- Thiên Phong các ngươi người đông thế mạnh, lấy gì để đảm bảo rằng sau khi giết chết được đầu tử linh ma thú kia thì sẽ chia lợi ích cho chúng ta?
Trung niên cao lớn kia khuôn mặt khẽ động, thế nhưng vẫn bảo trì nụ cười thanh đạm trên mặt, hữu ý nói:
- Trần Vũ Ngang, nếu ngươi cho là như vậy thì Trịnh Đạt ta cùng với lực lượng Thiên Phong quốc đây sẽ đứng qua một bên, ngươi cùng với lực lượng Thiên Long điện có thể tiến vào trước.
Trần Vũ Ngang mắt lộ vẻ khinh thường, giọng điệu đanh thép:
- Cái này phải là lão phu nói mới đúng. Thiên Phong quốc các ngươi chính là nên tiến vào trước. Các vị thấy ý kiến của lão phu không tệ chứ?
Hiện tại đứng trước hang động, lực lượng Thiên Phong quốc có đến gần một trăm người, võ giả Thần vương cảnh cũng chiếm đến tám người, chính là lực lượng mạnh nhất rồi. Những phương thế lực còn lại chỉ có vài chục người, lượng lực thậm chí còn không sánh bằng một nửa Thiên Phong quốc. Thế nên nghe Trần Vũ Ngang nói vậy, nhất thời liền hô vang đồng ý.
Sắc mặt của Trịnh Đạt lúc này khẽ động, mục quang bao trùm một tầng sát khí. Nếu không phải vì ở đây đông người thì Trịnh Đạt đã lao lên chiến với Trần Vũ Ngang một trận rồi. Có điều không nên làm chuyện thiếu suy nghĩ, một khi chưa tái ngộ với Thái tử Trịnh Thần Không thì tuyệt không thể gây chuyện. Trịnh Đạt đành phải áp chế nộ hỏa trong lòng. Rồi Trịnh Đạt ánh mắt lăng lệ nhìn những người khác, lớn giọng quát:
- Các vị đều đồng ý với ý kiến của Trần Vũ Ngang chăng?
Lời nói ẩn chứa uy áp Thần vương cảnh trung kỳ đỉnh phong, khiến cho bọn họ không cầm được mà lui về phía sau vài bước. Có điều, tuy rằng sợ hãi thực lực của Trịnh Đạt, nhưng dù sao thì ở đây cũng đông người, hợp sức lại thì chắc chắn Thiên Phong quốc không dám xàm càng, lập tức đồng thanh nói:
- Đúng vậy. Bọn ta nhất trí với Trần Vũ Ngang.
Trịnh Đạt hừ lạnh một cái, nói:
- Được, như vậy Thiên Phong quốc chúng ta sẽ vào trước. Còn các ngươi thì lập tức cút ra xa trăm trượng.
Thái độ của Trịnh Đạt khiến không ít người ở đây căm phẫn, nhưng lại dám lên tiếng được. Dù sao thì hắn chính là một trong những cường giả mạnh nhất ở đây, lời hắn nói đương nhiên có phân lượng rất cao. Tức giận thì tức giận, nhưng vẫn phải lui ra xa thôi. Có điều trong lòng thì thầm rủa: “Ráng mà bảo toàn tính mạng đi, đừng để bọn ta bắt được, nếu không… “
Nhưng ngay lúc bọn họ vừa rời khỏi hang động được chục trượng, thì bỗng từ sâu bên trong hang động, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, tạo lên một trận phong vân dữ dội. Cây cối, đất đá quanh ngang động ngàn trượng bị chấn thành bụi phấn. Còn võ giả chỗ này, người nào tu vi dưới Thần cấp toàn bộ hộc máu, xương cốt bị chấn vỡ nát, lập tức đi đời nhà ma. Võ giả Thiên thần cảnh thì đỡ hơn một chút, nhưng nội thương thì vẫn rất nghiêm trọng, nếu không phải nhờ cường độ thân thể mạnh hơn võ giả Thánh cấp, thì có lẽ kết cục cũng là mất mạng rồi. Võ giả Chân thần cảnh và Thần Vương cảnh thì bị thương nhẹ.
Ai nấy đều không biết vừa xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đầu óc lâng lâng mơ hồ. Đến khi định thần lại thì trong lòng khiếp hãi. Chỉ một tiếng thét thôi đã làm cho biết bao cường giả vẫn lạc, thậm chí đến cường giả Thần vương cảnh cũng phải bị thương, rốt cuộc đầu tử linh ma thú ở trong hang động kia là tồn tại bậc nào?
Lập tức bọn họ ngồi xuống điều tức lại khí huyết, lấy ra mấy viên Xuân Thu đan nuốt vào. Sau nửa khắc, nguyên lực đã phục hồi trở lại, vết thương đã phục hồi hoàn toàn. Võ giả dưới Chân thần cảnh thì phải mất gần một khắp mới khiến cho vết thương hoàn toàn lành lạnh. Sắc mặt của Trịnh Đạt khó coi, lông mày rậm nhíu lại, nói với toàn bộ người còn sót lại:
- Các vị, có lẽ lần này thực sự nên liên thủ lại với nhau. Nếu không, Thiên Phong quốc chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.
