Trưởng làng cố không tỏ ra sợ hãi, nhưng giọng vẫn run rẩy hỏi hắn ta:
- Ngươi… ngươi là ai?
Hắn ta cười lớn giọng, quát:
- Lão tử là ai, ngươi không cần biết. Từ bây giờ, bất kỳ ai có hành động phản đối lão tử tuyệt đối không tha mạng. Cứ xem cái thằng này mà làm gương.
Mọi người nhìn chàng thanh niên xấu số kia mà vừa thương hại, vừa lo âu. Trông khuôn mặt cậu ấy, dường như là không biết vì sao mình lại chết. Có lẽ là nó quá nhanh và quá bất ngờ, nên cậu ta chẳng nhận thức được gì cả.
Trước lời dọa dẫm của tên đại hán đó, những trai tráng trong làng không thể chịu đựng được liền cầm vũ khí, định tấn công hắn ta thì phía sau lưng có tiếng hò hét.
Quay lại thì mới thấy, có đến mấy chục tên hán tử, kẻ cầm đao, kẻ cầm kiếm nhào đến bao vây xung quanh. Đã bị bao vây toàn bộ rồi. Dân làng sắc mặt tái mét. Người muốn vùng dậy thì đã như tuyệt vọng. Xông lên chỉ có con đường chết.
Mấy đứa nhỏ vì sợ hãi quá mà khóc lên. Cha mẹ của chúng nó phải lật đật ôm chúng vào lòng, mong có thể làm vơi đi nỗi sợ hãi của chúng nó. Nếu không cái đám hải tặc độc ác kia tức giận thì chết mất.
Thế là dân làng toàn bộ bị bắt lại. Người già và trẻ em bị dồn lại một chỗ, nữ nhân với nam nhân cũng bị bắt lại một chỗ.
Đám hải tặc giống như là những con thú đói. Cầm ngấu nghiến từng món ăn. Tên ngồi ở chỗ cao nhất cầm chén rượu lên, quát lớn:
- Nào, cùng nâng li.
- Vâng, thuyền trưởng.
Bọn chúng uống ực một hơi, trông rất sảng khoái. Còn dân làng thì lo lắng, sợ hãi nhìn nhau.
Cái đám hải tặc vô sỉ ấy. Ăn uống no nê xong, thì liền bắt nữ nhân lên để làm trò đồi bại trước mặt mọi người. Tên thuyền trưởng thì cười gian ác, rất là hào hứng. Hắn ta là chính là người đầu tiên chọn người để phục vụ cho hắn.
Ánh mắt dâm tà nhìn qua một lượt, dừng lại ở nàng Bích Nguyệt. Rồi hắn cười gian ác, chỉ tay kêu thuộc hạ đem nàng lên cho hắn.
Nàng chống cực nhưng bất lực trước những tên đại hán lực lưỡng, tràn đầy sức mạnh. Chỉ biết kêu khóc mà thôi. Không biết nơi phương xa kia, những lời đau thương này có truyền được đến tai của Lâm Quang không.
Có lẽ, trong lòng hắn đang rất bồn chồn mà không biết lí do tại sao.
Tiểu Ngư Nhi không kiềm chế được cảm xúc, vùng vẫy nhào lên để giải cứu tỉ tỉ của mình. Thế nhưng hoàn toàn bất lực. Chỉ với một cái tát của tên đại hán trông coi đã khiến cho nó muốn ngất đi thôi. Lão ngư thì cầu xin nhưng đều bất lực.
Tất cả những hành động hung tàn, chà đạp con người của lũ hải tặc độc ác, và cả những lời van xin thảm thiết của người dân ở đây đều lọt vào tai của Bạch Lưu Ly cả.
Hắn không thấy được, nhưng hắn cảm nhận được rất rõ ràng. Đều là con người, nhưng tại sao lại hành động như vậy? Cho dù kẻ đó có van xin thảm thiết đến thế nào thì đều bỏ mặc cả. Đó chính là cường. Thế giới này vốn là nắm đấm của ai to thì lí lẽ là của kẻ ấy.
Và rất nhiều câu hỏi khác về cuộc sống này cứ tuôn mãi ra trong đầu hắn.
Cái khoảng khắc ấy, thời gian cứ như chầm chậm trôi.
Những thứ đó đều khắc sâu vào trong tiềm thức hắn. Nhưng mà, những ý nghĩ và tư tưởng ấy bây giờ như đang được đậy kín lại. Vẫn chưa đến lúc có thể bùng nổ ra. Chỉ như các tia lửa âm ỉ, chờ cơ hội được bùng phát mãnh liệt nhất.
Chỉ là bây giờ, hắn cảm thấy rất tức giận.
Lời nói van xin thảm thương ấy, hắn đã nghe ở đâu đó rồi.
Bầu trời êm đềm ban đêm đột nhiên nổi gió mạnh. Hắc vân cuồn cuộn kéo đến, che lấp đi những vì tinh tú.
Ở hướng bắc Đào Hoa đảo khoảng một trăm dặm. Có bảy ánh quang như sao băng bay trên bầu trời. Thực ra, đó chính là bảy cường giả của một phái nào đó đang phi hành.
Dẫn đầu tiên là một lão giả tóc đã điểm bạc, nhìn bề ngoài thì khoảng chừng bảy tám mươi tuổi. Còn sáu người còn lại, có bốn nam tử: hai nam tử trẻ tuổi và nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi. Và hai nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Lão giả dẫn đầu bất ngờ dừng lại vì cảm nhận được có điều bất thường. Một trung niên nam tử bên phải lão ta thành kính hỏi:
- Mộc trưởng lão, có điều gì không ổn à?
Lão giả được gọi là Mộc trưởng lão vẻ mặt suy tư quan sát bầu trời, chỉ tay về hướng đảo đào hoa giải thích:
- Phía bên kia có biến. Phong vân đột ngột nổi lên, hẳn là chuyện này không hề tầm thường. Chúng ta qua đó quan sát.
Thế là Mộc trưởng lão dẫn đầu mọi người hướng đến đảo Đào Hoa. Có lẽ cũng là thiên đạo sắp đặt mọi chuyện cả. Ngọn lửa âm ỉ đang chờ thời cơ để được bùng lên kia đang sắp bắt đầu rồi. Chỉ còn là vấn đề về thời gian cả.