Từ bên dưới nhìn lên, vòm trên trong xanh kia bỗng có một tia sáng màu vàng cam. Tốc độ của nó như thiểm điện, chỉ trong chớp mắt đã bay được cả trăm thước.
Lâu lâu lại phảng phất một tiếng kêu trong ngần như tiếng phượng truyền đến.
Đó chính là Kim sí linh điểu Tiểu Bằng của Tinh Hồn.
Trước đó, sau khi rời khỏi Thiên long giới. Tinh Hồn thả Tiểu Bằng từ trong tiên các ra. So với lúc con linh điểu này ở Dạ Sơn thì bây giờ nó còn to lớn hơn nữa. Bộ lông hoàng kim bóng mượt, lấp lánh tựa ánh dương. Đôi mắt tinh anh sắt bén, mỏ nhọn cong nhọn hoắc. Cái đuôi thì dài và xòe ra rất đẹp, cơ bắp rắn chắc lực lưỡng, móng vuốt sắt nhọn bất cứ lúc cũng xé nát con mồi ra thành ngàn mảnh.
Khi Tiểu Bằng xòe đôi cánh ra, dài gần một trượng rưỡi. Nhìn nó khi đó cực kỳ uy vũ. Thật không hổ danh là chúa tể bầu trời. Tinh Hồn cũng phải kinh ngạc trước sự phát triển thần tốc của nó.
Cứ đà phát triển này, sớm muộn gì cũng tiến đến cảnh giới hóa hình. Nếu như có thể, Tinh Hồn muốn dạy Tiểu Bằng học những tiên thuật mà hắn lĩnh ngộ được ở Hắc ám động phủ. Có thể trở thành tiên thú cũng không chừng. Với thiên phú và huyết thống Thượng cổ thần thú, sẽ không mất thời gian để tu luyện tiên thuật của tu chân giả.
Ở Huyền thiên giới này, các võ giả từ khi bắt đầu tu luyện, đến cấp Đại võ sư thì bắt đầu ngưng tụ thần cách. Cũng giống như tu chân giả ngưng tụ trúc cơ đan trong đan điền. Căn bản không có gì khác nhau. Chỉ là tu chân giả sau khi vượt qua lôi kiếp Đại thừa kỳ thì phi thăng tiên ma giới, trở thành phàm tiên. Còn võ giả đạt đến cấp Chí tôn thần thì đi đến một thế giới khác.
Trở lại hiện tại, ba người đang ngự trên lưng của Tiểu Bằng. Nhờ Tinh Hồn tạo một kết giới nên không bị cản bởi sức gió. Ngồi bên trong cũng giống như đang ngồi ghế vậy, rất là thoải mái.
Mà thích thú nhất chính là Tô Hân Nhi, còn cả con tiểu hầu tử Tiểu Hắc nữa.
Tiểu Hắc là động vật thì không nói đi, còn Tô Hân Nhi thì không biết có phải là lần đầu tiên được ngự thú hay không nữa. Nhìn thấy cái bộ dạng hớn hở của nàng, Tinh Hồn cũng thích thú mỉm cười. Còn Sở Tiểu Điệp thì bình lặng ngắm nhìn cảnh vật.
Đang bay thẳng một mạch, bỗng nhiên Tô Hân Nhi chỉ tay xuống một tòa thành lớn, nói:
- Hồn ca, xuống kia chơi đi.
- Không được.
- Chỉ một xíu thôi, được không?
Nàng mở to đôi mắt long lanh, hòng dụ dỗ bằng được Tinh Hồn. Nhìn vào đôi mắt ngây thơ như vậy, hẳn kẻ nào cũng phải xiêu lòng đồng ý. Tinh Hồn cũng xém chút nữa bị hớp hồn.
Hắn vội quay mặt chỗ khác, để không bị nàng làm cho động lòng. Ho khụ hai tiếng, rồi lạnh lùng từ chối:
- Một xíu cũng không được.
- Tại sao? – Tô Hân Nhi nhăn mặt nói lớn.
- Muội có biết, nếu không hoàn thành nhiệm vụ nhất đẳng này thì hậu quả sẽ ra sao không?
- Muội không quan tâm. Muội chỉ đang lo cho huynh thôi!
- Lo cái gì? Muội nói xem.
- Là chuyện…
Tô Hân Nhi đang lúc bức xúc, chuẩn bị nói ra những cảnh tượng mà nàng đã nhìn thấy thì Sở Tiểu Điệp lên tiếng cắt ngang:
- Hân Nhi, quên những gì ta đã dặn sao?