Ai nấy đều nhìn nhau, đắn đo suy nghĩ. Quả thực đúng như lời Trịnh Đạt nói, đầu tử linh yêu thú kia quá mạnh mẽ, nếu muốn giết chết nó thì buộc phải liên thủ với nhau, còn không thì đành phải rời khỏi chỗ này thôi. Im lặng một hồi, rốt cuộc cũng có người chịu lên tiếng:
- Kim Cô Thành ta đại diện cho Bạo Tuyết quốc đồng ý liên thủ với Thiên Phong quốc, cùng nhau tiến vào hang động.
Kim Cô Thành này tu vi không thua kém Trịnh Đạt bao nhiêu, đồng thời cũng là người dẫn đầu lực lượng Bạo Tuyết quốc. Có người lên tiếng, tự nhiên có người khác hùa theo:
- Ngạo Kiếm thần điện đồng ý với Thiên Phong quốc.
- Lưu Sa thần điện đồng ý.
- ………
Trong giây lát toàn bộ đã đồng ý, ngay cả Thiên Long thần điện không ưa thích thì Thiên Phong quốc nhưng vẫn đồng ý kết minh cùng nhau tiêu diệt đầu tử linh ma thú kia. Bởi vì người của bọn họ chết nhiều như vậy, kẻ gây ra thảm cảnh lại cùng một thứ gây ra. Đã nhất trí với nhau, toàn bộ bọn lập tức tiến vào hang động.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Lại nói về tiếng thét khi nãy, tự nhiên chính là của Ảo nguyệt khiếu thiên lang. May mắn cho đám người ngoài kia, tiếng thét đó là theo bản năng phát ra, hoàn toàn không có chủ đích gì cả. Nếu không thì chẳng còn một kẻ nào toàn mạng cả. Thực lực đại Yêu chủ đâu phải là thứ đâu thể chống lại.
Tinh Hồn là kẻ tiếp xúc gần nhất với Ảo nguyệt khiếu thiên lang, tiếng thét của nó tác động rất mạnh đến Tinh Hồn. Cũng khá may mắn cho hắn, giống như lúc bị Cửu u hung thú vây công, khi đó Phục Long cổ đỉnh đã xuất hiện bao bọc lấy thân thể hắn, cứu hắn thoát khỏi miệng lưỡi của tử thần. Và lần này cũng như vậy, ngay lúc Ảo nguyệt khiếu thiên lang rống lên vì đau đớn, thì Phục long cổ đỉnh lại xuất hiện, bao bọc hắn, bảo vệ hắn khỏi lực lượng phản phệ.
Có điều, tuy rằng đã được bảo vệ, nhưng vẫn không tránh khỏi bị trọng thương. Nhưng Tinh Hồn không quan tâm, vẫn tiếp tục khu động nguyên lực giúp cho Ảo nguyệt khiếu thiên lang sinh nở thành công. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, địch nhân bên ngoài thì mỗi lúc gần. Cấm chế mà Tinh Hồn tạo ra đã bị tiếng thét của Ảo nguyệt khiếu thiên lang vô tình phá hủy toàn bộ. Nên đám người bên ngoài tiến vào không gặp một chút trở ngại nào cả.
Thời gian trôi qua từng giây một, khoảng thời gian đó đều là đang đấu tranh với tử thần. Cuối cùng… Ảo nguyệt khiếu thiên lang một lần nữa thét lên, âm thanh vang vọng bốn phương tám hướng, thậm chí lên đến tầng trời…
Bỗng có tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên, Ảo nguyệt khiếu thiên lang toàn thân rủ rượi, nhưng vẫn cố ngoảnh đầu lại nhìn về phía sau. Một sinh vật toàn thân màu đen, trên thân vẫn còn loang vết máu tươi, cả người cuộn tròn lại thành một khối, cứ khe khẽ kêu lên.
Tinh Hồn sắc mặt xanh xao, toàn bộ nguyên lực của hắn đã tiêu hao toàn bộ, thân thể mệt nhọc, một cái cử động nhỏ thôi cũng rất khó khăn. Có điều, khi nhìn cái sinh vật màu đen đang được Ảo nguyệt khiếu thiên lang liếm kia, thì lại nở ra một nụ cười thỏa mãn. Đó chính là đứa con của Ảo nguyệt khiếu thiên lang, và hắn đã đỡ đẻ thành công. Lúc còn nhỏ, Tinh Hồn đã đọc qua sách y, bây giờ kết hợp với thủ thuật của Luyện dược sư, kết quả đã thành công mỹ mãn.
Ảo nguyệt khiếu thiên lang ánh mắt xúc động nhìn đứa con đang chuôi rúc dưới bụng, hai dòng lệ không cầm được mà rơi xuống. Nếu không phải nhờ thiếu niên áo đen trẻ tuổi kia giúp đỡ cho nó, thì có lẽ giờ phút này cả nó và đứa con nhỏ này đã cùng nhau xuống hoàng tuyền rồi. Đây chính là lần đầu tiên Ảo nguyệt khiếu thiên lang mang ơn nhân loại – kẻ mà trước giờ nó luôn căm ghét đến tận xương tủy. Âu có lẽ cũng là thiên đạo sắp xếp.
