Thái sau khi cởi bỏ kết giới thần bí kia thì cũng lùi lại, đứng bên cạnh Tinh Hồn. Cả hai im lặng không nói, ánh mắt nhìn dị tượng. Chỉ vài phút sau, khi hỏa trụ tan biến, sừng sững trước mắt một vật thể kỳ lạ màu đen huyền.
Nhìn kỹ lại thì mới phát hiện, thì ra đó là một thanh kiếm. Chỉ là, thanh kiếm này nhìn rất cũ kỹ, toàn thân chi chít vết nứt, tựa hồ một cái chạm nhẹ cũng khiến nó vỡ nát. Xung quanh thanh kiếm là mười mấy cái xích sắt, trói chặt thanh kiếm lại.
Tinh Hồn đứng cách thanh hắc kiếm thần bí hơn mười thước, thế nhưng vẫn cảm giác được một loại uy hiếp, và dường như có gì đó rất quen thuộc, tựa hồ là đồng mệnh tương liên. Có vẻ như, âm thanh của tiếng gọi mà Tinh Hồn nghe thấy được chính là từ thanh hắc kiếm thần bí này mà ra.
Sau một lúc, Thái ra hiệu cho Tinh Hồn, rồi cả hai cùng bước tới gần thanh hắc kiếm. Càng tới gần, Tinh Hồn càng cảm thấy uy hiếp, nhưng đồng thời trong nội tâm sản sinh một sự thôi thúc phải cầm thanh hắc kiếm này.
Thái dường như cảm nhận được điều gì, tả thủ kết ấn, đánh vào người Tinh Hồn một cái thủ ấn. Khi ấy, Tinh Hồn thần trí mới trở lại bình thường. Sau lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, gương mặt thoáng qua một nét chấn kinh, nói:
- Đáng sợ thật. Thanh kiếm này là gì vậy?
Thái lúc này không còn mỉm cười ôn hòa như trước nữa, gương mặt thần tú trở nên nghiêm túc, đôi mắt lấp lánh tinh quang, thể hiện trí tuệ, khí chất của bậc Thái cổ tiên tôn, nói:
- Thanh kiếm này tên gọi là Đồ Lục, chính là thần binh trước đây ta đã từng kể qua.
Cổ kiếm Đồ Lục? Đây chính là cổ kiếm Đồ Lục mà tộc Long Uyên đã rèn ra, và cũng bởi vì nó mà bị thiên địa tru diệt. Không ngờ thần binh như vậy lại tồn tại ở nơi này, và Tinh Hồn còn có duyên cơ nhìn thấy nữa. Không biết nên nói đây có phải là vinh dự hay không đây.
Tinh Hồn đứng sững người, ánh mắt dán chặt vào cổ kiếm Đồ Lục, nhìn kỹ đến từng chi tiết. Tuy rằng trên thân kiếm có hằng hà vô số vết nứt, bên ngoài lại còn bị xích sắt trói buộc, thế nhưng bằng nhãn quang của mình, Tinh Hồn có thể nhìn thấy được có những dòng cổ ngữ được khắc trên thân kiếm.
Thái vừa nhìn Tinh Hồn, vừa giải thích tiếp:
- Cổ kiếm Đồ Lục năm xưa đã bị Chư tử đại tiên hợp sức đánh nát, kiếm linh đã trở lại với Thập phương linh bảo. Nhưng bởi vì sức mạnh nghịch thiên của nó, Chư tử bách tiên đã quyết định tiêu hủy toàn bộ Thập phương linh bảo, ngăn cản không cho cổ kiếm Đồ Lục một lần nữa tái xuất thế gian. Đáng tiếc, Thập phương linh bảo huyền bí khó lường, mặc cho Chư tử đại tiên dùng bao nhiêu cách đi nữa vẫn không thể tiêu hủy được, thậm chí còn khiến cho Thập phương linh bảo cắn trả, sau đó Thập phương linh bảo cũng biến mất khỏi thế gian.
