Nhị hoàng tử Trịnh Minh Không ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, ghé tai hỏi nhỏ Đại hoàng tử Trịnh Ngọc Không:
- Hoàng huynh, những người này là ai thế?
Tuy rằng đã ra vào Đằng Vân lâu rất nhiều lần, thế nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Minh Không đi vào cái mật thất Đằng Vân lâu, và cũng lần đầu tiên nhìn thấy mấy vị bất thế cường giả kia. Mà không riêng gì Trịnh Minh Không, cả hai tên Trịnh Mạn Không và Trịnh Chính Không đều chẳng nhận thức được gì. Có thể đọc hiện giờ trong đầu họ đang nghĩ cái gì. Đại hoàng tử Trịnh Ngọc Không nhỏ giọng giải thích:
- Những người này là chí tôn bí mật tọa trấn tại kinh đô, đa số đều là những người được phong vương trong Phong thần chiến ngàn năm trước. Huynh nghe nói trong số những chí tôn cường giả này có người thực lực vượt qua Đấu thần cảnh. Có điều huynh chưa gặp qua họ bao giờ cả, chỉ có Thái tử mới gặp qua thôi.
- Huynh nói sao? Đều là những chí tôn cường giả Phong thần chiến hơn ngàn năm trước? – Trịnh Minh Không xuýt xoa chấn kinh.
Được phong vương trong Phong thần chiến, thực lực đều rất cường hãn, danh chấn một phương, khiêu chiến vượt cấp đối với họ là chuyện rất đỗi bình thường. Nghe Trịnh Ngọc Không nói hắn chỉ mới gặp qua một số ít, vậy hẳn là thế lực ngầm của Thiên Phong quốc còn vô số các chí tôn cường giả, và số lượng chí tôn cường giả bước vào Đấu thần cảnh hẳn là không ít.
Hai mươi mấy chí tôn cường giả kia ngồi xuống, Trịnh Thần Không nhìn lướt qua một vòng. Đôi mày kiếm hơi nhíu lại, trầm giọng hỏi:
- Thi Lệ đế, Ngô Cổ đế và Kim Cương đế đâu, sao không đi cùng các ngươi?
Một chí tôn cường giả mặc cẩm bào, mái tóc trắng bạc, ánh mắt thâm thúy của người trải qua sương gió lâu lăm, thế nhưng khuôn mặt lại không chút nếp nhăn, hẳn là một chí tôn cao thủ tu vi cao cường. Hắn đứng thẳng người dậy, nhìn dáng người vạm vỡ, cao tầm hai mét, khí thế tuy thu liễm nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác nhỏ bé khi đứng trước hắn. Ngữ điệu bình thản đáp:
- Bẩm Thái tử, Thi Lệ đế, Ngô Cẩm đế và Kim Cương đế đã lên đường tra xét chuyển biến ở Thần Địa, tạm thời không thể có mặt ở đây được.
- Là lệnh của mẫu hậu ta sao? – Trịnh Thần Không lại hỏi.
- Đúng là như vậy.
Cẩm bào cường giả gật đầu đáp. Trịnh Thần Không ánh mắt bao phủ một tầng ám quang, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó. Nhưng rồi lập tức biến mất, giọng điệu cùng khí thế thay đổi, nói:
- Được rồi. Chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi. Tà Phong vương, Độc Xà vương, hai ngươi nói chuyện ở Thiên Long thần điện cho ta biết một chút.
Hai vị chí tôn cường giả Tà Phong đế và Độc Xà đế ngồi kế cạnh nhau, nghe Trịnh Thần Không nhắc đến tên liền đứng dậy.
Vị Tà Phong vương này cao khoảng một thước tám, thoạt nhìn chỉ mới ba mươi tuổi, bề ngoài trông có chút âm nhu. Còn vị Độc Xà vương kia nhìn giống như cây tre vậy, vừa cao vừa ốm, da dẻ xanh xao, trông như một người bị bệnh sắp xuống lỗ vậy. Trên tay lão cầm một cây trượng màu đen có hình một con rắn hổ, trên đỉnh là một độc xà nhỏ màu đỏ dài chừng một gang tay đang nằm ngủ. Thi thoảng lão Độc Xà vương lại vút ve con độc xà nhỏ màu đỏ này, hẳn là rất cưng nó.
Một kẻ âm lãnh, một người thâm độc đi với nhau, đúng là rất hợp. Tà Phong vương giọng lanh lảnh, đáp lời:
- Bẩm Thái tử, chuyện này có chút bất cập?
