Tinh Hồn chậm rãi tiến vào trong thủy động. Lần trước bởi vì gấp gáp nên hắn không hề cảm nhận gì đối với xung quanh. Bây giờ lại có thể tiến vào đây lần thứ hai, nên mới cảm nhận được sự hung hiểm của nó. Con đường từ bên ngoài vào đây, chỉ đi duy nhất một con đường thẳng, nhưng lại chỉ có một màu đen duy nhất. Nếu là người bình thường, chỉ sợ sẽ mất đi hoàn toàn tri giác, chẳng khác gì một con rối. Cũng may là Tinh Hồn có được Quang minh linh căn, nên có thể vận dụng nguyên lực mà tạo ra kim quang để rọi đường.
Hơn một khắc sau, Tinh Hồn đã đi đến cuối thủy động. Vẫn như trước, mặt nước nhẹ nhàng với những gợn sóng nhẹ nhấp nhô, cái cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng như lần trước tiến vào cũng không có chút thay đổi. Nhưng Tinh Hồn không hề lộ ra vẻ kinh sợ, mà vẫn lạnh nhạt như trước.
Phía bên kia, có một nam tử hắc bào dáng người cao lớn, mái tóc bạch kim khẽ lay động trong gió nhẹ. Phảng phất một sự tịch mịch cô độc. Chính là Hắc thủy huyền xà đã hóa thành hình người. Hai người đứng một hồi lâu, không ai lên tiếng cả. Hắc thủy huyền xà thì mục quang nhắm nghiền lại, đứng quay lưng với Tinh Hồn. Tuy không có quay người lại nhưng thần thức vẫn tản ra dò xét Tinh Hồn.
Còn Tinh Hồn đứng bên này cũng vậy, mục quang chăm chăm nhìn vào bóng lưng Hắc thủy huyền xà thầm đánh giá. Không biết từ lúc nào mà lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trong đầu hắn chợt nổi lên một cảm giác lành lạnh. Bản thân hắn có tu vi Xuất khiếu kỳ, tương đương với tu vi Đế cấp của Võ giả nhân loại. Thế nhưng, hắn lại không cách nào dò xét được tu vi của Hắc thủy huyền xà. Nghĩ lại lần trước ngang nhiên xông vào cướp người đi, cảm giác như mới đi qua Quỷ môn quan vậy. Nếu không phải lần trước y thủ hạ lưu tình với hắn, thì có lẽ bây giờ đã là một cái xác lạnh rồi. Thật đáng sợ mà!
Sau một hồi, người lên tiếng trước cũng là Hắc thủy huyền xà:
- Tiểu tử ngươi đang dò xét bổn tọa sao? Lá gan của nhân loại các ngươi quả là càng ngày càng lớn, bổn tọa không khỏi khâm phục đấy. Ha ha…
Hắc thủy huyền xà khẽ cười lạnh, thế nhưng lại đem lại cho người ta cái cảm giác sợ hãi đến tận linh hồn chi hải. Y không có sử dụng khí thế của y, không chèn ép, không uy hiếp kẻ đối diện. Nhưng chỉ với cái hành động tưởng chừng như đơn giản ấy, lại khiến người ta không cầm được cái cảm giác cảnh giác cực độ. Ngay cả người điềm tĩnh như Tinh Hồn cũng không khỏi dao động. Thế nhưng hắn không đưa ra cái bộ dạng sợ hãi, mà rất thành kính trả lời:
- Tiền bối chê cười rồi. Tiểu bối nào có dám, dù ông trời có tặng thêm một lá gan nữa cũng không dám bất kính với tiền bối. Lần trước đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình.
- Ăn nói cũng được lắm. Bổn tọa đánh giá cao điểm này của ngươi.
