp để trả lại nàng. Vào những đêm cô đơn thế này, chỉ có âm nhạc mới làm vơi đi nỗi lòng của con người. Âm nhạc quả nhiên là một thứ rất cao siêu.

Tiếng đàn du dương, trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên giữa trời đêm. Tiếng đàn như xóa đi sự mệt mỏi, như thanh lọc tâm hồn. Tiếng đàn như xóa đi khoảng cách không gian, thời gian. Chỉ những lúc như vậy, Tinh Hồn mới tìm được nơi thực sự thuộc về mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK