- Các ngươi có thể lui.
- Tuân lệnh.
Hai gã đệ tử thậm chí còn không dám ngửa đầu lên, mồ hôi hột lấm tấm trên trán, ánh mắt không giấu được nỗi úy kị với Tinh Hồn. Nghe hắn bảo cho lui, hai người lập tức gật đầu, rồi liền lùi khỏi căn phòng. Trông dáng vẻ của hai gã như vậy, Tinh Hồn thầm lắc đầu. Rồi cũng chẳng quan tâm đến họ nữa, tay phải nâng lên mở cánh cửa gỗ.
Lúc này trong căn phòng có ba người, một nam và hai nữ. Nam thì khoảng chừng hai mươi hai mốt tuổi, cao khoảng chừng một thước tám, tướng mạo khá tuấn tú. Hai nữ tử thì mỗi người một vẻ. Một người thì mặc quần áo màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp bao phủ một tầng hàn băng, trông siêu phàm thoát tục. Người kia thì dung nhan không bằng nữ tử bạch y kia, nhưng tuyệt đối là vưu vật mà bao nam tử thế gian thèm muốn. Nàng mặc bộ y phục màu ngọc bích, mái tóc đen dài buộc thành mấy bím rủ xuống trước ngực, đôi mắt đẹp dịu dàng như phát sáng, da thịt như ngọc, dáng người có lòi lõm yểu điệu, khiến người khác phát hỏa.
Ba người này, chính là Lâm Quang, Bích Nguyệt và Tử Lạc.
Thấy có người đi vào, ba người đồng thời đứng dậy nhìn cánh cửa. Chỉ thấy đi vào là một nam tử tóc trắng, anh tuấn phi phàm. Ba người đồng thời kinh hô:
- Tinh Hồn.
Lâm Quang, Bích Nguyệt và Tử Lạc có quan hệ thân thiết với Tinh Hồn. Bích Nguyệt thì trước đây từng chăm sóc hắn lúc còn ở Đào Hoa đảo, Lâm Quang và Tử Lạc thì đã từng có thời gian đồng sinh cộng tử, hắn luôn xem như bằng hữu thân thiết.
Nhìn thấy Tinh Hồn, Tử Lạc vốn từ nãy giờ vốn băng lãnh đột nhiên nộ hỏa bốc lên, Hàn Băng kiếm rút ra khỏi vỏ, chỉa mũi kiếm hướng Tinh Hồn, nói:
- Ngươi nhốt ba người chúng ta vào đây là có ý gì?
Chỉ nghe *bang* một tiếng, Tử Lạc chỉ thấy một cơn nhói từ bàn tay cầm kiếm của mình. Đồng thời Hàn Băng kiếm rơi ra khỏi tay, cắm thẳng vào mặt tường. Đây chính là do Tinh Hồn xuất thủ. Có điều hắn dùng thủ đoạn gì để đánh rơi kiếm thì Tử Lạc và Lâm Quang hoàn toàn không biết. Tốc độ nhanh đến cực điểm, làm cho tinh thần hai người khiếp hãi. Tinh Hồn chấp hai tay sau lưng, nhìn ba người nói:
- Yên tâm, ta không có làm hại các ngươi.
- Vậy ngươi muốn làm gì bọn ta?
Lâm Quang thân hình chắn trước người Bích Nguyệt, tinh thần phòng bị nâng lên cao, tùy thời ứng biến. Tinh Hồn lười quan tâm đến biểu cảm của họ, lại nói tiếp:
- Ta xem các ngươi là bằng hữu thân thiết, ta đến đây chỉ muốn nói một điều. Các ngươi có muốn đóng góp sức lực của mình, cùng ta xây dựng bá nghiệp thiên thu không?
Tinh Hồn giơ bàn tay ra, biểu hiện như muốn chào đón họ. Hành động này của hắn làm cho ba người ngạc nhiên. Đặc biệt nhất là Lâm Quang, hắn bỗng nhớ lại lúc ở Phong Linh sâm lâm, Tinh Hồn cũng dùng lời này để chiêu mộ đám Hồng Vu Đan. Hắn nội tâm phân vân, chưa kịp phản ứng thì một âm thanh trong trẻo nhưng thập phần lãnh thanh, dường như đang cố nén cơn giận:
- Ta từ chối.