Kiến thức của Thái vô cùng rộng rãi, thấu hiểu thiên cơ, tựa hồ không gì không biết, thật khiến cho người ta tâm phục khẩu phục. Tuy rằng Tinh Hồn chỉ mới gặp Thái hai lần, nhưng mỗi khi mà Thái nói ra chuyện gì, Tinh Hồn đều chú tâm lắng nghe.
- Hiện tại người đang giữ trên mình ba kiện Thập phương linh bảo Tổ phượng hoàng cầm, Tử linh yêu tháp và một nửa của Trấn hồn cổ đỉnh. Ta sẽ giúp người lấy cổ kiếm Đồ Lục, giúp người sớm ngày thu thập được Thập phương linh bảo, khiến cho cổ kiếm Đồ Lục xuất thế.
- Khoan đã. Ngươi nói rằng cổ kiếm Đồ Lục tuy là vô thượng thần binh, nhưng lệ khí cũng là tuyệt đỉnh thế gian, ngay cả thiên đạo cũng khiếp sợ. Vậy cổ kiếm Đồ Lục xuất thế chẳng phải là nguy hại đến thế gian sao?
Tinh Hồn linh quang trong đầu lóe lên, nhíu mày hỏi.
- Lần trước ta đã có nói, người khác cầm cổ kiếm Đồ Lục sẽ bị lệ khí của nó thôn phệ, nhưng người thì khác. Thế gian này chỉ có duy nhất một mình người là điều khiển được cổ kiếm Đồ Lục thôi.
- Vậy ta là ai?
Nói lòng vòng, cuối cùng Tinh Hồn vẫn là muốn xác nhận mình là ai. Chỉ là, Thái tâm tư thanh minh như vậy, không hề bị Tinh Hồn làm cho rối loạn dù chỉ một chút, ôn hòa nói:
- Tiền kiếp của người, sau này tự bản thân người sẽ ngộ ra. Với lại, bây giờ linh hồn của người bị khiếm khuyết, sau khi người tìm lại được phần linh hồn kia, tự khắc sẽ biết được người là ai.
Tinh Hồn chỉ biết lắc đầu. Con người này đúng là khiến người ta tức chết, nhưng cứ nhìn vào cái điệu bộ của y là chẳng muốn đụng vào. Thái dường như biết được điều này, nên nở nụ cười đắc ý. Sau đó lại tiếp tục nói vào chuyện chính:
- Bảy kiện Thập phương khác lần lượt là Tu la chi kiếm, Địa hoàng chung, Phệ hồn châu, Khấp huyết thương, Thiên cơ tỏa, Phong lôi tam hợp phủ và Tổ long ấn. Sau khi tập hợp được Thập phương linh bảo, vào ngày chí âm của nhân gian thì đặt vào Hoành thiên bí cảnh, dùng Ngọc hoành để bức ra Thần nguyên của Thập phương linh bảo, sử dụng Hồng mông tử hỏa sẽ có thể rèn được cổ kiếm Đồ Lục.
Thái luyên thuyên nói về cách rèn cổ kiếm Đồ Lục. Sau đó nhìn Tinh Hồn, nói tiếp:
- Có thể hiện tại người đang nghi ngờ ta, nhưng ta tuyệt đối không làm hại đến người. Bây giờ ta sẽ giúp người phá vỡ phong ấn, đoạt lấy cổ kiếm Đồ Lục. Như vậy sau này sẽ giúp người dễ thành thu thập Thập phương linh bảo hơn.
Nhìn ánh mắt cùng thái độ của Thái, dường như không có chút gì gọi là muốn ám hại người khác cả. Với sức mạnh vô biên của Thái cổ tiên tổn, không cần động tay động chân cũng đủ giết Tinh Hồn. Chỉ là, vì sao Thái lại muốn cổ kiếm Đồ Lục xuất thế, điểm này Tinh Hồn không cách nào nghiệm ra được.