Rồi Hắc thủy huyền xà liền ra hiệu cho Tinh Hồn đi đến chỗ bàn đá kia. Hai người ngồi xuống đối diện với nhau. Hắc thủy huyền xà mở miệng nói trước, chiếm lấy thượng phong:
- Tiểu tử ngươi, cũng nên giới thiệu cho bổn tọa biết. Bổn tọa muốn hỏi ngươi: ngươi đến từ đâu? Có đúng là nhân loại không?
- Tiền bối, trước khi trả lời những câu hỏi của người, thì phải nên cho tiểu bối câu trả lời thích đáng trước chứ! Người bị hại không phải tiền bối, mà là tiểu bối.
Tinh Hồn cũng không hề chịu thua kém, dù tu vi không bằng như ít nhất cũng phải chiếm thượng phong trong phương diện giao tiếp. Dẫn dắt người khác vào lối nói chuyện của mình, rồi lợi dụng những sơ hở đó để chèn ép đối phương. Đây cũng là một loại thực lực mà võ giả cần phải có. Hắc thủy huyền xà làm sao không nhận ra được, dù gì cũng đã sống trên đời này cả chục vạn năm rồi, một chút tiểu tiết cũng không nhận ra thì đúng là đầu heo. Nhưng y cũng không quan tâm lắm, chỉ khẽ cười:
- Cũng được. Vậy ngươi hỏi đi!
- Đa tạ. Vậy tiểu bối muốn hỏi: Có phải tiền bối đã biết được sự có mặt của tiểu bối từ trước không? Rồi sau đó lại dẫn dụ chúng tiểu bối vào trong này, rồi lại thả ra. Còn dùng những thảo dược trân quý để chữa trị nữa. Quả thật tiểu bối không thể nghĩ ra được mục đích của tiền bối là gì?!
Hắc thủy huyền xà ngồi trầm ngâm một lúc, sau đó mới trả lời:
- Không sai, bổn tọa biết được ngươi và hai tiểu nha đầu kia từ lúc đặt chân vào trong khu sâm lâm này rồi. Cũng là nhờ mùi của Long tộc tỏa ra từ ngươi nên bổn tọa mới nhận ra. Còn câu hỏi sau, là phải phụ thuộc câu trả lời của ngươi ra sao.
Tinh Hồn bỗng ngạc nhiên. Rốt cuộc ý tứ của y là gì, tại sao lại có liên quan đến câu hỏi mà y đặt ra. Tinh Hồn thầm đoán, không lẽ liên quan đến thân thế của hắn. Lúc trước khi mẫu thân mất đi, đã kể lại toàn bộ câu chuyện đã nhặt được hắn trong một cái miếu hoang. Bấy lâu nay Tinh Hồn luôn suy đoán về việc này. Tuy lúc trước mạnh miệng thừa nhận bản thân là nhân loại, thế nhưng trong lòng lại không dám chắc.
Tinh Hồn luôn luôn có cảm giác, trong cơ thể mình có luồng khí lực rất kỳ lạ. Vừa giống với linh lực của võ giả trên Thiên Lam đại này, vừa lại không giống. Tu vi của hắn càng cao, thì điều này càng rõ ràng hơn. Tinh Hồn cảm nhận được, trong đan điền của hắn, không phải chỉ có duy nhất một loại linh lực. Mà tồn tại nhiều hơn một: có thể là hai, cũng có thể là ba, hoặc hơn thế nữa. Nhưng mà càng cố tìm hiểu thì lại càng mụ mị, dù cố dùng thần thức để tự dò xét nội thể. Cứ mỗi lần tưởng chừng như đã hiểu ra, thì lại đụng phải một luồng khí lực khác cản trở không cho hắn dò xét. Tinh Hồn đã đọc rất nhiều loại kỳ thư, nhưng lại không có quyển nào ghi chép về hiện tượng kỳ lạ này cả.
Suy ngẫm một lúc, Tinh Hồn mới mở miệng:
- Mời tiền bối hỏi.
- Được. Vậy bổn tọa hỏi ngươi: ngươi đến từ đâu, năm nay bao nhiêu tuổi? Gia phụ, gia mẫu ngươi là ai? Và còn, bản thân ngươi là ai?