Lời cự tuyệt vừa rồi chính là từ Tử Lạc phát ra. Nhìn ánh mắt cương quyết, vào xen lẫn một phần nào đó chán ghét. Tinh Hồn thở dài một tiếng, bất giác trong lòng có chút mất mát, cánh tay dần hạ xuống. Rồi Tinh Hồn nhìn Tử Lạc một cách nặng nề, thật lâu sau, hắn chậm rãi nói:
- Đã vậy thì ta cũng không ép. Các ngươi có thể rời khỏi Lăng Vân tông bất cứ lúc nào.
Ba người Lâm Quang tròn mắt kinh ngạc, đặc biệt nhất là Tử Lạc. Dường như bọn họ chưa nghĩ rằng Tinh Hồn sẽ dễ dàng buông bỏ như vậy. Tử Lạc lại hỏi hắn, để xác định rằng hắn sẽ thả ba người đi:
- Ngươi đồng ý thả chúng ta sao?
Tinh Hồn nhẹ gật đầu, không nói tiếng. Hắn khẽ niệm một cái, không gian trong phòng nhẹ phát ra một tầng quang mang mờ ảo, trong chớp mắt liền biến mất. Giải trừ kết giới xong, hắn quay lưng bước ra khỏi phòng, không ngoái đầu nhìn lại nữa, một đường thẳng mà đi. Bỗng trong phòng có thanh âm vang vọng ra:
- Ngày sau gặp lại, nếu ta là địch nhân, ngươi sẽ giết ta chứ?
Tinh Hồn khựng bước chân lại, bạch phát tung bay, tư thái cô độc, tịch mịch bủa vây quanh người hắn. Tử Lạc đứng sau nhìn bóng lưng Tinh Hồn, khuôn mặt lạnh lùng vẫn còn đó, nhưng trong đôi mắt đẹp kia, là ý tứ mong chờ. Còn hắn, hắn vẫn không ngoái đầu nhìn lại, rồi để lại một câu nói:
- Nàng có thể giết ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ xuống tay với nàng.
Nói xong, hắn liền tiếp tục bước đi. Cái hình bóng ấy, từ từ nhỏ dần, rồi khuất khỏi tầm mắt của Tử Lạc, Lâm Quang và Bích Nguyệt. Căn phòng chỉ còn lại vẻ yên tĩnh, tịch mịch. Ngoài kia, âm thanh gió thổi nhè nhẹ qua từng khóm lá, nghe thật nhẹ nhàng.
Sau một lúc, Tử Lạc nhìn Lâm Quang và Bích Nguyệt nói:
- Lâm sư huynh, giờ ta muốn đi con đường riêng của mình, một lòng hướng đạo. Hy vọng sau này có cơ hội gặp lại. Tạm biệt!
- Nhất định sẽ gặp lại.
Lâm Quang mỉm cười đáp. Ngay lập tức Tử Lạc bước ra khỏi căn phòng, vận chuyển nguyên lực mở ra đôi bạch vũ sau lưng, vỗ cánh bay lên bầu trời. Nhìn Tử Lạc tựa như một tiên nữ chốn cửu thiên, nhưng thập phần lạnh lùng. Hai người nhìn nàng rời đi, rồi bỗng Lâm Quang nhẹ nhàng ôm Bích Nguyệt, ôn hòa nói:
- Chúng ta cũng đi thôi. Trở lại Đào Hoa đảo thăm Ngư ông và Tiểu Ngư Nhi nào.
Bích Nguyệt nhẹ ừ một tiếng dịu dàng. Lâm Quang ôm nàng vào lòng, mở ra đôi cánh bay vút lên bầu trời, rời khỏi Lăng Vân tông để sống cuộc sống tự do tự tại của bọn họ. Tinh Hồn đứng ở một góc, ngửa đầu nhìn theo ba người Lâm Quang, Bích Nguyệt và Tử Lạc lần lượt rời đi, trong đầu chợt ùa về những dòng cảm xúc xưa. Sau tất cả đều đã là quá khứ. Có lẽ, vào một ngày nào nó, hắn sẽ gặp lại bọn họ. Là địch hay là bạn, tương lai sẽ trả lời.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Một giờ sau, Tinh Hồn bố trí xong một trận pháp bảo vệ Lăng Vân tông, trận pháp này đương nhiên cao cấp hơn Lăng vân quy nguyên trận gấp mấy lần, nếu không phải là năm cường giả Thần vương cảnh trung kỳ hợp lực lại thì đừng hòng phá giải. Mà Lang Gia thành này, ngoại trừ Cổ La tông có tông chủ Cổ Xích Phong có tu vi Thần vương cảnh sơ kỳ ra, thì không còn ai khác nữa. Hơn nữa, Tinh Hồn còn để lại ba cỗ phân thân Phượng Cửu, chỉ cần có biến sẽ lập tức hiện thân tương trợ Lăng Vân tông. Làm xong tất cả, Tinh Hồn hướng về hướng Đông bắc phi hành bay đi.
