Ầm một tiếng, bạch hổ khổng lồ và cự long uy vũ đã hoàn toàn biến mất, xung quanh cũng không ngừng đổ nát. Sau đó, chỉ thấy Sở Hóa Long hiện ra đôi cánh cấp Võ đế ngự tại không trung, đang tập trung sức mạnh ra một đòn. Còn Tinh Hồn thì đứng ở dưới mặt đất, cũng đang dồn toàn bộ sức mạnh đấu với Sở Hóa Long.
Từ trên người của Sở Hóa Long, phát ra một luồng khí tức kỳ dị, phát ra những tia lôi điện. Thật không ngờ, chính là Lôi linh căn mạnh nhất trong thập nhị linh căn. Chỉ thấy, lôi điện kêu lách tách không ngừng phát ra, khiến cho những người xung quanh cảm thấy bị uy hiếp đến tính mạng. Bỗng nhiên, Sở Hóa Long đưa song thủ lên trời, vẽ thành một phòng tròn có bán kỉnh khoảng một trượng. Uy áp từ vòng tròn ấy phát ra, không khỏi làm mọi người cảm thấy lạnh thấu xương. Tựa như có một cái thế sát thần chuẩn bị tru sát thiên địa.
Còn Tinh Hồn, không biết từ khi nào đã bay lên cách mặt đất khoảng mười thước. Trên người phát ra một luồng kim quang, song thủ kết ấn hiện ra hình chữ vạn. Phía sau lưng thoáng qua có hình một đức phật, sẵn sàng đối đầu với Sở Hóa Long.
Tô Hân Nhi đứng từ xa, trên gương mặt hiện lên mỗi nỗi lo lắng. Sở Hóa Long là một trong các cao thủ trẻ tuổi của thần điện được mọi người kính ngưỡng, trên mảnh đại lục này cũng rất có danh tiếng. Còn Tinh Hồn thì chỉ mới gia nhập thần điện được hai năm, làm sao có thể chống lại được Sở Hóa Long.
Mà không chỉ Tô Hân Nhi lo lắng, cả Sở Tiểu Điệp bên kia cũng không kém gì nàng. Tiểu Điệp thầm trách phạt mình, nàng nghĩ bởi do nàng mà hai người kia mới đánh nhau. Mà cả người, trong lòng nàng đều có một vị trí rất quan trọng: một người là huynh trưởng trong gia tộc, hết mực yêu thương chiều chuộng nàng; còn một người là ân nhân đã mấy lần cứu nàng, người nàng thầm yêu trong lòng. Giống như Hân Nhi, Sở Tiểu Điệp cũng không khỏi lo lắng cho Tinh Hồn.
Cả hai nàng đồng thời kêu lên:
- Hai người, làm ơn dừng lại đi!
Nhưng đã muộn. Sở Hóa Long phát động sát chiêu, hét lớn một tiếng:
- Vô cực lôi trì – Lôi động cửu thiên
Lập tức, từ trong vòng tròn kia, những tia lôi điện mang theo uy áp khổng lồ đánh thẳng xuống vị trí của Tinh Hồn, như là muốn đánh Tinh Hồn đến tan xương nát thịt.
Còn Tinh Hồn, lúc này đôi mắt hắn không giống như mắt người, mà giống như đôi mắt của rồng. Đúng vậy, chính là Long nhãn. Tinh Hồn nhìn rất rõ tia lôi điện kia đang đánh về phía mình. Hắn cũng hét lớn một tiếng. Kim quang sáng rực lên, hiện ra một hình chữ vạn khổng lồ trước người Tinh Hồn. Còn phía sau lưng hắn, một đức phật khổng lồ đưa hữu thủ, muốn hủy đi sát chiêu kia.
- Như lai thần chưởng – Phật Quan sơ hiện.
Một tiếng nổ khinh người vang lên, quanh khu vực đó toàn bộ đã bị hủy diệt. Khói bụi mù mịt, cuồng phong nổi loạn. Không còn nhìn thấy bóng dáng của Sở Hóa Long và Tinh Hồn đâu cả. Cho đến khi khói bụi tan hết, mới thấy được hai người bọn họ đang đứng đối diện cách nhau khoảng năm trượng. Ánh mắt sắc bén nhìn nhau, vừa kích động vừa dè chừng. Có lẽ, cả hai bên đều kinh ngạc thực lực của đối phương. Sở Hóa Long cất giọng nói:
- Tu vi Đế cấp, ta đã xem thường ngươi rồi.
Tinh Hồn bên kia cũng nở một nụ cười khinh miệt:
- Không dám nhận. Sở Hóa Long quả nhiên có vốn liếng, thực lực mạnh mẽ. Quả thực lúc trước đã xem nhẹ.
Sau đó hai bên nhìn nhau, nửa muốn đấu tiếp nửa muốn kết thúc. Nhưng, cả hai đều đang chờ đối phương chấp nhận dừng lại trước. Đều là loại cứng đầu cả, nên không ai muốn mở lời. Lúc này, từ trên trời một thân ảnh đáp xuống chính giữa hai người họ. Cũng phát ra uy áp Đế cấp giống như hai người, chính là tông chủ Triệu Long. Y cất tiếng giảng hòa:
- Hai vị xin dừng tay. Ở đây là nơi thường dân sinh sống, cuộc chiến của hai ngươi vô tình gây tổn thương cho họ. Với tư cách là người bảo trợ cho Thái Dương thành, ta trịnh trọng khuyên hai ngươi nên dừng lại. Nếu không, dù là ai, bản tông cũng không bỏ qua.
Tinh Hồn và Sở Hóa Long đồng thời liếc nhìn lão. Cũng hạ khí thế xuống. Lão tuy bên ngoài lấy tư cách là chủ ở Thái Dương thành, hăm dọa bọn họ nhưng thực chất là tạo một cái màn che để giúp hai người cởi bỏ tự trọng. Phần này, cả Tinh Hồn lẫn Sở Hóa Long đều phải cảm ơn lão.
Huynh muội của Sở Hóa Long đã đi đến, đứng phía sau hắn. Còn Tô Hân Nhi cũng về đứng bên cạnh Tinh Hồn. Thấy quang cảnh như vậy, Tinh Hồn liền xuất ra mười bình đan dược, đưa cho Tiêu Viễn nói:
- Tiêu tộc trưởng, xin lồi đã gây ra sự việc này. Ở đây vãn có vài viên Nghịch mệnh đan, Tụ nguyên linh dịch và Phục nguyên dan, mong ngài có thể thay vãn bối cứu chữa cho người bị thương. Vãn bối hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.
Tiêu Viễn gật đầu rồi cho người nhận lấy số thuốc Tinh Hồn đưa. Bên kia, Sở Hóa Long cũng làm điều tương tự như vậy, đưa không ít đan dược cho Triệu Long, nhờ lão cứu chữa lão bá tánh trong thành.
Rồi cả hai người, đồng thời quay người đi về hai hướng khác nhau. Đám người kia nhìn về phía hai người bọn họ, trong lòng không khỏi nghi vấn. Thế nhưng, cường giả Đế cấp như Triệu Long cùng với đám lão bất tử đang âm thầm quan sát ngoài kia làm sao không biết được. Sau đòn vừa rồi, nội thương không nặng chắc không phải là người rồi. Nếu không kịp thời vận công điều tiết, hẳn sẽ để lại di chứng sau này.
Sau khi đi khuất khỏi tầm mắt của mọi người, sắc mặt vốn bình tĩnh, hồn hào của Tinh Hồn liền trở nên nhăn nhó, tái nhợt. Bỗng nhiên hắn nôn ra một ngụm máu lớn đỏ tươi, trên trán mồ hôi không ngừng đổ xuống. Mà phía bên kia, Sở Hóa Long cũng chẳng hơn gì hắn. Đòn vừa rồi đúng là đã tung hết sức, đến trâu bò cũng biết mệt thì hai bọn họ chịu sao nổi. Sở Hóa Long cũng nôn ra một ngụm tinh huyết, đưa tay dựa vào bức tường. Lúc này, cả hai người đồng thời ngửa mặt lên, ánh mắt độc ác, mở miệng gằng giọng:
- Sở Hóa Long (Tinh Hồn), lần sau ta sẽ giết chết ngươi!
Rồi hai người xiên vẹo, trở về tĩnh phòng của mình. Lấy ra không ít đan dược chữa thương, điều hòa cơ thể. Cũng phải hơn nửa ngày, cả hai mới bước ra khỏi phòng. Nhưng lần này họ không có gặp mặt nhau. Sở Hóa Long cùng huyh muội hắn ngồi lên phi hành thú, hướng về phía thần điện mà đi. Còn Tinh Hồn ra sau Sở Hóa Long một chút, nói chuyện với Tiêu Viễn một chút rồi cũng nói lời từ biệt. Cùng với Tô Hân Nhi rời khỏi thành, hướng về phía nam.
Ngồi trên phi hành thú, Sở Hóa Long sắc mặt không vui không buồn, lãnh đạm nói với Sở Tuyên:
- Tuyên thúc, đã cho người theo dõi hắn chưa?