- Là thế nào?
- Là thế này. Người mà hai năm trước Thái tử bảo điều tra, ta và Độc Xà vương dùng rất nhiều thủ đoạn nhưng thể nào tra ra được người này. Chỉ nghe nói rằng, y là nhi tử của cung chủ Thiên Long thần điện, còn về tướng mạo thì ít có người gặp được y nên không thể xác định được.
- Tiếp tục cho người điều tra, trước năm năm nữa lúc diễn ra Phong thần chiến nhất định phải điều tra tường tận hắn.
Giọng điệu Trịnh Thần Không sắc bén như đao như kiếm, tuy rằng tu vi hắn kém hơn hai người Tà Phong vương và Độc Xà vương, thế nhưng lại bị khí thế bá vương của Trịnh Thần Không làm cho khiếp hãi. Nhi tử xuất chúng nhất của Vô Chân đại đế đúng là bất phàm mà. Hai người cúi đầu nhận lệnh rồi mới ngồi xuống.
Tiếp theo Tà Phong vương và Độc Xà vương thì lần lượt những vương giả, đế giả khác đứng dậy báo cáo tình huống mà Trịnh Thần Không ra lệnh điều tra. Những người ở đây, hầu hết Đại hoàng tử Trịnh Ngọc Không đều đã gặp qua. Còn ba người còn lại, mục đích Trịnh Thần Không dẫn họ vào là để thưởng thức những vị chí tôn cường giả này, đồng thời cũng kể từ bây giờ, bọn họ sẽ bắt đầu thi hành những mệnh lệnh cơ mật nhất của Thiên Phong quốc.
Kéo dài ba giờ đồng hồ, cuộc họp tại mật thất Đằng Vân lâu mới kết thúc. Khi Trịnh Thần Không định để bọn họ lui thì Trịnh Ngọc Không bỗng lên tiếng:
- Thái tử, mấy ngày trước có mấy vị thủ tọa của Thiên Lam thần điện đến.
Trịnh Thần Không nội tâm hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Họ đến làm gì?
- Là chuyện về tên đó.
“Tên đó” trong lời của Trịnh Ngọc Không, chính là muốn ám chỉ Tinh Hồn, kẻ mà khiến cho đệ nhất thiên tài đương thời, thái tử cao ngạo Trịnh Thần Không căm hận đến tận xương tủy. Lúc này, mục diện của Trịnh Thần Không mới biến đổi, tuy rằng đã thu liễm sát khí, nhưng những người xung quanh vẫn nhận ra được luồng sát khí lạnh lẽo này. Trịnh Thần Không cuồng áp phẫn nộ trong lòng, vẫn giữ ngữ điệu bình thường:
- Nói tiếp đi.
- Bọn họ nói, trong Thiên Lam thần điện có một số người có quan hệ mật thiến với hắn. Đặc biệt thủ tọa Bách Thảo phong Nhậm Thiên Hành, nhi nữ Nhậm Phi Yến, năm đệ tử Thiên Lam thần điện, còn có cả thê tử chưa cưới của Lý Tinh Vân, Yến Ngọc Lan.
“Nhậm Thiên Hành, Nhậm Phi Yến…” Trịnh Thần Không lẩm bẩm mấy cái tên này. Dường như hắn đang tính toán việc gì đó với mấy người bọn họ. Và đương nhiên, mục đích của hắn chính là nhắm đến Tinh Hồn. Trịnh Thần Không nghiêm giọng nói:
- Bảo với bọn họ, xiết chặt theo dõi bọ họ cho ta, đặc biệt là Nhậm Thiên Hành. Nếu có bất thường thì lập tức truyền tin về, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
- Tuân lệnh thái tử. Còn về phần Yến Ngọc Lan thì sao? – Trịnh Ngọc Không lại hỏi.
- Yến Ngọc Lan à? Nàng ta, cứ để bổn thái tử đích thân xử lí.
Giọng điệu lạnh làm cho người ta giật mình. Ắt hẳn sẽ có điều không may sẽ xảy đến với Yến Ngọc Lan? Liệu rằng có liên quan đến Tinh Hồn hay không đây!? Rồi hắn lại quay sang hai vị chí tôn cường giả, giọng điệu sắc bén ra lệnh:
- Địa Minh vương, Vô Tà vương, hai người các ngươi đi điều tra về người này. Dùng bất cứ giá nào cũng phải truy tìm được hắn, gặp được thì lập tức giết hắn cho bổn thái tử. Nếu bắt sống về được thì càng tốt. Đây là nhiệm vụ cao cấp mà bổn thái tử ra lệnh, mọi chuyện khác đều bỏ qua, nhất định phải làm chuyện này trước. Thành công, bổn thái tử sẽ đặc biệt ban cho hai ngươi mỗi người một khỏa Đế Hoàng đan.