Tinh Hồn chính là muốn trở lại Thiên Phong đại lục một chuyến, chiêu mộ một đồng minh vô cùng mạnh mẽ có thể giúp đỡ hắn vào lúc này. Với tốc độ này, tầm hơn mười ngày là sẽ tới nơi. Vì đi một mình nên lúc bay qua vùng biên ải Chi Liên, chính là nơi diễn ra cuộc chiến tranh giữa Thiên Phong quốc và Viêm Dương quốc, hắn không sợ sẽ có kẻ phát hiện.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Cùng thời gian đó, tại Thiên Lam thần điện, đám Hồng Vu Đan cũng vừa về tới nơi. Đây cũng là nhờ tiểu Đô Thiên Châu của Nhậm Phi Yến nên mới nhanh như vậy, bằng không thì mấy người bọn họ cũng phải mất tầm nửa tháng mới có thể trở về Thiên Lam thần điện.
Vừa về tới nơi, bọn họ liền được điện chủ Dương Thanh Sơn gọi vào đại điện. Sáu người đồng thời nhìn nhau, ánh mắt chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Nhưng lập tức họ liền hiểu ra, có lẽ cao tầng Thiên Lam thần điện đã nghe tin tức gì đó từ Di vong chi địa truyền về. Sáu người được một vị chấp sự dẫn vào đại điện Thiên Lam nguy nga to lớn, ngồi trên đó chính là chủ nhân Thiên Lam thần điện Dương Thanh Sơn, cùng với sáu thủ tọa của sáu chi mạch.
Tuy đã vào đây lần thứ hai, nhưng sáu người ai cũng cảm thấy áp lực. Vừa đi vào, sáu người lập tức quỳ xuống, chấp tay cung kính nói:
- Bái kiến Dương sư bá, Nhậm sư bá, Ngụy sư bá, Hoàng sư bá, Tăng sư bá, Hồ sư thúc, Thủy sư bá.
Thủy sư thúc trong lời bọn họ, có tên là Thủy Trảm Vân, thủ tọa Thiên Kiếm phong, đồng thời chấp chưởng Hình Phạt điện. Bởi vì thủ tọa trước đây là Triệu Dương Phong mất đi, nên Thủy Trảm Vân mới lên ngồi vị trí này.
- Đứng lên đi.
Dương Thanh Sơn giọng điệu bình thản, cho sáu người Hồng Vu Đan đứng dậy.
- Đa tạ Dương sư bá.
Dương Thanh Sơn mục quang quét qua mỗi người, so với nửa năm trước, tu vi đều tăng trưởng mạnh. Xem ra lịch lãm tại Di vong chi địa, gặp được không ít kỳ ngộ. Với tu vi của Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Phạm Tiêu, Long Vũ và Mộc Lâm Nhi hiện giờ đã có tư cách trở thành Thanh đồng hộ pháp. Thiên Lam thần điện đã có quy định, chỉ cần là đệ tử đột phá Đế cấp sẽ được phong làm hộ pháp, nếu đột phá Thánh cấp sẽ phong làm Bạch ngân hộ pháp, đột phá Thần cấp sẽ được phong làm Hoàng kim hộ pháp, tu vi càng cao thì địa vị trong Thiên Lam thần điện càng cao.
Trở lại câu chuyện, Dương Thanh Sơn sau khi trầm ngâm một lúc thì trầm giọng nói:
- Có thể từ tuyệt địa trở ra, vận khí các ngươi đúng là không nhỏ. Tương lai sau này sẽ trở thành trụ cột của môn phái ta. Các ngươi hãy kể lại chuyến lịch lãm cho bổn tọa nghe.