Nhưng mà, Thái đã nói tương lai tất sẽ có câu trả lời. Chẳng biết là xa hay gần, năm năm hay mười năm, nhưng cũng đành phải trông chờ vào đó mà thôi. Quan trọng bây giờ là lam việc của hiện tại. Nếu có cổ kiếm Đồ Lục, như vậy đại kế của Tinh Hồn sẽ dễ dàng hơn một chút.
Ít ra với năng lực nghịch thiên của nó, tuyệt đối người ở đây không thể nào chống lại được. Tinh Hồn gật đầu đồng ý, sau đó đi bước tới gần cổ kiếm Đồ Lục hơn. Theo lời Thái nói, Tinh Hồn trích ra một giọt tinh huyết, bắn vào thân kiếm.
Chỉ thấy khi giọt tinh huyết nhập vào cổ kiếm Đồ Lục thì thanh kiếm lại rung động dữ dội, thậm chí trong không gian cũng bởi vì cổ kiếm Đồ Lục mà chấn động. Nếu như không phải có Thái hỗ trợ sau lưng, chỉ sợ Tinh Hồn đã lọt xuống biển lửa đen tím bên dưới rồi.
Toàn bộ xích sắt bị cổ kiếm Đồ Lục phá hủy, chỉ thấy ngay lúc đó có một viên ngọc từ bên trong bay ra. Viên ngọc này toát ra một loại thần khí rất kỳ diệu, khiến cho người ta cảm giác rất thoải mái. Và dường như đây chính là điều mà Thái đang chờ đợi.
Chỉ thấy Thái tung người bay lên phía trước, song thủ hướng ra, viên ngọc kia nằm lơ lửng giữa hai bàn tay của y. Nhìn sắc mặt của Thái hơi tái nhợt, không biết viên ngọc này là gì mà lại khiến Thái cảm thấy khó khăn đến như vậy.
Đột nhiên Thái hét lên:
- Mở linh hồn hải ra, ta giúp người đưa nó vào.
Tinh Hồn căn bản không có thời gian suy nghĩ, chỉ biết làm theo lời của Thái. Hắn vừa mở ra linh hồn hải, Thái hành động chớp nhoáng lập tức đưa viên ngọc kia vào thân thể hắn. Tinh Hồn chỉ cảm giác có một cỗ sức mạnh thần kỳ chạy dọc thân thể hắn.
Đôi mắt Tinh Hồn rực sáng huyết mang, gân xanh nổi lên, tựa hồn như vậy cỗ sức mạnh này xét nát thân thể vậy. Hắn ngửa đầu lên trời, không chịu được mà hét lên. Âm thanh này xông tận ra bên ngoài, bay thẳng vào bầu trời, như thể phá vỡ cả thiên ngoại thiên, khiến cho toàn thể Hồng Hoang nghe thấy được.
Nghe giống như tiếng gầm của một đầu viễn cổ hung thú đang sắp trỗi dậy, kinh hãi thế tục, người người ta không cầm được cảm giác sợ hãi.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Hồng Hoang thế giới, sâu trong cõi hư không, chính là nơi ở của nhân vật mạnh nhất cõi Hồng Hoang, Tử Tiêu cung. Lúc này, tại Thiên Cơ điện đang diễn ra cuộc hội đàm của tám vị thánh nhân: Hồng Quân đạo tổ, Dương Mi đại tiên, Thiên hoàng Phục Hy, Nữ Oa nương nương, Thái thượng lão quân, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy thiên tôn, Tây phương Chuẩn Đề và Tây phương Tiếp Dẫn. Bọn họ chính là những nhân vật đứng đầu cõi Hồng Hoang.
Lại nhớ trước đây Hồng Quân đạo tổ và Dương Mi đại tiên cảm giác được thiên địa đại đạo bất ổn, lập tức Hồng Quân đạo tổ ra thánh lệnh triệu tập bảy vị thánh nhân kia đến Tử Tiêu cung. Ở đây, Hồng Quân đạo tổ nói với bọn họ về chuyện hỗn độn Cửu châu thâm cơ bàn tiên liệu về “kiếp” sắp kéo đến.