Cục bột màu đen bắt đầu thưởng thức sữa mẹ, Ảo nguyệt khiếu thiên lang thì liên tục liếm thân thể nó, Tinh Hồn thì ngồi dựa vào vách tường, gương mặt thường ngày lãnh đạm hôm nay lại hiện lên một nét kỳ lạ, phải chăng là vì đã giúp đỡ mẹ con Ảo nguyệt khiếu thiên lang chăng? Có lẽ là vậy rồi. Chúng ta cũng nên chào mừng một sinh linh nhỏ bé đã ra đời một cách khỏe mạnh.
Mọi chuyện cứ bình yên như vậy, cho đến khi bên ngoài có giọng nói vang vọng vào:
- Chết tiệt, lại là cái âm thanh kinh khủng đó. Nếu không phải lão tử từ trước chuẩn bị tinh thần, thì có lẽ đã đi gặp Diêm vương rồi.
- Đồ quái vật, cứ đợi đó, lão tử sẽ đích thân lột da quái vật ngươi.
- Ngươi nói chí phải, nhất định phải cho quái vật kia sống không bằng chết.
- Hừ, các ngươi nói nhỏ lại một chút, kẻo lại kinh động quái vật sống trong đó.
- À, đúng vậy, cũng tại ta tức giận quá nên quên mất.
- Phải bình tĩnh lại…
- ………
Bọn họ tuy rằng không lớn tiếng, nhưng cũng đủ để cho Tinh Hồn cùng Ảo nguyệt khiếu thiên lang nghe được. Nguy rồi, lúc này Tinh Hồn và Ảo nguyệt khiếu thiên lang sức lực đã cạn. Tinh Hồn chiến lực nghịch thiên, nhưng nguyên lực đã tiêu hao toàn bộ, thân thể cũng không khỏi bị nội thương, giờ bảo hắn chiến đấu thì không khác gì đâm đầu vào chỗ chết. Còn Ảo nguyệt khiếu thiên lang, ngoại trừ uy áp cùng với bản năng của yêu thú ra, thì cũng chẳng khác gì Tinh Hồn là bao.
Bởi vì đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực trong lúc đỡ đẻ cho Ảo nguyệt khiếu thiên lang, Tinh Hồn đã không thể khu niệm được Huyền Tiên các được nữa. Mà cho dù hắn trốn vào trong đó được, thì hai mẹ con Ảo nguyệt khiếu thiên lang cũng không thoát khỏi nguy hiểm. Chẳng lẽ, cố gắng nãy giờ đều đổ sông đổ bể cả?
Chẳng mấy chốc, nguyên đám người bên ngoài đã có mặt trong này. Lọt vào tầm mắt của họ là một sinh vật khổng lồ tuyệt đẹp, dường như Ảo nguyệt khiếu thiên lang đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của bọn họ. Một lão giả vừa nhìn thấy, ánh mắt bỗng rực sáng lên, không kiềm được nỗi kinh ngạc thốt lên:
- Đó… đó chẳng phải là Linh thú Ảo nguyệt khiếu thiên lang sao?
- Ngươi nói gì? Ảo nguyệt khiếu thiên lang? Chẳng phải chúng đã tuyệt diệt trong Thần ma chiến à? – Nguyên một đám người tròn mắt há mồm ồ lên.
- Không sai vào đâu được, đó chính là Ảo nguyệt khiếu thiên lang – Linh thú trong yêu tộc.
Ai nấy ánh mắt đều rực rỡ nhìn chằm chằm Ảo nguyệt khiếu thiên lang, tựa hồ giống như mỹ nhân đang cởi đồ trước mặt vậy, cực kỳ nóng bỏng. Có điều hiện tại bọn họ vẫn không dám tiến lên, bởi vì thực lực Ảo nguyệt khiếu thiên lang nổi tiếng là mạnh mẽ. Muốn tiêu diệt không phải là dễ dàng. Nhìn kích thước khổng lồ của Ảo nguyệt khiếu thiên lang trước mắt kia, chắc chắc đã vạn năm tuổi.
Có điều, lão giả phát hiện ra Ảo nguyệt khiếu thiên lang kia lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Yêu thú chính là cực kỳ ghét nhân loại, gặp được là tử chiến ngay. Thế nhưng Ảo nguyệt khiếu thiên lang lại không có dấu hiệu gì là muốn giết bọn họ cả, trừ biểu hiện cảnh giác ra. Không biết vô tình hay cố ý, lão nhìn xuống vùng bụng của nó, phát hiện có một cục bông màu đen đen chuôi rúc. Lần này chính là ánh mắt sáng rực lên, nói ta:
- Ấu thú. Ảo nguyệt khiếu thiên lang vừa hạ sinh ấu thú.