Tô Hân Nhi cất giọng hỏi.
- Ma thú sơn mạch nằm ở hướng tây nam Thiên Phong đế đình, cách đế đình năm ngàn dặm. Đi về cũng mất hơn bốn tháng.
Tinh Hồn hướng mắt nhìn về phía tây nam nói.
Hiện giờ hai người đang đứng ở nơi hai năm trước thần điện thu đệ tử. Hiện giờ mặt trời cũng gần lên đỉnh, cần tìm môt nơi nào đó nghỉ một chút rồi đi. Hơn nữa chuyến đi này cũng khá dài nên cũng cần chuẩn bị một ít lương thực dự trữ. Thời gian cũng không gấp lắm nên tạm thời vào trong thành nghỉ ngơi.
Chuyến đi làm nhiệm vụ lần này, không ai ngờ rằng đây là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời Tinh Hồn, trở thành một đại ma đầu nắm trong tay quyền sinh sát nhân loại, một đại thánh nhân mà cả tam giới nghe danh đều phải khiếp sợ.
Tiểu trúc phong.
Thủ tọa Hồ Chỉ Tuyết ngồi trên ghế, trước mặt nàng là hai nữ đệ tử diễm lệ nhưng sắc mặt trắng bệch, trên trán mơ hồ có vài giọt mồ hôi lạnh.
Hồ Chỉ Tuyết sắc bén nói:
- Ngươi nói gì? Hân Nhi tự ý nhận nhất đẳng nhiệm vụ rồi rời khỏi Tiểu trúc phong?
Hai nữ đệ tử kia không dám ngẩn mặt lên, giọng run rung vâng một tiếng.
Hồ Chỉ Tuyết đứng dậy, giận dữ quát:
- Tại sao các ngươi không ngăn nó lại?
Một nữ đệ tử run run nói:
- Hân Nhi sư muội trước khi đi chỉ để lại một tờ giấy nói mình đã ra ngoài làm nhiệm vụ. Sự việc này sáng nay hai đệ tử mới biết.
Hồ Chỉ Tuyết thở dài một tiếng, nói:
- Con bé này được cưng chiều quá sinh hư rồi, sau khi tìm được nó nhất định phải trừng phạt thích đáng. Giờ ta phải đi thông báo với Tô gia việc này. Hai ngươi nhận lệnh của ta nhanh chóng tìm nó về đây.
Hai nữ đệ tử dạ một tiếng, nhanh chóng rời khỏi thư phòng của Hồ Chi Tuyết, chuẩn bị hành lý rồi liền lên đường.
Hai người kia vừa rời đi thì Hồ Chỉ Tuyết cũng lắc mình, vô thanh vô tức biến mất khỏi thư phòng. Thân thủ như vậy thật khiến người khác khiếp sợ.
Trở lại Thiên phong thành.
Tinh Hồn hiện giờ cơ hồ muốn phát khóc. Chỉ thuận miệng nói vào thành để chuẩn bị hành trang, ai ngờ lại bị hành xác đến thế này. Nữ nhân trên đời này chỉ yêu thích cái đẹp. Tô Hân Nhi cũng không ngoại lệ, vừa vào thành đã ồ lên.
Phải biết rằng, trong tứ đại đế quốc thì thực lực và tài lực của Thiên Phong đế đình là cao nhất, từ trăm năm trước đã vượt lên hàng đầu. Mà Thiên phong thành lại là thủ đô của đế đình, dùng từ xa hoa lộng lẫy cũng không thể miêu tả được vẻ đẹp ở đây.
Trong thành khắp nơi đều đẹp lộng lẫy, Tô Hân nhi vừa vào thành đã chạy đông chạy tây, mua sắm tùm lum. Nào phấn son, quần áo, trang sức… Hết mua sắm lại chạy đến chỗ tụ tập đông người tìm vui. Tinh Hồn phải theo sát nàng, lại phải vác theo một mớ đồ. So với luyện tập thường ngày còn khổ hơn nhiều, hai chân run run muốn ngã.
Thấy Tinh Hồn có vẻ chật vật, Tô Hân Nhi quay lại châm chọc, cười đắc ý:
- Sao chưa gì đã rên rỉ thế kia. Không ngờ ngươi lại yếu đuối đến vậy.
Tinh Hồn hừ một cái, đi tới đẩy cả đống đồ vào người của Tô Hân Nhi, lạnh lùng nói:
- Tô đại tiểu thư, ta không có rảnh ở đây làm sai vặt cho nàng. Nếu muốn thì nàng cứ ở đây chơi cho vui, ta đi trước đây.
Nói rồi liền hừng hực rời đi. Tô Hân Nhi vội la lên:
- Nè, ngươi định bỏ ta ở đây một mình sao. Ngươi còn chưa chịu trách nhiệm với ta nữa.
Câu nói này khiến mọi người cung quanh không cầm được ngạc nhiên nhìn qua. Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Có vẻ mọi người đều nghĩ rằng Tinh Hồn làm chuyện xấu với cô nương xinh đẹp kia rồi phủi tay bỏ đi. Không nhịn được liền dùng ánh mắt kinh thường nhìn hắn.
Giờ phút này, Tinh Hồn dưới hàng ngàn ánh mắt sắc bén như đao kia. Có vẻ như mọi người dường như đã hiểu lầm. Hắn liền quay lại nói:
- Trách nhiệm gì? Mong tiểu thư nói rõ?
Tô Hân Nhi giọng hạ xuống nói:
- Là trách nhiệm chuyện đó đó?
Nàng vừa nói vừa cúi đầu, khuôn mặt từ trắng hồng rạng rỡ chuyển sang ửng hồng, dường như là đang ngượng ngịu. Điều này càng làm cho mọi người hiểu lầm càng thêm trầm trọng. Chắc chắc là sau khi tiểu tử kia làm chuyện abcxyz xong rồi lại chối bỏ trách nhiệm. Mọi người liền thì thầm to nhỏ với nhau. Với thực lực Xuất khiếu kỳ, dường như âm thanh nhỏ như kim rơi cũng nghe được thì mấy lời thì thầm kia làm sao mà không lọt vào tai Tinh Hồn.
Tinh Hồn như muốn độn thổ luôn. Vội vàng chạy đến ôm đống đồ rồi nắm tay Tô Hân Nhi rời khỏi đám đông.
Tìm đến một chỗ vắng người, Tinh Hồn liền nói:
- Tiểu thư à, chừng nào ngài mới có thể rời khỏi đây vậy?
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của hắn mà Tô Hân Nhi không khỏi buồn cười. Nhưng nghĩ lại thì có lẽ mình cũng hơi quá, đường đường là một nam nhân đứng đầu trong thế hệ trẻ của thần điện lại bị mình quay như chong chóng.
Nàng chợt cười ôn nhu nói:
- Được rồi, ngươi đã gấp gáp vậy thì khởi hành luôn.
Tinh Hồn thở phào một cái, như trút bỏ gánh nặng, sau đó nói:
- Vậy giờ đi tìm hai con bảo mã rồi rời khỏi đây.
Mua hai con Hãn huyết bảo mã, Tinh Hồn và Tô Hân Nhi hướng về phía tây nam đế đình. Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động, và số phận của đôi nam nữ cũng dần hướng về nhau.