Hồng Vu Đan cung kính chấp thuận, sau đó kể lại chuyến hành trình của mình. Hắn kể hết toàn bộ, nhưng còn những chuyện liên quan đến Tinh Hồn, Phượng Hoàng cổ cẩm thì không tiết lộ lời nào. Bởi vì Tinh Hồn đang là phản đồ của Thiên Lam thần điện, tội phạm do chính Thái tử Trịnh Thần Không truy sát, nếu nói ra, chẳng những Tinh Hồn gặp nguy hiểm mà cả sáu người cũng sẽ không được yên ổn. Dương Thanh Sơn mắt nhắm mắt mở nghe, không biết rằng lão yêu nghiệt này có lọt tai hay không nữa. Kể xong, chỉ thấy Dương Thanh Sơn khẽ gật gù đầu, nói:
- Các ngươi làm tốt lắm, không làm xấu mặt Thiên Lam thần điện chúng ta. Hoàng sư đệ, ngươi giúp huynh ban thưởng thật tốt cho sáu đệ tử này. Được rồi, không còn việc gì nữa thì các ngươi lui đi.
Dương Thanh Sơn phất tay, sáu người bái phỏng rồi từ từ quay lưng. Nhưng chưa kịp ra tới cửa đại điện, thì bỗng giọng nói âm trầm của Dương Thanh Sơn đột ngột vang lên:
- Bổn tọa còn một chuyện muốn hỏi nữa. Không biết trên đường lịch lãm, các ngươi có gặp phản đồ Tinh Hồn không?
Vốn đã thở vào một hơi nhẹ nhõm, nhưng khi Dương Thanh Sơn nhắc đến Tinh Hồn thì nội tâm sáu người khẽ động. Nhưng Hồng Vu Đan vốn nhanh nhẹn, lập tức cung kinh trả lời:
- Bẩm Dương sư bá, chúng đệ tử không có gặp qua y.
- Vậy à. Nếu sau này có tin tức gì của hắn, các ngươi hãy thông báo với bổn tọa. Nhất định bổn tọa sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Giờ thì các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.
Hồng Vu Đan thầm mừng trong lòng vì Dương Thanh Sơn không có làm khó hắn, có lẽ chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Lập tức bọ họ cung kính chào rồi rời đi. Dương Thanh Sơn ánh mắt dõi theo, ánh mắt bao phủ một tầng hắc ám. Sau một lúc thì Dương Thanh Sơn trầm giọng nói:
- Thủy sư đệ, ngươi cho ngươi người giám sát bọn chúng, đồng thời điều tra lại toàn bộ liên quan đến tên phản đồ kia, sau đó báo cáo lại cho bổn tọa. Ngụy sư đệ, Hồ sư muội, hai ngươi đến kinh thành bái phỏng Thái tử điện hạ, những chuyện cần làm ta đã ghi trong đây.
Dương Thanh Sơn lấy ra từ trong tay áo một bức phong thư, đưa tới cho Ngụy Cô Hàn và Hồ Chỉ Tuyết. Hai người nhận lệnh, lập tức đứng dậy rời khỏi đại điện. Nhậm Thiên Hành khuôn mặt khẽ động, rồi bỗng hắn đứng dậy hướng Dương Thanh Sơn nói:
- Đã không còn chuyện gì, đệ trở về Bách Thảo phong đây.
- Nhậm sư đệ, khoan hãy đi, vi huynh muốn nói với đệ vài lời.
- Sư huynh cứ nói.
- Cũng không có gì quan trọng. Chỉ là, huynh hy vọng đệ có thể hợp tác với huynh, sớm ngày bắt được phản đồ.
Dương Thanh Sơn nheo mắt nói.
- Đệ tự có chủ kiến, sư huynh cứ an tâm. Không còn chuyện gì nữa thì đệ lui đây.
- Đi thong thả.
Nhậm Thiên Hành rời đi, Dương Thanh Sơn lại nói với Hoàng Phủ Hạo:
- Ngươi âm thầm quan sát hắn, chỉ cần có hành động nào bất thường thì lập tức báo lại cho bổn tọa.
- Tuân lệnh sư huynh.
Dương Thanh Sơn gật đầu, tiếp tục đưa ra một số mật lệnh liên quan đến chuyện điều tra Tinh Hồn cho mấy thủ tọa còn lại, sau đó nhích người thuấn di khỏi đại điện. Có lẽ, lão hồ ly này phần nào đoán được, chuyện ở Di vong chi địa có liên quan đến Tinh Hồn, kẻ duy nhất có thể đánh trọng thương Thái tử Trịnh Thần Không. Mối họa này, nhất định phải diệt trừ. Nhìn thiên phú hắn như vậy, nếu để sống sót, để cho hắn cơ hội phát triển thì sẽ nguy hại đến Thiên Lam thần điện. Dường như đây là lần đầu tiên, Dương Thanh Sơn có cảm giác lo lắng đến vậy.