Nghe Tiểu Điệp nhắc nhở, Tô Hân Nhi liền nuốt lại những lời sắp nói ra. Chỉ là nàng không cam tâm, quát hắn một cái:
- Đồ ngốc!
Mắng xong giận dỗi quay đi chỗ khác. Còn Tinh Hồn thì để ý đến nàng, chỉ nhíu mày kỳ quái nhìn Tiểu Điệp. Có chuyện gì mà hai nàng lại giấu giếm hắn. Tinh Hồn thật sự muốn hỏi cho ra lẽ.
Thế nhưng Sở Tiểu Điệp cũng quay đầu nhìn đi chỗ khác. Điều đó càng làm tăng lên sự hiếu kỳ của hắn. Mà nói đến cũng lạ. Tuy đã dựng lên kết giới, nhưng Sở Tiểu Điệp vẫn bảo hắn để Tiểu Bằng bay chậm một chút. Rồi trên đường đi, Tô Hân Nhi cứ liên tục hết đòi xuống chỗ này, rồi lại muốn tới chỗ kia.
Tuy biết nàng ham chơi, nhưng không có giống như khi từ thần điện đến Ma thú sơn mạch. Cũng có đòi hỏi nhưng không quá đáng như bây giờ. Dường như là hai cô nàng này muốn kéo dài thời gian. Mà rốt cuộc, kéo dài thời gian ra để làm gì?
Đêm đến. Tinh Hồn cùng với hai mỹ nữ ngủ lại tại một phòng trọ. Một mình hắn đi thì sao cũng được, ngủ bờ ngủ bụi đều được. Nhưng có nữ nhân thì khác. Hai cô nàng từ nhỏ sống trong nhung lụa quen rồi, để ngủ bên ngoài cũng hơi khó coi.
Hơn nửa tháng nay toàn ngủ trong rừng. Nhìn cảnh như vậy trong lòng Tinh Hồn cũng không đành. Nên hắn mới như lúc trước, ngày đi đêm nghỉ.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, những ngôi sao cũng lấp lánh đầy trời. Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống khắp nhân gian. Gió nhẹ mang theo mùi hương đêm, cảm giác bình an thoải mái chính là khoảng khắc này.
Và trong đêm hôm nay, câu chuyện bi thương đã bắt đầu.
Bây giờ đã là giữa canh tuất. Hầu hết con người đã chìm trong giấc ngủ để chuẩn bị cho một buổi lao động ngày mai. Cuộc sống nhân gian là thế, giản dị mà ấm cúng.
Trên bầu trời lấp lánh kia, có bảy ngôi sao rất sáng, quang mang mạnh hơn tất cả. Có lẽ nó gắn liền với số mệnh của một con người.
Đêm nay, Tinh Hồn không ngủ, cũng không ngồi luyện công như thường lệ. Không hiểu sao, hôm nay hắn lại muốn ngồi uống rượu. Có lẽ do hắn có nhiều tâm sự.
Tinh Hồn chỉ cảm thấy trong lòng mình mấy ngày nay cứ bức rứt không yên. Có cảm giác như có một chuyện lớn sắp xảy ra, mà lại không biết có chuyện gì. Chẳng lẽ do hắn lo nghĩ nhiều quá sao? Tinh Hồn luôn tự hỏi lòng mình.
Hắn nâng chén rượu lên, uống ực một hơi. Rượu khá mạnh, mới chỉ vài ly đã cảm thấy lâng lâng trong người. Ngồi một mình, cảm nhận sự cô độc của nhân sinh. Cái cảm giác này từ lâu đã có sẵn trong con người hắn. Tinh Hồn rất thích cảm giác này, nhưng cũng cực kỳ ghét nó. Thế nên hắn luôn cho mình là người lập dị.
Bỗng lúc đó, từ màn đêm nhẹ nhàng bao phủ kia, có một bóng người như mờ như ảo xuất hiện. Kèm theo đó là một giọng nói nhu mì, dịu dàng:
- Một mình ngồi đây uống rượu ngắm trăng. Huynh không thấy cô đơn sao?
Tinh Hồn liếc mắt nhìn qua. Giọng nói ôn nhu đó, Tinh Hồn từ lâu đã quen. Nàng chính là Sở Tiểu Điệp.
Nàng lúc này giống như Hằng Nga giáng trần. Xiêm y mỏng manh, ánh mắt mị vũ. Làn da như ngọc như sương, mái tóc đen huyền bồng bềnh trong gió đêm. Mùi hương dịu nhẹ thư thái. Đêm nay nàng rất đẹp, rất quyến rũ.