Không ít không nhiều, đúng ba câu hỏi như Tinh Hồn vừa đặt ra. Những câu hỏi thoạt tưởng như bình thường, bất kỳ ai cũng trả lời được nhưng đối với Tinh Hồn, hắn hoàn toàn cứng họng. Câu hỏi thứ nhất thì còn trả lời được, nhưng câu thứ hai và cả câu thứ ba nữa, hắn hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.
Hắc thủy huyền xà vẫn không hối thúc mà lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của người thiếu niên ngồi đối diện với mình.
- Tiểu bối tên Tinh Hồn, xuất thân từ tây nam kinh đô thành Thiên Phong là Hắc mộc thành. Hai câu hỏi còn lại, tiểu bối không biết câu trả lời.
Tinh Hồn chậm rãi nói. Thế nhưng vừa nghe xong câu trả lời thứ nhất của Tinh Hồn, Hắc thủy huyền xà đột nhiên đứng thẳng người dậy, bộ dạng vô cùng kinh ngạc. Hơn nữa, trong ánh mắt của y lại rất hỗn độn: ngạc nhiên, mừng rỡ, úy kị… đan xen lẫn nhau. Rồi sau đó, y bỗng ngửa đầu cười một tràng cười quái dị. Tinh Hồn ngẩn người, hỏi:
- Tiền bối, người làm sao thế?
- Ha ha ha, không có gì, bổn tọa quá vui mừng thôi. Đại hỷ, quả đúng là đại hỷ.
- Đại hỷ? – Tinh Hồn thắc mắc.
- Cuối cùng cũng tìm được rồi. Yêu giới chúng ta mới là kẻ chính xác. Ha ha ha, thời khắc hoàng kim của Yêu tộc sắp trở lại rồi. Ha ha ha…
Tinh Hồn ngồi bên kia tâm trạng rất kỳ quái. Thật không biết Hắc thủy huyền xà đang nghĩ gì trong đầu nữa mà lại cao hứng đến vậy. Cái gì mà tìm được với Yêu tộc trở lại. Những thứ đó thì liên quan gì đến hắn.
Cười một tràng thật thống khoái, Hắc thủy huyền xà mới lại ngồi xuống. Trên gương mặt y lúc này, không có giống như lúc nãy: lãnh đạm, dửng dưng mà là cực kỳ hoan hỷ. Hắc thủy huyền xà nhìn Tinh Hồn nói:
- Bây giờ nhưng muốn biết việc gì cứ thống khoái nói ra, ta sẽ trả lời toàn bộ những thắc mắc của ngươi. Những gì ta biết ta sẽ nói toàn bộ.
Giọng điệu của Hắc thủy huyền xà thay đổi hoàn toàn. Cách xưng hô không còn như trước nữa, thay vì tự xưng là “bổn tọa” cao cao tại thượng, thì bây giờ xưng “ta” ý muốn nói ngang bằng với Tinh Hồn. Mà hắn cũng không để ý nhiều. Hiện giờ Hắc thủy huyền xà đang rất có tâm trạng, nên Tinh Hồn cũng muốn hiểu thấu hơn về thế giới này.
- Tiền bối, ta muốn biết, hiện giờ tu vi của người đang ở cấp độ nào? Trên thế giới này, cấp độ của võ giả cao nhất là gì? Yêu tộc hiện giờ đang sinh sống tại nơi nào? Rồi cả chuyện lúc nãy khiến người cao hứng nữa, ta muốn biết toàn bộ.
- Được. Trước hết ta sẽ trả lời hai câu hỏi đầu tiên trước. Còn vấn đề kia, sau này tự ngươi sẽ hiểu, giờ cho ngươi biết trước hoàn toàn không giúp gì được cả.
- Không được, ta muốn biết hết tất cả. Hy vọng người không giấu giếm điều gì. – Tinh Hồn kiêm định nói.