Đế Hoàng đan, chính là đan dược phụ trợ võ giả Thần Vương cảnh vô hạn tiếp cận Thần đế cảnh cởi bỏ bình cảnh mà đột phá. Đây là một loại đan dược cực kỳ khó luyện, số lượng cũng cực kỳ thưa thớt. Võ giả Thần vương cảnh ai nấy đều mơ ước có được loại thần dược này. Bởi vì, không phải có thiên phú kinh người thì rất khó bước vào Thần đế cảnh, thậm chí là cả đời cũng không thể đột phá được. Hai vị chí tôn cường giả Địa Minh vương và Vô Tà vương này chính là Thần vương cảnh vô hạn tiếp cận Thần đế cảnh. Theo như tốc độ tu luyện thì của bọn họ thì một hai trăm năm nữa mới có thể đột phá bình cảnh, trở thành võ giả Thần đế cảnh, không chỉ tu vi tăng trưởng mà còn kéo dài thọ nguyên. Nhưng nếu có Đế Hoàng đan, thì việc đột phá sẽ đơn giản hơn rồi.
Thế nên, đối với phần thưởng hậu hĩnh của nhiệm vụ lần này, hai người cực kỳ phấn khởi. Có mấy vị trong số những chí tôn cường giả ở đây cực kỳ ghen tị với hai người, bởi vì tình huống của họ không khác biệt gì lắm.
Hai người áp chế phấn khởi trong lòng, lại hỏi:
- Thái tử điện hạ, người mà thái tử muốn giết là ai? Tu vi như thế nào để thuộc hạ sắp xếp.
- Tên hắn là Tinh Hồn, tu vi nửa tháng trước là Thiên Thần cảnh sơ kỳ. Hiện tại có lẽ tu vi của hắn có tiến triển, như bổn thái tử đoán không có bao nhiêu đâu. Có điều, bổn hoàng tử nhắc trước, tuyệt đối không được coi thường hắn. Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, nhớ chưa?
- Tuân lệnh thái tử. Bọn thuộc hạ nhất định sẽ mang đầu của hắn về cho thái tử.
Hai người mỉm cười nhận lệnh. Bởi vì bọn họ đang vui mừng trong lòng, nên chỉ nhớ đến mấy chữ Tinh Hồn và Thiên thần cảnh sơ kỳ thôi. Không hề để tâm đến lời nhắc nhở của Trịnh Thần Không rằng kẻ mà hai bọn họ sắp giết cực kỳ mạnh mẽ. Với lại bọn họ ỷ mình là cường giả Thần vương cảnh đỉnh tiêm, nho nhỏ Thiên thần cảnh làm sao mà lọt vào mắt được, tùy thời bóp chết giống như giết con sâu con kiến vậy. Điều này sẽ khiến chúng trả một cái giá thật đắt, thật thê thảm. Còn Trịnh Thần Không, bởi vì nội tâm tức giận nên không để ý đến hai người bọn chúng.
Sau đó thì bọn họ đều lui hết, thực hiện nhiệm vụ riêng của mình. Trong mật thất chỉ còn lại bốn huynh đệ Trịnh Thần Không. Bọn họ cũng tính rời khỏi Đằng Vân lâu thì bỗng có tiếng động. Trịnh Thần Không và ba người kia giật mình, dường như có người đứng trong bóng tối quan sát cuộc họp bọn họ từ rất lâu rồi, thế nhưng lại tuyệt không hề phát hiện. Cả mấy tên kia cũng không hề phát hiện ra người này.
Tiếng bước chân từ trong bóng tối khe khẽ vang lên, dường như rất nhẹ nhàng, tựa như đang lướt đi giữa không trung vậy. Có thể đoán, tu vi người này rất cao cường. Bỗng đôi mắt Trịnh Thần Không sáng lên, dường như có ý tứ vui mừng, khuôn mặt đằng đằng sát khi vừa nãy cũng tan biến đi đâu mất. Thanh âm vui mừng, lập tức đứng dậy hướng về bóng người đang tiến tới,nói: