Càng về sau, người ta càng thêm phấn khích, bởi vì đây mới là những tuyệt thế thiên tài, thực lực nghịch thiên. Thế nhưng không giống như những gì người ta quá mong đợi.
Trận thứ nhất, Long Uyên và Long Phi Tuyết thì Long Phi Tuyết trực tiếp nhận thua, Long Uyên đạt tư cách tiến vào vòng bán kết. Trận thứ ba và trận thứ tư cũng chẳng khác biệt bao nhiêu. Long Ngọc Huyền và Long Tuyền chỉ so một chiêu duy nhất, rồi sau đó Long Tuyền cũng nhận thua, Long Ngọc Huyền tiến vào hàng tứ cường. Còn Tây Môn Bất Bại với Long Thiếu Hoàng thì cũng so nhau vài chiêu, tiếp đó đến lượt Tây Môn Bất Bại nhận thua. Ba trong bốn trận đấu diễn ra một cách tẻ nhạt.
Ngoại trừ trận của Long Thiếu Hoàng và Tây Môn Bất Bại khiến người ta khó hiểu ra thì hai trận kia có thể chấp nhận được. Dù sao đám bọn chúng cũng là sư huynh đệ cùng nhau lớn lên, thứ nhất hiểu rõ thực lực mạnh yếu của nhau ra sao, thứ hai sư tôn bọn hắn không cho phép bọn chúng làm tổn thương nhau. Thế nên chỉ so chiêu cho có lệ mà thôi.
Dù sao cũng có một trận đánh ra hồn, đó chính là trận Tàng Thiên Ca đấu với Long Vân. Trận quyết đấu diễn ra vô cùng căng thẳng, kéo dài đến hơn một giờ đồng hồ. Tàng Thiên Ca phải sử dụng gần như toàn bộ thực lực của mình mới có thể khiến cho Long Vân bại trận.
Chia trận bán kết, Long Uyên đấu với Long Thiếu Hoàng; Tàng Thiên Ca đấu với Long Ngọc Huyền. Giống như lúc trước, trọng tài vừa mới cho trận đấu bắt đầu thì Long Thiếu Hoàng tuyên bố nhận thua, Long Uyên tiến vào trận chung kết. Một đường từ vòng ba mươi hai cường giả cho đến khi tiến vào chung kết, Long Uyên một đường thẳng tiến mà không hề gặp chút trở ngại nào.
Bởi vì vòng đấu trước đã xảy ra chuyện này, thế nên cũng chẳng ai quá trông mong vào một cuộc chiến hấp dẫn giữa hai người bọn chúng. Mà tâm điểm của tứ cường chính là cuộc chiến giữa Long Ngọc Huyền và Tàng Thiên Ca.
Lúc này đây, đại đấu trường đã vỡ tung thành một đống hoang tàn. Kết giới xung quanh thì liên tục rung động, ngay cả khi có cường giả Vô Thượng Thiên Cung thủ hộ bên ngoài thì nó vẫn có dấu hiệu bất ổn liên tục. Đó chính là bởi vì trận quyết chiến của Tàng Thiên ca và Long Ngọc Huyền quá khốc liệt. Đã diễn ra hơn ba canh giờ rồi mà hai bên vẫn chưa có dấu hiệu phân định thắng thua.
- Lôi Hỏa Toàn Phong Quyền.
- Địa Kinh – Đạp Thiên Thối.
*Ầm* một tiếng, trời đất bị che mờ bởi đất đá khói bụi, trong hư không truyền đến tầng tầng sóng âm chấn động, khe không gian xuất hiện chi chít như mạng nhện. Từ bên trong đám bụi mờ, có hai bóng người bay ra ngoài. Đó chính là Tàng Thiên Ca và Long Ngọc Huyền.
Cả hai người lúc này y phục rách rưới, trông điệu bộ rất thê thảm.
Trải qua một cuộc chiến dài, có lẽ thể lực đã có dấu hiệu hao mòn. Tên nào tên nấy hơi thở nặng nhọc, mồ hôi mồ kê thấm ướt cả người. Thế nhưng chiến ý thì không hề hao mòn, thậm chí còn hừng hực như ngọn lửa đang cháy vậy.
- Hai tên này đúng là quái vật.
- Vẫn bất phân thắng bại. Kẻ tên Long Ngọc Huyền kia thực lực mạnh thật, ngay cả Thiên Long thánh tử cũng không thể trấn áp được.
Nhìn vào trận chiến, ai nấy đều cảm thấy khiếp hãi. Ngay cả các đại nhân vật như Kiếm Thánh, Thánh Tước Yêu Hoàng, Thiên Vũ Thánh Vương… cũng kinh ngạc không thôi. Trước đây họ chỉ nghĩ rằng, thiên phú siêu việt chỉ có mỗi một mình Tàng Thiên Ca mà thôi. Nhưng bây giờ lại xuất hiện một kẻ tên Long Ngọc Huyền nữa, thực lực không hề kém cạnh. Ảnh Nguyệt sơn trang từ lúc nào xuất hiện nhiều nhân tài, mà trong số các nhân tài này có một tên thực lực yêu nghiệt thế này?
Ngoài Long Ngọc Huyền ra còn có thêm một Long Uyên nữa, thực lực cũng sâu không thể đo lường. Là nhân vật nào mà có thể đào tạo ra được đệ tử khủng khiếp như vậy, người ta không khỏi tự hỏi.
- Đánh mãi thế này, mười ngày nửa tháng cũng không phân được thắng thua.
Đứng phía bên trái đại đấu trường, Tàng Thiên Ca nuốt một ngụm nước bọt như để tự giải thoát khỏi cơn khán khô nơi cổ họng, thở hổn hển nói ra một câu.
- Như vậy đi, ta và ngươi đồng thời xuất thủ. Thua một chiêu cũng là thua, thua nửa chiêu cũng là thua. Thế nào?
- Được, quyết định vậy đi.
Nói xong, chỉ thấy khí lực của hai người họ một lần nữa bộc phát dữ dội. Đất đá xung quanh, từ nhỏ giống như một hạt gạo cho đến những khối nặng hơn ngàn cân đột nhiên chậm rãi bay lên. Chúng rời khỏi mặt đất là bởi vì khí lực của hai người bọn họ quá mạnh, khiến cho trọng lực bị đảo nghịch.
Cuồng phong hóa thành những cái vòi rồng khổng lồ từ trên tầng mây đen kịt giáng xuống, sức gió mạnh đến nỗi có thể thổi bay cả cái đại đấu trường này. Khán giả khiếp sợ, lập tức đạp lên nhau mà bỏ chạy. Họ chỉ cảm giác hơi thở tử vong đang bủa vây lấy mình, phải chạy nhanh hết sức có thể.
Ngay cả cường giả Vô Thượng Thiên Cung cũng phải xuất thủ để giúp mọi người sơ tán đi. Trong chốc lát, trên khán đài đại đấu trường chỉ còn lại vài trăm người mà thôi. Những người còn đứng ở lại này, toàn bộ đều là những người có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, có như vậy mới không bị cuộc chiến của hai người kia ảnh hưởng.
Từ trong bạch quang, một tiếng long ngâm vang lên, tiếng long ngâm vang vọng thiên địa, giống như một đầu chân long sắp sửa xuất thế. Chỉ thấy vầng bạch quang bay thẳng lên trời, tiến nhập vào tầng mây đen kịt với sấm chớp dữ dội kia.
- Long Hình – Thần Long Giáng Thế.
Khí thế của Tàng Thiên Ca như muốn hủy thiên diệt địa, chỉ nghe trong hư không tiếng đổ vỡ truyền tới, hư không chấn động, vết nứt hư không vừa nhiều vừa lớn hiện rõ, cảnh tượng rất khủng khiếp.
Long Ngọc Huyền dĩ nhiên không chịu thua kém. Huyền Vũ đấu khí vận chuyển, bá khí của thần thú cổ hoang xuất thế khiến cho vạn vật quỳ bái xưng thần.
- Thiên Ý Tứ Tượng Quyết – Lôi Thần Nộ.
Sau lưng Long Ngọc Huyền hiện ra một bức tượng lôi thần khổng lồ, cao đến hơn trăm thước, thân thể rất vạm vỡ, gương mặt hung tợn, đôi mắt trợn trừng nhìn lên trời. Hai tay Lôi Thần cầm Lôi Thần Chùy, gõ vào nhau tạo nên một trận lôi kiếp khủng bố.
Còn ở trên trời, một long trảo thủ khổng lồ từ trên tầng mây giáng thế, không gian như bị chia làm hai phần, phát sinh tiếng bạo tạc chói tai.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa rung chuyển đất trời, dư lực hướng tứ phương bát hướng lan tỏa không gian xung quanh mạnh mẽ tàn phá. Long Ngọc Huyền và Tàng Thiên Ca cùng nhau xuất tuyệt chiêu mạnh nhất khiến cho thiên địa biến sắc, gió thổi mây phun, tiếng bạo hưởng như tiếng sấm rền vang.
Lực lượng mạnh đến mức thổi lên một trận lốc xoáy thổi bay cả đại đấu trường, kết giới bị hủy diệt. Trong sát nát, mọi thứ trong bán kính ngàn trượng đều bị phá hủy cả.
- Hai tên này, hai chữ quái vật cũng không đủ để hình dung.
- Thực lực bọn chúng đã vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta rồi.
- Thế hệ này lại xuất hiện nhiều cao thủ đến như vậy. Đúng là sóng sau xô sóng trước.
- ………
Phải một lúc sau, không gian mới bình ổn, trở lại nguyên vẹn như trước. Gió vẫn thổi mạnh trên đại đấu trường, hơi thở tang thương hiện hữu.
Ở nơi đó, có hai bóng người đang đứng. Nhìn sắc mặt họ tái nhợt, khóe miệng xuất hiện một tia máu, nhìn thân thể không bị trầy xước gì, nhưng nội thương thì rất nghiêm trọng.
Cả hai im lặng, người đứng nhìn cũng im lặng, thiên địa chỉ còn lại tiếng gió thổi.
Bỗng nhiên, thân thể Long Ngọc Huyền động đậy. Hắn lùi lại một bước rồi ngồi bệch về phía sau, thở ra một hơi mệt mỏi, rồi mới nói:
- Ta thua rồi.
Cũng giống như Long Ngọc Huyền, Tàng Thiên Ca cũng thở phào ra một hơi. Có vẻ như áp lực là rất lớn, khi đối thủ nhận thua thì mới có thể trút hết ra được. Tàng Thiên Ca cũng ngồi xếp bằng lại, vừa điều chỉnh hơi thở để ổn định thân thể vừa đáp lại:
- Chỉ hơn ngươi đúng nửa chiêu.
- Trước đó ta đã nói, thua một chiêu cũng là thua, thua nửa chiêu cũng là thua. Vì vậy, ngươi chiến thắng rất xứng đáng.
- Thua một chiêu cũng là thua, thua nửa chiêu cũng là thua, ha ha… nói hay lắm.
Tàng Thiên Ca ngửa đầu cười lớn, không phải là cười khinh thường đối thủ, mà là kính đối thủ của mình là một người rất thống khoái.
- Ngươi rất mạnh. Nếu như có cơ hội, ta muốn kết giao với ngươi.